Lừa Nhau - Lãnh Sơn Tựu Mộc

Chương 55




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Chấp Duật nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời dần sáng, nghe thấy tiếng thở của Phương Thời Ân không còn gấp gáp như trước.

Sáu giờ sáng hắn ngồi dậy khỏi giường bật đèn ngủ, đưa tay sờ vào gò má ửng đỏ của cậu, cảm giác nóng ran dưới tay cho hắn biết cậu quả nhiên đã bị sốt nhẹ.

Từ rất lâu hắn đã nghĩ cơ thể của cậu nhỏ bé như mèo con là do hồi nhỏ không được ăn đầy đủ dinh dưỡng, khi lớn lên mới dễ ốm yếu như bây giờ.

Hắn rời giường tìm miếng dán hạ sốt, mở bao bì ra dán lên trán cậu.

Mắt Phương Thời Ân sưng đỏ nhắm lại thật chặt, ngay cả trong giấc mơ lông mày vẫn nhíu chặt, không biết là do sốt nhẹ gây ra khó chịu hay là mơ thấy chuyện gì không vui.

Hắn bước ra khỏi phòng ngủ, đi đến cửa khom lưng nhặt chiếc áo dính đầy mùi thuốc lá và rượu mà cậu đã cởi ra tối qua ném vào máy giặt.

Tô Chấp Duật quay trở lại bếp nấu món cháo loãng và canh trứng.

Bảy giờ rưỡi hắn bưng bát canh trứng vào phòng ngủ nhìn thấy Phương Thời Ân đã ngồi dậy, tóc tai bù xù, đôi mắt tuy đã mở nhưng vẫn còn rất mơ màng. Khi thấy Tô Chấp Duật đẩy cửa bước vào, sắc mặt cậu lập tức thay đổi rõ ràng.

Vẻ mặt hắn không có biểu cảm đi đến ngồi xuống mép giường, đặt bát đang cầm trong tay lên tủ đầu giường, nhìn miếng dán hạ sốt trên trán cậu đã sắp rơi ra định đưa tay ra giúp cậu dán lại. Ngay khi hắn vừa đưa tay về phía cậu, cả người Phương Thời Ân lập tức co rúm lại, ánh mắt cũng rất cảnh giác xen lẫn một số cảm xúc mà hắn không thể xác định được, giống như sợ hãi cũng giống như ghét bỏ.

Chỉ đối diện với ánh mắt của cậu vài giây đã khiến lòng Tô Chấp Duật đột nhiên nghẹn lại, tay hắn cứng đờ giữa không trung, im lặng một lúc hắn mới lấy lại được vẻ mặt bình tĩnh. Hắn dời ánh mắt, hờ hững nói: "Đã tỉnh rồi thì tự dậy rửa mặt ăn cơm đi."

Người đàn ông rõ ràng muốn gạt bỏ hết những chuyện xảy ra tối qua, nhưng Phương Thời Ân lại không chịu. Có lẽ vì bị bệnh nên tâm trạng trở nên yếu đuối hơn, cậu vừa nghe thấy hắn nói chuyện là đỏ hoe cả hai mắt, đôi mắt liếc nhìn Tô Chấp Duật một cái rồi quật cường mím chặt môi: "Em không ăn."

Tô Chấp Duật cũng bực mình: "Không ăn thì chết đói."

Nghe thấy hắn một bước cũng chịu nhường mình khiến cậu sụp đổ hoàn toàn, đột nhiên nghẹn ngào hét lên: "Em ghét anh, anh chỉ biết tra tấn em! Em sẽ mãi mãi ghét anh!"

Tô Chấp Duật nhìn thấy biểu cảm sụp đổ của cậu, nghe thấy những lời cay nghiệt bên tai.

Hắn cũng chưa từng nghĩ sau biết bao nhiêu chuyện hắn đã trả giá vì cậu, còn chưa kịp nghe cậu mang ơn đội nghĩa nói một câu "yêu anh mãi mãi", thì phải thấy cậu ngồi ở đây với đôi mắt ướt nhòe như đã chịu tổn thương tột độ nói rất ghét hắn.

Rốt cuộc là vì sao chứ? Chẳng lẽ cậu thực sự là loại người trời sinh không thể nuôi dạy được sao?

Khuôn mặt của Tô Chấp Duật càng lúc càng lạnh lùng, Phương Thời Ân lại chui trở lại trong ổ chăn giống như rụt vào vỏ ốc.

Hắn nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ thấy cơn mưa đã tạnh, hèn chi Phương Thời Ân lợi dụng hắn xong lại vứt đi ngay, còn không hề ngần ngại nói ra những lời cay nghiệt với hắn.

Điện thoại của Tô Chấp Duật rung lên nên hắn đi ra ngoài nghe máy, nghe thấy giọng của đồng nghiệp đi công tác cùng mình.

Hôm qua hắn về sớm hơn vì nghĩ các điều khoản cụ thể của hợp đồng đã được thống nhất, những công việc còn lại thì đồng nghiệp đi cùng cũng có khả năng xử lý. Không ngờ lúc này lại nhận được thông tin có một số điều khoản bị thiếu, nên hắn phải lập tức điều chỉnh lại bản sao lưu.

Dự án hợp tác với Phổ Việt nằm trong những dự án trọng tâm của Sang Nghị năm nay, hắn nhất định phải nộp một bản báo cáo hoàn hảo mới có thể khiến Hồ Dược Xuân đường hoàng cho hắn thay thế vị trí của Lưu Đạt.

Trước khi rời đi hắn thấy Phương Thời Ân nằm trên giường đang nhìn mình chằm chằm, khi hắn nhìn lại thì nhanh chóng dời mắt đi.

Phương Thời Ân vừa đau ốm vừa đau khổ muốn chết, rất cần hắn nhưng cũng rất ghét hắn.

Tô Chấp Duật nhìn cậu lần cuối cùng rồi vẫn quyết định rời đi, giọng điệu cứng nhắc nói: "Anh đã xin nghỉ phép với quản lý của em rồi, em nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa."

Hắn trở lại công ty gửi bản sao lưu hợp đồng đi, nhận lấy tách cà phê mà trợ lý mang đến.

Ở tầng cao của tập đoàn Sang Nghị, trong văn phòng của mình Tô Chấp Duật điều khiển camera giám sát ở nhà thấy Phương Thời Ân đi ra ngoài phòng ngủ sau khi mình rời đi, cậu làm ngơ bữa sáng đã được hâm nóng trong bếp, thất tha thất thểu đi đến máy lọc lấy nước uống.

Vừa uống một ngụm cả mặt cậu đã nhăn lại, cậu khó chịu ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh, trên đường đi còn làm rơi miếng dán hạ sốt trên trán.

Tô Chấp Duật nghe thấy tiếng nôn mửa vang lên, không biết qua bao lâu tiếng động dần biến mất. Hắn không nhìn thấy hình ảnh trong nhà vệ sinh, trong khoảng lặng dài cảm xúc của hắn cũng dần có những thay đổi. Hôm qua cậu uống rất nhiều rượu lại còn đang bị sốt, có phải đã ngất xỉu trong nhà vệ sinh vì không có hắn chăm sóc?

Cũng may khi hắn định giơ tay lấy điện thoại gọi cho cậu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bồn cầu xả nước.

Ba phút sau rốt cuộc cũng thấy Phương Thời Ân mặt mày tái nhợt, bước đi loạng choạng từ nhà vệ sinh ra.

Tô Chấp Duật nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng lại, nên di chuyển con chuột xem lại đoạn video giám sát tại nhà trong thời gian mình đi công tác, kéo tiến độ đến khoảng thời gian Phương Thời Ân tan làm mỗi ngày.

Hắn cẩn thận xem xét từng khung hình phát hiện ra trước đây cậu luôn về nhà trước 8 giờ 40, tầm 8 giờ rưỡi là thời gian cậu tan làm ca đêm. Sau khi về nhà cậu sẽ cởi chiếc áo khoác dày ra, vuốt ve Bong Bóng một lúc rồi mở tivi xem chương trình tạp kỹ mà mình thường xem.

Khi thời tiết dần trở nên lạnh giá, bước vào mùa đông cậu ít khi đi xe điện nữa, cũng bởi vì Tư Mỹ Hâm cách nhà rất gần nên cậu chọn đi bộ đến cửa hàng.

Sau đó hắn nhanh chóng phát hiện ra, khi cậu ngồi trên sô pha vừa vuốt ve Bong Bóng vừa xem tivi, thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh gì đó nên cậu bật dậy khỏi sô pha chạy ra cửa sổ nhìn xuống dưới một cái.

Tô Chấp Duật nhận ra có lẽ cậu đang xem có phải xe của hắn đã về chưa. Khi ở nhà một mình cậu cô đơn đến vậy, mỗi ngày đều sẽ có hai ba lần thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, có khi thất vọng cũng có khi vui sướng.

Dường như không có hắn bên cạnh, mỗi bữa cơm cậu đều ăn không ngon.

Nhiều ngày liền hắn thấy Phương Thời Ân ở nhà một mình lặp đi lặp lại hành động đi ra cửa sổ ngó xuống, những ngày hắn đi công tác cậu lại ra tìm thuốc ngủ giữa nửa đêm khuya khoắt.

Có lẽ đến tận giờ phút này hắn mới nhận ra, việc mình không muốn dành thời gian để bầu bạn với cậu lại cố ý muốn ngăn cách cậu với người khác sẽ tàn nhẫn đến mức nào.

Dù sao cậu cũng rất yếu đuối, là người không thể tự sống cô độc một mình được.

Hắn có thể nhìn thấy cậu ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào thông qua điện thoại, có thể nhìn thấy cậu qua camera giám sát trong nhà. Nhưng Phương Thời Ân muốn gặp hắn thì điều duy nhất có thể làm là chờ đợi, lắng nghe tiếng động cơ xe ô tô chạy qua cửa sổ như đang bắt được tín hiệu hắn đã về.

Thời gian là thứ công bằng nhất, không phân biệt đắt rẻ sang hèn cao thấp, dù là cây cỏ, chim chóc, hay những người tự cho mình là thông minh hoặc vụng về đều chỉ có 24 giờ đồng hồ.

Trong 24 giờ của Tô Chấp Duật thì có khoảng mười bốn giờ giờ dành cho công việc, mười giờ còn lại phải dành một nửa cho giấc ngủ, còn Phương Thời Ân chỉ có thể có được bốn đến năm giờ của hắn.

Mặc dù hắn có nhiều suy nghĩ đen tối muốn làm với cậu, chẳng hạn như muốn cậu chỉ nói chuyện với mình hắn, chỉ cười với hắn, chỉ có những tiếp xúc thân mật với hắn. Nhưng hắn cũng biết rõ những suy nghĩ này không thể thực hiện được, pháp luật cũng không cho phép.

Thế mà khi tình cờ biết được ngày nghỉ của Lục Tiêu rơi vào ngày thứ năm và thứ sáu, Tô Chấp Duật vẫn cố ý sắp xếp ngày nghỉ của Phương Thời Ân thành ngày khác, để giảm khả năng Lục Tiêu sẽ dẫn cậu đi chơi lung tung.

Nhưng bản thân hắn cũng hiếm khi có một cuối tuần trọn vẹn, thời gian để cùng cậu đi ra ngoài chơi lại càng ít. Nhưng Tô Chấp Duật lại ích kỷ như vậy đấy, không muốn bầu bạn cũng không muốn người khác chiếm thời gian của cậu, thà để Phương Thời Ân chờ đợi trong mòn mỏi còn hơn để cậu vui vẻ với người ta.

Xem xong đoạn video trong thời gian này, cuối cùng Tô Chấp Duật cũng xác định cậu chưa làm bất cứ điều gì phản bội mình.

Sau khi cảm xúc bình tĩnh lại, hắn nghĩ về lý do tại sao mình lại tức giận như vậy ngày hôm qua, đơn giản là vì hắn chưa bao giờ tin tưởng Phương Thời Ân, còn bị Cố Tân đột ngột vạch trần một số chuyện.

Hồi đó cậu thật sự rất tệ, tệ đến nỗi sẽ không có ai muốn dính vào một người phiền phức như thế ngoài hắn. Nhưng Phương Thời Ân hiện tại mỗi ngày đều đi làm đi về đúng giờ, tháng này thậm chí còn làm đủ ngày và không đến trễ, hình như đã từ một bông hoa ngây thơ ngốc nghếch biến thành bông hoa trắng phấn đấu vượt qua mọi gian khổ.

Rất khó đảm bảo sẽ không có những người có ý đồ xấu nhìn thấy cậu không bị hấp dẫn.

Nếu hắn không thể làm được những gì mà một người bạn đời đủ tư cách nên làm, lại còn muốn kiềm kẹp cậu quá nhiều, có một ngày nào đó cậu không chịu được cám dỗ mà lao vào vòng tay của người khác không?

***

"Bíp bíp bíp, gọi Tiểu Phương, nhận được trả lời, bíp bíp."

Tin nhắn của Lục Tiêu hiện ra, Phương Thời Ân trả lời "?"

"Xác nhận tình trạng, an toàn sống sót, over."

Phương Thời Ân "Lục Tiêu, cơ thể tôi tuy không hề hấn gì nhưng tinh thần bị tổn thương rất kinh khủng."

"Sao vậy?"

"Anh ta sỉ nhục tôi, anh ta không bình thường, anh ta đa nghi lắm." Phương Thời Ân nói: "Anh ta nghi ngờ tôi ngoại tình đó!"

Cậu phẫn nộ nói: "Để tôi không kịp trở tay, anh ta còn cố ý nói sẽ đi công tác một tuần, kết quả là về sớm để bắt tại trận!"

Lục Tiêu nghe vậy, trả lời: "Chết tiệt, ly hôn với anh ta đi!"

Phương Thời Ân kéo lê cơ thể ốm yếu nói xấu Tô Chấp Duật với Lục Tiêu suốt cả buổi chiều, với sự giúp đỡ của Lục Tiêu cậu tìm thấy một truyện ngắn có tên là "Người chồng đa nghi".

Cậu đọc xong thấy câu chuyện kể về một người đàn ông luôn nghi ngờ vợ ngoại tình, vì nghi ngờ quá lớn, để thử xem vợ có ngoại tình hay không nên anh ta đóng hai vai, một mặt làm người chồng tận tụy, mặt khác lại dùng danh tính khác ở bên ngoài quyến rũ vợ mình. Kết cục của câu chuyện không hề tốt đẹp, khi chuyện bị vợ phát hiện cuối cùng cũng rơi vào kết cục ly hôn.

Phương Thời Ân xem xong thấy cũng có ý nghĩa, lập tức gửi cho Tô Chấp Duật hy vọng hắn kịp thời sửa chữa rồi chân thành xin lỗi cậu về những hành vi tội lỗi đã làm ngày hôm qua.

Lúc năm giờ rưỡi chiều, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng móng vuốt của Bong Bong chạy trên sàn nhà rồi tiếng cửa phòng khách mở ra vang lên.

Tô Chấp Duật đã về.

Người đàn ông đến cửa phòng ngủ vặn tay nắm cửa, phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong.

Hắn nhắm mắt lại cảm thấy Phương Thời Ân thật không biết điểm dừng, đồng thời cũng nhớ tới ánh mắt của cậu khi thấy hắn vươn tay về phía mình, ánh mắt đó khiến lồng ngực của hắn cảm thấy căng tức.

Dù có tự cao đến đâu hắn cuối cùng cũng nhận ra rằng trong chuyện "tổn thương", dù có né tránh thế nào, có mau chóng kết thúc cho xong, nói lắt nói léo kiểu gì thì cuối cùng cũng chẳng có cách nào khôn khéo thực sự.

Cứ như là đâm một nhát dao, rồi dựa vào lời nói để thuyết phục đối phương rằng đó chỉ là một con dao đồ chơi. Dù đối phương có miễn cưỡng chấp nhận, nhưng khi cúi đầu nhìn thấy vết thương chảy máu đầm đìa vẫn sẽ sụp đổ.

Rất nhiều lần Tô Chấp Duật cảm thấy mình không thật sự bó tay với Phương Thời Ân. Ví dụ như khi hắn tức giận, cố ý nói những lời khó nghe chỉ muốn cậu rút kinh nghiệm, sau này làm những việc vừa lòng hắn chứ không phải khóc lóc, ốm đau rồi nói hận hắn.

Tô Chấp Duật gõ cửa, đột ngột nói: "Xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh không nên nói như vậy với em."

Nghe thấy hắn nói xin lỗi, Phương Thời Ân ở bên trong mất rất lâu mới từ từ đi xuống giường mở cửa ra. Cánh cửa hé mở một khe nhỏ để cậu lộ ra một khuôn mặt nhỏ, nhìn thấy bóng dáng của hắn lại cố ý cau mày nói: "Em không thể dễ dàng tha thứ cho anh đâu."

Tô Chấp Duật nhẹ nhàng hỏi: "Vậy phải làm sao mới tha thứ?"

Một lúc sau hắn mới nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt ửng đỏ của cậu, bàn tay giấu sau lưng đưa cho hắn điện thoại của mình qua khe cửa.

Tô Chấp Duật cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại bị cậu nắm chặt trong tay, thấy đó là giỏ hàng mua sắm. Hắn không nói gì cầm lấy điện thoại rồi lấy điện thoại của mình ra, vài thao tác đã quét sạch hết giỏ hàng sau đó trả lại điện thoại cho cậu.

Phương Thời Ân nhận lại điện thoại, đột nhiên nghe thấy một tiếng "ting" phát ra, trên điện thoại xuất hiện thông báo có một chuyến bay khởi hành vào ngày trước giao thừa.

Cậu ngẩng đầu nhìn hắn.

Tô Chấp Duật nói: "Không phải không đi cùng em, chỉ là đổi thời gian thôi."

Tối đó cậu giả vờ bình tĩnh ăn cơm, thỉnh thoảng lại nhìn trộm sang Tô Chấp Duật đột nhiên thay đổi ý định, cậu nghĩ hắn chắc chắn đã đọc bộ truyện mình gửi nên tỉnh ngộ quyết tâm sửa đổi sai lầm.

Tâm trạng của cậu luôn thay đổi thất thường, nói sẽ vĩnh viễn ghét Tô Chấp Duật mãi mãi nhưng thực ra cũng không ghét quá lâu.

Ban đêm khi cả hai nằm trên một chiếc giường, Tô Chấp Duật đang nằm trên giường đọc sách, Phương Thời Ân đang chơi điện thoại chợt phát hiện ra mình chưa nhận được thông tin về chuyến bay khứ hồi, cố ý hỏi thử: "Đi chơi ba ngày hả anh?" Bình thường hắn rất khó có ngày nghỉ lễ trọn vẹn.

Tô Chấp Duật cụp mắt xuống nói: "Muốn chơi bao nhiêu ngày cũng được."

Cậu có vẻ không tin lắm, lại hỏi: "Bốn ngày cũng được chứ?"

Hắn đáp "Ừm" một tiếng.

"Năm ngày thì sao?" Cậu hỏi, khi nói ra câu này cũng đã cảm thấy mình hơi quá đáng.

Tô Chấp Duật đóng cuốn sách "Cẩm nang hôn nhân của gia đình kinh doanh" lại, quay đầu nhìn Phương Thời Ân đang trợn tròn mắt nhìn mình như đang cân nhắc xem có thể tiếp tục đòi voi đòi tiên nữa hay không, hắn đặt cuốn sách lên tủ đầu giường.

"Anh đã nói rồi mà, mấy ngày cũng được."

Lúc này, trên khuôn mặt cậu cuối cùng cũng không kìm chế được nữa lộ rõ vẻ vui sướng như trúng số, vui vẻ đạp chân lên giường, nhưng ngay sau đó lại nghĩ ra điều gì đó: "Nhưng mà quản lý chắc sẽ không đồng ý cho em nghỉ phép dài như vậy đâu."

Ánh mắt của Tô Chấp Duật có thay đổi rất nhỏ, không ngờ cậu lại thực sự quan tâm đến công việc này, hắn im lặng vài giây rồi nói: "Phải rồi, dạo gần đây em không đi làm muộn, biểu hiện tốt như vậy, em cứ nói chuyện tử tế với quản lý thì anh nghĩ đối phương sẽ không khó dễ em đâu."

Cuối năm đó hắn cuối cùng cũng thực hiện lời hứa đưa cậu rời khỏi thành phố Yến Đường, mua vé máy bay đi châu Âu có giá cao nhất trong năm nay.

Khi ngồi trên máy bay, Tô Chấp Duật nhìn ra ngoài cửa sổ thấy những đám mây trôi qua, bên cạnh Phương Thời Ân đã ăn no uống đủ đang ngủ say sưa.

Hắn nhìn khuôn mặt vẫn còn trẻ con của cậu, tâm trạng bồi hồi nhớ lại lần Phương Thời Ân bị mình làm tổn thương nên đã thốt ra lời chia tay, có lẽ lúc đó cậu cũng nghĩ hai người đang yêu đương.

Nếu hắn không đưa cậu đi chơi vòng quay khổng lồ mà cậu luôn ao ước, chiếc vòng quay mà người ta thường đồn rằng những cặp đôi ngồi cùng nhau sẽ yêu nhau suốt đời sẽ ảnh hưởng rất xấu đến tình cảm gia đình. Vả lại việc Phương Thời Ân ngây thơ khao khát được ở bên cạnh hắn suốt đời, về mặt tình cảm vẫn là nguyện vọng không nên từ chối.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.