Lừa Nhau - Lãnh Sơn Tựu Mộc

Chương 52




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phương Thời Ân chính thức kết thúc đời sống sinh viên, trở thành thực tập sinh tại một tiệm bánh ngọt nằm trong khu trung tâm thương mại sầm uất.

Trong lúc lướt web cậu vô tình phát hiện một chiếc túi đeo chéo dành cho nam giới rất ưng ý, thế là lại gấp không chờ nổi nhanh chóng gửi link chiếc túi đó cho Tô Chấp Duật.

"Bây giờ em đã là người đi làm rồi, mang cặp sách không hợp với thân phận của em nữa, người ta sẽ nghĩ em còn là sinh viên chưa trưởng thành." Phương Thời Ân thúc giục Tô Chấp Duật xem tin nhắn của mình, còn nói: "Em thấy chiếc này rất hợp với em."

Tô Chấp Duật bấm vào link nhìn thấy chiếc túi mà Phương Thời Ân gửi có giá lên đến chín con số. Hắn liếc nhìn một cái rồi cố tỏ ra bình tĩnh, nói năng cũng có lý lẽ đàng hoàng chứ không có ham thích hư vinh mà chọn chiếc túi này như cậu.

"Cứ đòi hỏi như vậy quài là không được đâu."

Hắn thoát ra khỏi trang web, tắt màn hình điện thoại rồi đứng dậy đi lấy nước.

"Em đâu có luôn đòi hỏi." Phương Thời Ân dõng dạc phản bác: "Đây là đồ dùng cần thiết mà, nếu không có chiếc túi này thì em để chìa khóa xe điện, ô che nắng, kem chống nắng, bình xịt khoáng, ly uống nước ở đâu khi đi làm ở Tư Mỹ Hâm?"

Tô Chấp Duật đi từ máy lọc nước đến trước tủ lạnh, Phương Thời Ân vẫn bám sát phía sau: "Hay là anh tặng em làm quà sinh nhật đi? Sinh nhật của em sắp đến rồi."

Mặc dù hắn đã rất chiều chuộng Phương Thời Ân cho cậu tổ chức sinh nhật ba lần một năm, lần nào cũng được có một điều ước nhưng Tô Chấp Duật luôn chỉ chọn một điều để thực hiện.

Nói tới đây hắn không thể không thiện ý nhắc nhở cậu: "Phương Thời Ân, những điều ước sinh nhật của em đã được sử dụng lố hai năm rưỡi rồi."

"Cái gì?" Phương Thời Ân không thể tin được, cậu lục tung điện thoại lên kiểm tra nhật ký mới phát hiện điều ước sinh nhật đã dùng hao quá mức, lại muốn chơi xấu: "Hộp bánh quy lần trước có tính không? Cái đó em tự mua được mà, em rút lại một ước muốn được không?"

Tô Chấp Duật đổ đầy nước đá vào ly uống một ngụm, thấy Phương Thời Ân vẫn bám theo mình như một cái đuôi, vẻ mặt như rất thích chiếc túi đó. Nhưng mỗi lần cậu đến tìm hắn xin xỏ thứ gì đó đều biểu hiện mình rất thích, nhưng sự thích thú đó cũng thường không kéo dài được bao lâu. Giống như bộ não của cậu không thể nhớ lâu bất cứ thứ gì, những thứ cậu đã thấy chán đều bị quăng vào một cái hộp kim loại dán đầy kim cương dưới gầm giường rồi không bao giờ nhìn lại lần nữa.

Tô Chấp Duật gửi hình ảnh chiếc túi cho nhân viên bán hàng mình quen biết, nhận được tin nhắn trả lời là hiện tại mẫu túi này đang hết hàng nên phải chờ ít nhất một tháng mới có.

"Nếu một tháng sau em vẫn chưa bị đuổi việc, thành công trở thành nhân viên chính thức thì chúng ta hẵng bàn chuyện này." Cuối cùng Tô Chấp Duật nói như vậy.

"Không mua thì thôi."

Tô Chấp Duật lạnh nhạt phớt lờ tất cả lý do mà Phương Thời Ân đưa ra để mua chiếc túi đó. Có lẽ vì bị thái độ lạnh nhạt của hắn chọc tức, cộng thêm tự biết mình làm bánh ở Tư Mỹ Hâm cũng chẳng xuất sắc gì, hai ngày trước còn làm cháy một khay bánh dứa, Phương Thời Ân thẹn quá hoá giận thốt ra một câu như thế rồi xoay người đi vào phòng ngủ đóng cửa lại.

Tô Chấp Duật đã quá quen với những trò trẻ con nhạt nhẽo của cậu, hắn ung dung uống hết ly nước rồi đặt xuống bàn.

Chưa đầy một tháng sau, một hôm Tô Chấp Duật tan làm về nhà nhìn thấy Phương Thời Ân đang cầm chiếc túi đeo chéo mà mình muốn mua, hắn ngạc nhiên một lúc rồi nhìn rõ hơn mới thấy một bàn tay khác của cậu đang cầm kéo cắt.

Phương Thời Ân mặc quần cộc, phía trên mặt mặc một chiếc áo ngủ tay ngắn, khoanh chân ngồi ở trên sô pha cắt sạch chỉ thừa.

Mới có một tháng mà cậu đã không thể chờ nổi đi đã mua một chiếc túi giả. Phương Thời Ân lúc nào cũng như vậy, muốn gì là phải có ngay, nhiều lần cậu cứ nghĩ chỉ cần làm nũng sẽ có được thứ mình muốn, mà không cần phải bỏ công cũng không muốn phải muốn chờ đợi.

Mặc dù không có nhiều tham vọng, nhưng khi muốn cái gì đó cậu phải muốn có ngay lập tức.

"Em tự mua rồi, không cần anh mua nữa!"

Phương Thời Ân nhìn thấy hắn bước vào, tầm mắt của hai người nhìn nhau. Cậu nhếch mép rồi hừ nhẹ một tiếng như đang tỏ thái độ bất mãn với Tô Chấp Duật, cũng tỏ vẻ sẽ không cầu xin hắn nữa.

"Tùy em." Tô Chấp Duật không mấy quan tâm, dường như cũng không thèm để ý đến những trò trẻ con tự biên tự diễn của cậu.

Phương Thời Ân bao giờ cũng vậy, dù có thoả mãn mong muốn của cậu bao nhiêu lần nhưng chỉ cần một lần không được như ý, cậu sẽ lập tức trở mặt chơi trò giận hờn nhàm chán với hắn.

"Anh vốn dĩ cũng chưa bao giờ hứa sẽ mua cho em."

Biết rõ tính nết bướng bỉnh của Phương Thời Ân, nên hắn càng không nhượng bộ trong những lúc như thế, để cậu không được đà lấn tới.

Phương Thời Ân dùng điện thoại zoom hình ảnh lên để so sánh chi tiết với chiếc túi hàng nhái của mình, cảm thấy không thấy có gì khác biệt nhiều. Ngày hôm sau, cậu lại được như mong ước đeo chiếc túi đeo chéo giống hệt các minh tinh đi làm.

Năm nay đã sắp trôi qua được một nửa, số lần Tô Chấp Duật đi công tác cũng bắt đầu tăng lên nhiều hơn. Hồ Dược Xuân thường xuyên đưa hắn đi kiểm tra các chi nhánh ở tỉnh khác, cũng khiến hắn bận rộn hơn trước rất nhiều.

May mắn là hai năm qua tình hình sức khỏe của Phương Thời Ân cũng đã ổn định. Bây giờ cậu đã có công việc riêng, có bạn bè riêng, không còn như hai năm trước cứ không có hắn thì không thể sống được.

Sau chuyến công tác ngắn ngủi kéo dài hai ngày, Tô Chấp Duật phát biểu trong cuộc họp công ty của Sang Nghị, CEO ngồi ở dưới vỗ tay mà vẻ mặt đã tái mét. Hắn vẫn nở nụ cười khẽ, khi ánh mắt của hai người chạm nhau mới gật đầu chào hỏi.

Cuộc họp kết thúc, Tô Chấp Duật lấy điện thoại ra khỏi túi thấy màn hình sáng lên, hắn thấy tin nhắn của Phương Thời Ân "Em bị bệnh rồi, anh về nhanh đi."

Tô Chấp Duật nhớ hai hôm trước khi đi Phương Thời Ân còn đang khoẻ mạnh, sao bây giờ lại tự dưng bị bệnh, cau mày trả lời: "Em làm sao vậy?"

Phương Thời Ân nhanh chóng gửi một icon khóc lóc: "Meo meo của em đau quá."

"Cái gì?" Tô Chấp Duật nhất thời không hiểu.

Cậu nói: "Để em cho anh xem."

Hắn tức thì hiểu ra, lập tức trả lời: "Đừng chụp!"

Nhưng vẫn chậm hơn một bước, Phương Thời Ân gửi một bức ảnh trông giống như một cục bột trắng có điểm thêm một cái chấm đỏ, Tô Chấp Duật vừa gửi tin nhắn xong cậu cũng lập tức thu hồi ảnh lại.

Hôm nay hắn tan làm về nhà đúng giờ, vừa bước vào cửa đã thấy Phương Thời Ân đang khóc inh ỏi trong phòng ngủ.

Cổ áo ngủ của cậu xộc xệch, Tô Chấp Duật nhìn thấy những vết đỏ loang lổ trên người cậu từ hai ngày trước vẫn chưa mờ đi. Hắn không thể không thừa nhận vì hai hôm trước vô tình rơi vào đúng cuối tuần, nghĩ đến hôm sau cậu được nghỉ ngơi còn mình chẳng biết khi nào đi công tác mới về, nên tối đó đúng là hắn đã hơi quá đà.

"Để anh xem nào, đừng che nữa." Tô Chấp Duật đưa tay định kéo cậu dậy.

Phương Thời Ân đã khóc đến mức mặt mũi sưng húp, thấy Tô Chấp Duật đến gần lại vừa xấu hổ vừa sợ hãi. Thấy hắn càng đến càng gần cậu bèn la hét điên cuồng đạp loạn xạ, bàn tay cũng vung vẩy: "Tất cả là tại anh! Tại anh hết! Em đã nói không được cắn mà! Tại sao anh cứ cắn thế!"

Cậu khóc rất dữ dội: "Bây giờ thì hay rồi, anh hài lòng chưa, em trông chẳng ra thứ gì..."

"Anh đã nói là để anh xem sao."

Tô Chấp Duật nghe thấy tiếng ồn ào của cậu làm đầu đau như búa bổ. Hắn đưa tay định nắm lấy cổ tay của cậu, nhưng lại bị những ngón tay vung vẩy của Phương Thời Ân vô tình xước qua má. Trên gò má bắt đầu có cảm giác hơi đau rát, hắn đưa tay lên sờ thấy đã dính một chút máu.

Năm phút sau, Tô Chấp Duật ngồi ở đầu giường dùng khăn ướt lau vết xước trên mặt.

Phương Thời Ân vô tình cào trúng mặt hắn, cũng cảm nhận được đầu ngón tay chạm vào làn da của hắn. Tiếng khóc thút thít của cậu dần nhỏ lại rồi cậu ngồi dậy khỏi giường.

Tô Chấp Duật giữ vẻ mặt lạnh tanh không một cảm xúc buông chiếc khăn ướt xuống, quay đầu nhìn về phía trước ngực của Phương Thời Ân. Nhìn qua vài lần hắn lại đứng dậy khỏi giường đi đến phòng tắm chống tay vào cửa, lấy nước lạnh rửa mặt thêm mấy lần lúc đi ra trông mới bình tĩnh trở lại.

"Chúng ta đến bệnh viện cho bác sĩ khám đi."

Trong lòng Phương Thời Ân không thể chấp nhận việc đi khám căn bệnh xấu hổ này, cậu ôm ngực nằm trên giường khóc nức nở: "Em không muốn đi."

Phương Thời Ân là kiểu người sợ thầy giấu bệnh điển hình, dù Tô Chấp Duật tự nhận mình là người nắm quyền kiểm soát tuyệt đối trong gia đình, có quyền quyết định mọi chuyện nhưng lần này bản thân hắn lại là kẻ gây tội, nên cũng không thể tỏ ra lạnh lùng kiên quyết đến cùng như trước.

Hắn đành phải mô tả tình trạng bệnh cho một anh bạn làm bác sĩ, nhờ người đó phán đoán chẩn bệnh rồi tự đi ra tiệm thuốc mua thuốc mỡ giảm đau chống viêm.

Lúc này Phương Thời Ân đang ngồi trên giường, cúc áo chưa cài làm áo ngủ mở toang. Tô Chấp Duật ngồi xổm xuống đất thật cẩn thận bôi thuốc lên "meo meo", sau đó lại sợ cậu cọ xát vào đệm chăn nên cuối cùng lại dùng hai chiếc băng cá nhân dán chéo vào nhau.

Sắc mặt cậu đỏ bừng, ngực vẫn còn phập phồng, tâm trạng chưa ổn định.

Thấy Tô Chấp Duật đang dán băng cá nhân cho mình, cậu giơ tay đánh vào tay hắn: "Xấu hoắc! Em không thèm!"

Hắn sắp muốn phát cáu: "Đến tối em có bị đau thì chớ có trách anh!"

Vừa dứt lời Phương Thời Ân lại khóc nức nở, những giọt nước mắt rơi lã chã xuống tay hắn.

Mười lăm phút sau, Tô Chấp Duật trở về với vẻ mặt lạnh lùng xen lẫn chút mệt mỏi, trong tay cầm một hộp băng cá nhân mới mua.

Đêm khuya, Phương Thời Ân khóc lóc suốt một đêm lại không chịu ăn uống cuối cùng cũng lặng lẽ ngủ thiếp đi, trên meo meo dán hai miếng băng cá nhân hình quả dâu tây hoạt hình, nước mắt trên khuôn mặt còn chưa lau khô.

***

Một tiếng "cạch" vang lên, cửa xe bị mở ra.

Cố Tân nhìn thấy Tô Chấp Duật giơ chân dài ngồi vào trong xe, hai người đã lâu không gặp, không ngờ vừa mới ngước mắt lên nhìn  đã sững sờ một chút, ngạc nhiên nói: "Sếp Tô, sao cậu lại thành ra thế này?"

Trên mặt còn có vết thương nên sắc mặt hắn tuyệt đối không thể gọi là tốt đẹp, nhưng hắn vẫn nhìn thẳng vào mắt Cố Tân không hề né tránh: "Đã xem đủ chưa?"

Cố Tân bật cười, nhưng biết nếu tiếp tục trêu chọc người bạn cũ này chắc sẽ khiến hắn thật sự nổi giận nên dừng lại ở đây.

"Cậu cũng biết lâu lắm rồi mới gặp, sao vẫn lùng vô tình quá vậy?"

Tô Chấp Duật nói: "Cậu đến sao không báo trước, để tối tôi mời cậu đi ăn cơm."

Cố Tân xua tay: "Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, buổi chiều tôi còn có cuộc họp với đối tác, lần sau vậy."

Tầm mắt của hai người đối diện nhau, Tô Chấp Duật không biểu lộ cảm xúc gì, đôi mắt đen láy không chút tạp chất lóe lên một tia gì đó. Vẻ mặt của hắn nhìn thoáng qua giống hệt như lời của anh bạn tốt đã mấy năm không gặp, nói: "Mấy năm nay cậu ăn nên làm ra quá, chúc mừng nhé."

Cố Tân nhếch khoé môi, nở nụ cười nhẹ: "Cậu nói cái này làm gì, tôi đâu có cố ý đến đây để khoe khoang, vì chuyện trước kia cậu không gia nhập công ty mà kiếm chuyện đâu."

Lời nói này thảo mai đến mức không thể thảo mai hơn được, Tô Chấp Duật cũng thấy Cố Tân làm vậy rất buồn cười nên hỏi: "Việc nhỏ nhặt như vậy mà tổng giám đốc bận trăm công ngàn việc như cậu lại phải chạy vội đến đây, năm ngoái cậu gửi báo cáo tài chính của công ty đến cho tôi, lát hồi lại nói là gửi nhầm còn chưa đủ sao?"

Dù sao cũng là bạn bè quen biết nhiều năm, Cố Tân tự nhận quan hệ của mình và Tô Chấp Duật không thể nào nông cạn được. Trước đây hắn quậy một trận lớn rời khỏi nhà họ Tô, Cố Tân nhiệt tình mời hắn gia nhập công ty của mình nhưng cuối cùng lại bị từ chối. Dù ngoài miệng vẫn nói những lời thật là dễ nghe, nhưng trong lòng chưa chắc đã bình thản đến vậy.

Bây giờ đã có được thành tựu lại đến gặp Tô Chấp Duật trước đây đã từ chối lời mời của mình ba lần, đương nhiên không thể giữ thái độ vui vẻ nổi. Nhưng nếu muốn thấy Tô Chấp Duật tỏ vẻ hối hận hay những sắc mặt tương tự thì đúng là quá viễn vông, người si nói mộng. 

Dù Cố Tân không phát triển sự nghiệp ở Yến Đường, nhưng trong giới công nghệ vẫn nghe được không ít tin đồn bên lề của một công ty lớn như Sang Nghị Cố Tân. Hai năm qua Tô Chấp Duật làm việc không tồi, nghe nói CEO Lưu Đạt của Sang Nghị cũng bị tổng giám đốc áp chế đến nỗi không ngẩng đầu lên được. Nhân viên đều lo sợ chia nhau vào các phe, gần đây Hồ Dược Xuân lại thường xuyên đưa Tô Chấp Duật đi họp ở các chi nhánh khác, trong các buổi ra mắt sản phẩm mới cũng giới thiệu trọng tâm về hắn thì ý đồ đã quá rõ ràng.

Ba năm qua, dựa vào những thành tích mà Tô Chấp Duật đạt được ở Sang Nghị, Hồ Dược Xuân cũng đến lúc đưa hắn lên vị trí cao hơn.

Nhưng Cố Tân thầm nghĩ, có nâng lên hay không cũng chẳng khác gì nhau. Trước đây Phổ Việt và Sang Nghị hợp tác trong một hạng mục, người của Phổ Việt bỏ qua Lưu Đạt trực tiếp đi tìm Tô Chấp Duật xin phê duyệt, chuyện trắng trợn như vậy cũng chỉ có Lưu Đạt chịu được.

Không khí trong xe trở nên tĩnh lặng một thoáng, Cố Tân thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tô Chấp Duật, dường như mọi chuyện đối với hắn đều là những thứ râu ria. Một khuôn mặt lạnh lùng điềm nhiên như vậy, ai ngờ lại có phong cách làm việc quyết liệt vô tình đến thế, trong giới người ta thường bảo hắn mê quyền lực đến mất hết lý trí cũng không quá.

"Sau này cậu định làm việc cho Hồ Dược Xuân mãi sao?"

Tô Chấp Duật không trả lời trực tiếp mà nhìn sang một bên: "Tôi sống ở Yên Đường rất ổn."

Hắn nhìn Cố Tân, thấy hai bên thái dương của cậu ấy đã lấm tấm vài sợi tóc bạc. Khởi nghiệp không phải chuyện dễ dàng, trong ngành cạnh tranh khốc liệt như vậy mà Cố Tân vẫn có thể đưa công ty của mình phát triển đến mức này là nhờ vào tài năng, nỗ lực và cả may mắn, thiếu một thứ cũng không được.

"Tôi không giống cậu."

Trong lòng Tô Chấp Duật, Cố Tân là một người có năng lực nhưng lại theo chủ nghĩa lý tưởng. Tô Chấp Duật là kiểu người luôn tuân theo quy tắc, làm mọi việc một cách chặt chẽ và hiệu quả nhất trong khuôn khổ đó. Còn Cố Tân thì đôi khi lại hành động bộc phát, thậm chí có thể bất chấp lợi ích và rủi ro.

"Lúc cậu rời khỏi nhà họ Tô, mọi chuyện ồn ào lắm, tôi chỉ biết là cậu come out không ngờ là đã kết hôn luôn rồi."

Cố Tân nói xong thì thấy Tô Chấp Duật đột ngột nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu ấy nhìn thấy ngay trước mắt có một thiếu niên trông không lớn tuổi lắm bước ra khỏi khu chung cư Thủy Hồ Uyển, trong tay đang cầm một chiếc áo vest vừa nhìn đã biết không phải đồ của mình.

Chỉ cần một cái nhìn thoáng qua hình bóng đã có thể hình dung ra một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, chiếc mũi cao thẳng và đôi mắt to tròn long lanh. Đôi mắt của người đó hơi cong lên ở khóe mắt, toát ra vẻ đẹp quyến rũ mê hoặc lòng người.

"Chính là người đó sao?"

Cố Tân nói: "Trước đây có nghe được một số tin đồn tôi còn chưa dám tin là thật, ai dè là thật."

Chuyện Tô Nghiệp Đường đuổi Tô Chấp Duật ra khỏi nhà khiến mọi người bàn tán xôn xao, kéo theo đó là những tin đồn thật giả lẫn lộn về quá khứ không mấy tốt đẹp của Phương Thời Ân.

"Không tin được cái gì?"

Cố Tân nhìn theo bóng thiếu niên đang dần khuất xa: "Không ngờ cậu lại thích kiểu này, tôi tưởng cậu sẽ thích kiểu người trưởng thành, chín chắn hơn chứ."

Tô Chấp Duật nói: "Tôi cũng không thích cậu ấy." Hắn giải thích rõ ràng với Cố Tân: "Chỉ là đã kết hôn thôi, không có ý nghĩa gì khác."

"Phải không đó?" Cố Tân nói: "Vậy tại sao lại chọn cậu ta để kết hôn?" Dù sao đây cũng không phải chuyện mà một người luôn muốn né tránh rắc rối như Tô Chấp Duật sẽ làm. Tuy là hôn nhân theo hợp đồng, chỉ là lợi dụng nhưng đối tượng cũng phải là người dễ khống chế.

Lúc này Tô Chấp Duật nhìn thấy Phương Thời Ân đã mang quần áo đi giặt xong quay lại, hắn chậm rãi dời ánh mắt. "Vì nếu không có tôi, sẽ không có ai quan tâm đến cậu ấy."

Cố Tân nhìn ra ngoài phía cửa sổ xe thấy rõ gương mặt chính diện của Phương Thời Ân, ngạc nhiên vài giây sau đó đột ngột nói: "Thật sao? Sao tôi cứ cảm thấy cậu ta có một khuôn mặt mà nhiều người sẽ muốn quan tâm lắm đấy."

Câu nói vừa dứt Tô Chấp Duật không đáp lại, Cố Tân cảm nhận được không khí trong xe trở nên lạnh lẽo nên quay đầu lại nhìn sắc mặt của hắn, cũng nhận ra mình đã lỡ lời trêu ghẹo không đúng chỗ.

Trong lòng Cố Tân thấp thỏm, đang định giải thích thì Tô Chấp Duật đã mở cửa xe. Tiếng đóng cửa vang lên thật mạnh, hắn bước xuống xe rời đi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.