(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trước Tết Âm Lịch, Phương Thời Ân và Lục Tiêu cùng nhau đi siêu thị mua sắm.
Chiếc xe đẩy trước mặt hai người đã chất đầy một đống đồ ăn vặt. Lục Tiêu đang chuẩn bị cho chuyến tàu cao tốc kéo dài bốn tiếng, nên muốn mua một số đồ ăn để lót dạ trên đường đi.
Phương Thời Ân vừa đi đến khu vực đồ dùng gia đình vừa nói cần đổi đôi dép trong nhà, cậu cúi xuống chọn hai đôi dép cho vào xe đẩy. Kết quả khi sắp đến quầy thanh toán, lúc hai người đi ngang qua khu vực khuyến mãi cậu nhìn thấy một đống dép bông hình thú lại bất chợt không thể rời mắt.
"Thôi vậy." Cậu thở dài lấy đôi dép vừa chọn ra khỏi xe đẩy, bắt đầu chọn lựa trong quầy dép khuyến mãi giá 180 hai đôi.
Lục Tiêu thấy mà tròn mắt kinh ngạc: "Từ khi nào cậu lại tiết kiệm thế?"
Phương Thời Ân bỗng nhiên trở nên tiết kiệm liếc nhìn Lục Tiêu một cái, thấy đối phương ăn sung mặc sướng lại không biết đến nỗi khổ của thế gian lại thở dài: "Cậu không biết đâu, anh tôi ấy, bây giờ đang thất nghiệp ở nhà, cả gia đình này đều sống dựa vào tôi đây này."
"Thật hay giả vậy?" Lục Tiêu cực kỳ nghi ngờ, từ khi hai người thân thiết cậu ấy đã đến chung cư Thuý Hồ Uyển không ít lần. Lúc biết Tô Chấp Duật là quản lý cao cấp của tập đoàn Sang Nghị, bản thân lại càng kính trọng hắn hơn, theo những gì đọc được trên mạng thì mức lương hàng năm của chức vụ đó phải từ hàng chục tỷ trở lên, dù bây giờ nghỉ việc cũng không đến nỗi túng thiếu như Phương Thời Ân nói.
***
Sau khi phỏng vấn xong công ty cuối cùng, Tô Chấp Duật cầm bánh kem về nhà.
Vừa vào cửa thay dép, hắn đã ngay lập tức nhìn thấy hai đôi dép xa lạ lại không hề phù hợp với phong cách trang trí của căn nhà.
Lông mày hắn nhíu lại, ngẩng đầu nhìn Phương Thời Ân đang bận rộn trong bếp: "Đôi dép màu hồng của ai đây?"
Cậu đặt đĩa xuống đi nhanh vài bước đến cửa, giơ tay lấy đôi dép trên kệ giày xuống nói với hắn: "Đôi màu hồng là của em."
Lúc về cậu theo thói quen mang đôi dép cũ, bây giờ nghe hắn hỏi mới vội vàng đi đến cầm đôi dép mới đặt xuống đất xỏ chân vào.
Tô Chấp Duật cúi đầu nhìn đôi dép hình đầu heo màu hồng nhạt của cậu, thấy cậu lại lấy ra đôi dép gấu nâu để bên cạnh chân mình: "Đôi này là của anh."
Hắn nhìn đôi dép trẻ con đến mức nực cười, chậm chạp không muốn mang vào: "Phương Thời Ân, sao em lại mua đôi dép này?"
Cậu nhìn Tô Chấp Duật một cái thấy vẻ mặt hắn không giả bộ, mà có vẻ thực sự không thích đôi dép mình đã lựa chọn kỹ càng. Mặc dù cảm thấy hơi bị hụt hẫng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại dù sao đây cũng không phải kiểu mà hắn sẽ thích, cậu hậm hực nói: "Đừng có kén chọn như vậy được không? Đây là hàng giảm giá, không có nhiều lựa chọn đâu."
Phương Thời Ân thấy hắn im lặng không đáp lại thay đổi sắc mặt, ưỡn ngực lên như đang cố ý nhắc nhở hắn điều gì đó: "Dù sao hiện tại cả nhà này đều đang sống dựa vào em đấy." Cái cách cậu híp đôi mắt lại càng trông giờ như Tô Chấp Duật chẳng hiểu chuyện gì cả.
Tô Chấp Duật tất nhiên không tin cậu mua đôi dép chỉ vì đang được giảm giá, có lẽ vì thích nên mới ép hắn phải chấp nhận.
"Cả hai đôi đều là của em." Giọng điệu của hắn đã cố gắng tỏ ra thân thiện hết mức.
Phương Thời Ân lại không nghe lọt lỗ tai, sau khi nghe hắn nói xong lại đi về phía bàn trà trước sofa, lấy ra một chiếc kéo từ ngăn kéo dưới bàn quay lại đối diện với hắn.
Tô Chấp Duật còn chưa kịp phản ứng, cậu đã quỳ xuống đất dùng kéo cắt rẹt hai cái, cắt phăng con gấu bông nhỏ trên đôi dép của hắn.
Hai con gấu nâu lăn lóc trên sàn nhà, nằm ngay bên cạnh chân hắn.
Phương Thời Ân quăng chiếc kéo lên kệ giày vang lên một tiếng "bộp", có vẻ rất bất mãn liếc nhìn hắn một cái. Cuối cùng cậu nhún vai, giọng điệu như đang rất bất lực khi nói: "Thật không biết ngoài em ra còn ai chịu được anh nữa."
Ánh mắt cậu như đang muốn nói hắn là một người rất tồi tệ.
Tô Chấp Duật không thể hiểu nổi nhìn Phương Thời Ân, cảm thấy từ khi mình nghỉ việc cậu đã tự đặt mình vào một vai trò rất quái lạ.
Hắn nhíu mày quan sát kỹ Phương Thời Ân, tầm mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau, đôi mắt tròn xoe của cậu trong trẻo không thể giấu được bất kỳ điều gì đang phản chiếu lại bóng dáng của hắn. Hai người nhìn nhau một lúc thì ánh mắt của cậu lại nhanh chóng dời đi như không có chuyện gì, cố ý trưng ra một khuôn mặt nhỏ có biểu cảm vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Thêm vài giây nữa trôi qua Tô Chấp Duật mới phát hiện ra cậu đang bắt chước mình, học theo những biểu cảm và thái độ mà trước đây mình đã đối xử với cậu, hình như không có lúc nào là không nói "Em thật tệ".
Làm khó bộ não của cậu nhớ rõ được những điều này, Tô Chấp Duật tự cảm thấy mình đã trở thành tấm gương xấu nên cũng không phá hỏng màn kịch ngắn ngủi của cậu. Hắn không so đo nữa, xỏ chân vào đôi dép đã bị cắt mất phần gấu bông đi vào phòng khách.
Không ngờ hắn vừa đi được hai bước, đôi dép đã bắt đầu "phụt phụt" bung hết bông.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Ba ngày sau, Tô Chấp Duật phát hiện chiếc túi đeo chéo mà cậu từng thích một thời gian ngắn ngủi đã bỗng dưng biến mất.
Lúc ngồi ở trên bàn ăn cơm hắn như vô tình hỏi: "Cái túi em để trong tủ trước đó đâu rồi?" Ánh mắt của hắn nhìn Phương Thời Ân: "Cũng không thấy em đeo nữa."
Phương Thời Ân trả lời: "Em bán nó được 11 triệu rồi."
Lời vừa dứt đôi đũa của Tô Chấp Duật không hiểu sao bỗng run lên, miếng sườn xào chua ngọt mà hắn đang gắp rơi trở lại đĩa.
"Em nói gì?"
Cậu tưởng hắn chưa nghe rõ, lại tự hào tuyên bố một lần nữa: "Trước đây em mua cái túi đó giá 18 triệu, cũng đã đeo một thời gian coi như đã có dấu hiệu mòn rồi, bây giờ bán được 11 triệu đã là lời rồi đấy! Anh có hiểu không hả!" Nói đến đây cậu kích động vung tay ra rồi nắm chặt tay lại như thể đã kiếm được một món hời lớn.
Tô Chấp Duật cuối cùng cũng đặt đũa xuống, đưa tay lên vuốt lên trán, vẻ mặt bị che khuất trong bóng tối không thể nhìn rõ.
Phương Thời Ân nói xong nhưng không nghe thấy hắn khen ngợi nên có vẻ hơi không vui, mặt nhăn lại, lại làm ra vẻ như rất bất lực với Tô Chấp Duật: "Sao nào, ngay cả chuyện nhỏ nhặt này anh cũng phải so đo." Đôi mắt cậu đảo một vòng, có vẻ đã hiểu ra điều gì đó nên tiếp tục nói: "Thế này đi, em chia cho anh một nửa là được rồi, chuyển cho anh 5 triệu rưỡi..."
Lời vừa dứt, Tô Chấp Duật trực tiếp đứng bật dậy khỏi bàn ăn.
Cậu sửng sốt thấy hắn đi thẳng vào phòng làm việc.
Hắn mở máy tính tìm lại email thông báo mình đã được nhận việc, tiến hành trả lời.
Ban đầu hắn không định vào làm việc sớm như vậy, nhưng thấy Phương Thời Ân đã rơi vào vai diễn trụ cột gia đình tiết kiệm tằn tiện, càng diễn lại càng nhập tâm không biết kiềm chế, hắn nhớ lại đủ loại việc cậu đã làm trước đây nên không thể không nhận việc.
Trước khi cậu bán sạch ngôi nhà này, phải kịp thời thức tỉnh cậu thôi.
Vào ngày thứ sáu đầu năm, các công ty lớn bắt đầu kết thúc kỳ nghỉ đông Tô Chấp Duật cũng hoàn tất thủ tục nhập việc, gia nhập một công ty công nghệ lâu đời ở thành phố Yến Đường.
Hằng Thịnh là công ty công nghệ lâu đời ở Yến Đường được mệnh danh là "công ty dưỡng lão", nói như thế đã là êm tai lắm rồi. Thực ra công ty đã bắt đầu xuống dốc từ khi chủ tịch cũ qua đời, mặc dù phát triển khá sớm và có một thời từng rất huy hoàng, nhưng bây giờ rõ ràng đã không thể thích nghi được với thị trường cạnh tranh khốc liệt hiện nay. Gọi "công ty dưỡng lão" trong ngành nghe có vẻ hay ho, thực tế là đang trong tình trạng suy tàn nên không thể không yên phận.
Hằng Thịnh được thành lập khá sớm, cho dù tình hình kinh doanh thu hẹp nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn con ngựa béo, bọn họ vẫn có thể tiếp tục trụ vững bằng một vài dự án lớn.
Khi bộ phận nhân sự của công ty nhận được hồ sơ của Tô Chấp Duật đã được cấp trên dặn dò rất kỹ, dù có phải trả giá lớn đến đâu cũng phải giữ chân được hắn.
Những yêu cầu mà hắn đưa ra cho Hằng Thịnh thực sự rất nhiều, chẳng hạn như yêu cầu được nghỉ ngày cuối tuần, nếu có tăng ca đột xuất cũng không được quá hai giờ. Ngoài ra cũng không cần phải đi công tác, nếu bắt buộc phải đi thì cũng nên tránh những ngày mưa, vân vân mây mây. Trở lại vấn đề lương bổng quan trọng nhất hắn lại không mặc cả nhiều, chấp nhận ngay mức lương thấp hơn gần một nửa so với Sang Nghị mà không hề thương lượng.
Chuyện Tô Chấp Duật vào làm việc tại Hằng Thịnh khiến nhiều người ở thành phố Yến Đường, kể cả những người từng mời hắn đến làm việc, thậm chí cả nhân viên của Sang Nghị đều cảm thấy không thể tin nổi.
Mười ngày sau khi nhậm chức ở Hằng Thịnh, Tô Chấp Duật thay mặt công ty tham dự một bữa tiệc ở Yến Đường, vì là ở trong thành phố nên hắn cũng không từ chối.
Sau khi cùng một số đối tác cũ nâng ly chúc tụng, hắn lại nở nụ cười ôn hoà nhận lấy danh thiếp của vài vị giám đốc công ty khác đưa tới, sau đó quay người lấy khăn tay từ khay của phục vụ đưa cho đồng nghiệp ở Hằng Thịnh đã đổ mồ hôi đầy trán.
Sau vài lần kính rượu, đã hơn mười giờ đêm, Tô Chấp Duật chào tạm biệt đồng nghiệp đi đến nhà vệ sinh ở tầng hai. Hắn vừa rửa tay xong bước ra hành lang tầng hai, bất ngờ đụng phải một người mà mình không ngờ sẽ gặp ở đây.
Là Tô Chấp Thư.
"Ui, không phải là sếp Tô sao? Sao lại lăn lộn đến đây thế này?"
Hai anh em gặp nhau mà bầu không khí trở nên lạnh lẽo đến lạ.
Tô Chấp Duật nghe thấy giọng nói của y, ánh mắt đổ dồn lên người đối phương. Mấy năm trôi qua Tô Chấp Thư có vẻ trưởng thành hơn trước rất nhiều, nhưng tính cách vẫn kiêu ngạo tự đại như cũ. Y đứng đó đút tay vào túi quần, vừa mở miệng ra đã nói bóng gió với hắn: "Tao tưởng mày làm ầm ĩ đòi rời khỏi nhà là để làm gì đó lớn lao lắm, giờ lại từ ông chủ thành giám đốc rồi."
Tô Chấp Duật khẩy môi cười nhạt, dường như không quan tâm đến những lời lẽ châm biếm của y: "Tôi muốn sống chậm lại một chút, sống cuộc sống của riêng mình có sao đâu?"
Tô Chấp Thư lại nghĩ hắn nói những lời này chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ, rõ ràng với tính cách của hắn sẽ tuyệt đối không muốn lép vế dưới những người kém tài hơn, bây giờ rời khỏi lão hồ ly Hồ Dược Xuân có lẽ là do bị đối xử bất công nên mới dứt áo ra đi.
Y bắt chước giọng điệu của Tô Chấp Duật: "Còn muốn sống chậm lại, cứ giữ những lời đó mà tự lừa mình đi." Y chế giễu: "Mày tưởng ra ngoài cũng giống như ở nhà, ai cũng phải nhường mày à? Lần này vấp ngã rồi đấy thôi."
"Có liên quan gì đến anh không?"
Trên mặt Tô Chấp Duật không có biểu cảm nào, nghe Tô Chấp Thư tự cho mình là đúng mà hả hê nên cảm thấy rất khó chịu, lại nghĩ bây giờ cũng không cần phải diễn trò anh em hòa thuận với y nữa.
Tô Chấp Thư nói nhiều lời như vậy, hắn mới chỉ đáp lại một câu thì y lại tỏ ra như đã chịu cú sốc cực lớn: "Có liên quan gì đến tao! Mày nói có liên quan gì đến tao!" Y tiến một bước về phía trước, trên mặt tràn đầy tức giận: "Mày nói đi là đi luôn, để lại một mớ hỗn độn cho một mình tao gánh vác. Mày còn có lương tâm không hả, ba mẹ tốn công nuôi mày lớn mà mày lại bất hiếu như thế! Bao nhiêu năm nay mày nói cắt đứt quan hệ là thật sự không gọi một cuộc điện thoại nào, mày còn là người không?"
"Lúc đó là ba bảo tôi cút đi, nói coi như không có đứa con trai này."
"Đó chỉ là lời nói tức giận thôi." Tô Chấp Thư nhìn hắn, trong giọng nói lộ rõ sự đay nghiến răng, cũng đã rất hiểu rõ tính cách lạnh lùng tột cùng của hắn: "Lúc mày nói muốn đi, nói không mang theo bất cứ thứ gì của nhà họ Tô, mày cũng đang tức giận mới lỡ lời sao?"
"Đúng là thứ vô tình."
Đêm nay Tô Chấp Duật vốn đã uống rượu, lúc này bị những lời sỉ nhục không ngừng của Tô Chấp Thư kích động, nhưng hắn biết lãng phí thời gian ở chỗ này với người như y là vô ích.
"Tránh ra." Tô Chấp Duật bước về phía trước, ánh mắt như đang khinh thường nhìn vào người đối phương: "Tôi phải về nhà."
"Nhà mày là cái căn hộ tồi tàn ở khu chung cư cũ à?"
Hắn dừng chân, Tô Chấp Thư nhìn bóng lưng đen kịt của em trai tiếp tục nói: "Thằng người yêu mày nuôi mà có biết nơi nó làm việc thực ra là cửa hàng mày lén mở không, cố tình mở cái cửa tiệm cách nhà chỉ có tám trăm mét không? Nó biết ban đầu mày chỉ muốn lợi dụng nó để chọc tức ba không?"
Hơi ấm cuối cùng trên mặt Tô Chấp Duật cũng biến mất, chậm rãi quay đầu lại nhìn y: "Anh muốn làm gì?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");