(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai năm sau.
Tháng sáu tốt nghiệp, Phương Thời Ân cuối cùng cũng kết thúc cuộc đời sinh viên của mình.
Cậu cầm theo chiếc bánh kem ba tầng mà mình nướng và một bó hoa lớn, đứng cạnh tác phẩm chụp một bức ảnh kỷ niệm quý giá.
Tốt nghiệp cũng đồng nghĩa với chia tay.
Lục Tiêu sẽ kết thúc cuộc sống ở Yến Đường trở về quê nhà.
Tin tức này đối với cậu chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Trong bữa tiệc chia tay, Phương Thời Ân khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa, Lục Tiêu cũng bị cảm động đến nỗi mắt đỏ hoe, hứa sẽ thường xuyên đến thăm cậu. Cậu cậy mạnh ngửa cổ uống ừng ực hết hai chai bia, đến nửa đêm lại nôn thốc nôn tháo ở thùng rác của chung cư Thuý Hồ Uyển.
Ngày hôm sau cậu đưa Lục Tiêu đến ga tàu cao tốc. Tô Chấp Duật chuyên đóng vai tài xế nhìn thấy Lục Tiêu rời đi bèn thở phào nhẹ nhõm, tiết mục chia tay cuối cùng cũng hạ màn.
Nhưng chưa đầy một tuần sau khi Lục Tiêu rời đi, Phương Thời Ân lại nhận được lời mời đi ăn BBQ từ cậu ấy.
Cậu ngồi co ro trên chiếc ghế nhỏ trước quán lẩu, ngơ ngác nhìn Lục Tiêu đang hùng hồn nhai miếng sườn sụn: "Sao, sao lại quay lại rồi, mới đó mà đã nhớ tôi rồi à?"
Lục Tiêu nhai thức ăn trong miệng rồi uống một ngụm bia lớn, sau đó lau miệng nói: "Thôi, đừng nhắc đến nữa, tôi vừa về nhà được một tuần thì mẹ đã không chịu nổi nữa. Mẹ mắng tôi học những thứ gì không ra gì, làm một cái bánh mất cả ngày trời. Giao tiệm cho tôi thì cả ngày chắc chỉ bán được một cái bánh, lại nói tôi làm việc không cẩn thận... Tóm lại bà ấy nói giờ mình vẫn còn khỏe nên chưa đến lượt tôi kế nghiệp đâu, bảo tôi ra ngoài rèn luyện thêm hai năm, nói cái gì mà đi học hỏi kinh nghiệm của nhiều người..."
Lục Tiêu nói: "Tôi nghĩ đi đâu rèn luyện thì cũng nên chọn nơi quen thuộc, nên quay về thành phố Yến Đường."
Những giọt nước mắt Phương Thời Ân đã rơi tuần trước cũng không thể rút lại được nữa. Hai người nhìn nhau một lát lại nhớ cảnh tượng chia tay đầm đìa nước mắt, không khỏi cảm thấy hơi lúng túng.
Nhưng việc Lục Tiêu quay lại vẫn khiến Phương Thời Ân vẫn cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng: "Vậy bây giờ cậu ở đâu?"
"Hai hôm nay tôi ở khách sạn, tìm được việc làm rồi sẽ đi thuê nhà, tìm chỗ gần chỗ làm một chút."
Lục Tiêu nhìn thấy bát mì của cậu còn rất nhiều, vội vàng thúc giục: "Sao cậu không ăn nữa, lát mì bị nhũn hết rồi."
Phương Thời Ân nghe vậy, khuôn mặt đỏ bừng vì cay chau lại, cậu đẩy bát mì ra: "Cậu giúp tôi gắp hết ớt ra đi, tôi không ăn được cay thế này."
Lục Tiêu ăn hết sạch phần mì của mình cũng đã đỏ mặt tía tai, nghe Phương Thời Ân nói vậy bèn lấy một đôi đũa dùng một lần khác gắp hết ớt cay ra khỏi bát mì của cậu, rồi dùng muỗng vớt sa tế trong nước súp ra mới đặt lại cái bát trước mặt cậu.
"Lần này chắc ăn được rồi đấy, cậu ấm."
Phương Thời Ân lúc này mới nhận bát ăn chậm rì rì.
Lục Tiêu trở về chưa kịp vui chơi với cậu được mấy ngày đã xin vào làm việc ở cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng ở trung tâm thành phố, cũng chẳng có thời gian rảnh rỗi để rủ cậu đi chơi game hay lượn lờ vỉa hè nữa.
Phương Thời Ân quay về cuộc sống ăn ngủ lười biếng như trước. Mỗi ngày cậu ngủ dậy thì đi ăn, ăn no rồi lại chơi một chút, chơi mệt thì lại ngủ nên chắc còn ít vận động hơn cả Bong Bóng nữa.
Cuộc sống nhàn hạ kéo dài một thời gian, một hôm Tô Chấp Duật bước ra từ phòng làm việc nhìn thấy Phương Thời Ân rảnh rỗi đến mức ngồi nói chuyện với Bong Bóng đang nằm cuộn tròn dưới chân mình: "Bong Bóng, mùa hè nóng thế này, mày đừng có nằm ngủ miết trên chân tao nữa coi?"
Ánh mắt của hắn dừng lại trên chú chó có một vòng tròn đen quanh mắt. Chú chó trắng nõn chỉ có duy nhất một mảng đen nhỏ xíu này, nó nằm cuộn tròn như một viên bánh trôi bị lòi nhân mè đen trên chân của cậu.
Con chó mà cậu nuôi cũng bội bạc y chang chủ nhân của nó. Rõ ràng người chăm sóc nó, mua thức ăn cho nó hằng ngày là Tô Chấp Duật. Nhưng Bong Bóng lại cứ thích bám dính lấy Phương Thời Ân hơn, dù cậu chỉ thỉnh thoảng rảnh tay mới vuốt ve nó mấy lần.
Phương Thời Ân thấy hắn đến nên vội vàng đặt điện thoại xuống, lấy chiếc lược chải lông cho chó giả vờ bận rộn chải lông cho Bong Bóng. Nhưng làm vậy cũng không thể che giấu được điều gì, Tô Chấp Duật nhìn cậu bằng ánh mắt như đã không còn kiên nhẫn được nữa: "Em định bao giờ đi làm?"
"Em mới tốt nghiệp mà, không thể nghỉ ngơi một thời gian à?"
Tô Chấp Duật nói: "Em đã nghỉ ngơi hơn một tháng rồi, còn chưa đủ à?"
Phương Thời Ân cãi lại: "Nhưng mà trước đây em nghỉ hè tận hai tháng liền mà."
Tô Chấp Duật gật đầu có vẻ như đã đồng ý với ý kiến của cậu, tỏ vẻ lời cậu nói nghe cũng hay. Nhưng đồng thời cũng khéo léo thông báo tháng sau sẽ không chuyển tiền sinh hoạt cho cậu nữa.
Chiếc lược chải lông cho Bong Bóng trong tay cậu rơi xuống đất phát ra một tiếng "bịch".
Không còn cách nào khác, Phương Thời Ân đành phải lên mạng xem thông tin tuyển dụng.
Bệnh tình của cậu đã ổn định nên liều thuốc cũng giảm đi đáng kể, nhưng việc đi tư vấn tâm lý hàng tuần vẫn phải bắt buộc làm. Cuối tuần, Tô Chấp Duật đưa cậu đi khám bệnh xong lại mở bản đồ dẫn đường để đưa cậu đi phỏng vấn.
Thành tích học tập của cậu ở trường chỉ ở mức trung bình, kỹ năng làm bánh điêu luyện mà cậu tự hào trước đây cũng trở vụng về sau một thời gian dài bỏ bê. Quá trình tìm việc không hề suôn sẻ, phải mất hơn nửa tháng cậu mới tìm được một công việc thực tập tại cửa hàng bánh ngọt lâu đời ở phía Đông thành phố Yến Đường.
"Mà thực tập có ba tháng, mỗi tháng lương có 10 triệu 6 thêm 700 chuyên cần, tổng cộng mới có 11 triệu 3…" Phương Thời Ân nằm dài trên vai Tô Chấp Duật như không có xương cốt, lầm bầm: "Số tiền này thì làm sao đủ tiêu."
Tô Chấp Duật vẫn nhìn thẳng vào màn hình máy tính trên đùi, ngón tay gõ nhẹ trên bàn phím. Hắn đưa tay đẩy nhẹ Phương Thời Ân đang cố tình lấy đầu che màn hình ra: "Biết rồi, phần còn lại anh sẽ bù cho em."
Cậu lại nói tiếp: "Hơn nữa, chỗ làm cách nhà tận mười cây số, anh phải mua cho em một chiếc xe điện nữa."
Hắn không ngờ cậu lại đi làm xa đến vậy, cuối cùng cũng dừng công việc quay đầu nhìn cậu: "Em biết lái xe điện không?"
Phương Thời Ân nhún vai tỏ vẻ: "Em biết đạp xe thì cũng biết lái xe điện thôi, có gì khác đâu, đều có hai bánh mà."
Buổi chiều cuối tuần, Lục Tiêu đến khu chung cư Thuý Hồ Uyển để ngắm chiếc xe điện mới tinh của cậu.
Phương Thời Ân đội mũ bảo hiểm, ngồi trên chiếc xe điện quay sang nói với Lục Tiêu đang liên tục khen ngợi "Chiếc xe nhỏ của cậu chất quá."
Cậu nói: "Thật ra tôi chưa bao giờ đi xe điện, nhưng tôi nghĩ chắc cũng chẳng khác gì xe đạp là mấy, đều có hai bánh mà. Cậu cứ đứng đó nhé, khi nào tôi chạy rành sẽ chở cậu đi chơi."
Lục Tiêu nhìn cậu một cái rồi hỏi: "Sẵn sàng chưa? Cậu từ từ vặn tay ga, cảm thấy ổn rồi thì tăng tốc."
Phương Thời Ân tỏ vẻ mình đã nắm chắc mọi thứ, giơ tay ra làm dấu OK sau đó chân rời khỏi mặt đất đặt lên xe, vặn tay ga.
Giây tiếp theo một tiếng hét chói tai vang vọng khắp khu chung cư. Lục Tiêu há hốc mồm nhìn Phương Thời Ân ngã nhào khỏi xe, hai tay vẫn bám chặt vào tay lái như đã bị dán keo cứng ngắc. Phương Thời Ân vừa la hét sợ hãi vừa chạy vòng quanh đuổi theo chiếc xe điện đang mất kiểm soát, sau hai vòng chạy cuối cùng chiếc xe lao thẳng về phía Lục Tiêu.
Lục Tiêu bị tông ngã sõng soài xuống đất. Vì đã đụng vào người nên Phương Thời Ân cuối cùng cũng buông tay ra khỏi xe, cả hai cùng kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã nhào.
Chiếc xe điện nằm cách bọn họ một mét, bánh xe vẫn đang quay.
Năm phút sau.
"Nếu không phải người nhà, cậu phải đòi bồi thường tiền thuốc men rồi đấy." Lục Tiêu đỡ eo ngồi trên bồn hoa, yếu ớt nói.
Phương Thời Ân ngã cũng không nhẹ, lúc chỉnh lại chiếc mũ bảo hiểm bị lệch mới phát hiện trên tay và đầu gối đều bị trầy xước. Cậu bắt đầu than đau: "Suỵt... Tôi thật sự không có cố ý đâu, tối nay tôi mời cậu ăn một bữa hoành tráng để bồi thường nhé."
Lục Tiêu nói: "Tôi đã bảo cậu từ từ vặn ga mà, cậu biết lái xe đạp thì cũng phải biết ngồi vững trước khi tăng tốc chứ."
"Ai biết lại xảy ra chuyện như vậy chứ, chiếc xe điện này không chịu nghe lời tôi!"
"Lại đây, thử lại lần nữa xem."
"Được… được." Phương Thời Ân cắn răng ngồi lên xe lần nữa, chiếc xe máy điện kiểu dáng thời trang này không thể bỏ phí như thế được.
Một phút sau, cậu cố gắng lái xe được năm mét thì chiếc xe lại bắt đầu không đi thẳng, cậu càng sốt ruột lại càng tăng ga lên.
Lục Tiêu chạy theo sau hét lên: "Này! Cậu mau dừng xe lại đi, không biết phanh à?"
Một tiếng "Bùm!" vang lên thật lớn, xe dừng lại còn người lại ngã lần nữa.
Chạng vạng hai người dìu nhau bước đi, bước đi loạng choạng như hai ông lão.
"Thôi, hay cậu cứ đạp xe đi làm đi, vừa an toàn lại rèn luyện sức khỏe thế nào?"
Mặt Phương Thời Ân tái mét: "Mười cây số cơ mà, làm sao mà đạp được. Đạp mười cây số mỗi ngày thì tôi còn cần đi làm nữa không, tôi thành vận động viên luôn rồi."
Đúng lúc đó có một cậu học sinh cấp ba phóng xe điện qua khu chưng cư, đưa mắt nhìn thoáng qua bọn họ. Chiếc xe chậm lại một chút rồi bất ngờ tăng tốc mạnh trước mặt hai người, làm luồng gió phả vào mặt Phương Thời Ân.
"Hồi nãy cậu ta liếc tôi phải không, cười nhạo tôi hả?" Giọng nói của Phương Thời Ân run rẩy tràn đầy tủi hờn.
Lục Tiêu vội vàng an ủi: "Không có đâu, cậu nhạy cảm quá rồi."
Nhưng rồi tiếng cười giòn tan của cậu học sinh đó lại vọng về từ phía xa, mang theo làn gió thổi vào bên tai Phương Thời Ân.
Tối hôm đó, Tô Chấp Duật thấy đầu gối và khuỷu tay cậu bị trầy xước mà không khỏi nhíu mày. Hắn tưởng Phương Thời Ân yếu đuối nhõng nhẽo sẽ sớm bỏ cuộc sau hôm đó, nhưng không ngờ hôm sau cậu lại tiếp tục đẩy chiếc xe điện ra ngoài.
Hắn nhập địa chỉ nơi làm việc của cậu vào bản đồ rồi phóng to từng tuyến đường, phát hiện ra trên tuyến đường đi làm của cậu có hai con phố thường xảy ra tai nạn giao thông, riêng một con phố chỉ nửa đầu năm nay đã xảy ra ba vụ tai nạn xe cộ. Hắn lại nhìn ra ngoài cửa sổ thấy cậu đã trang bị đầy đủ đệm đầu gối và khuỷu tay, vừa ngã xuống đất lại vội vàng đứng dậy tiếp tục lái xe.
Bao nhiêu công sức đổ dồn vào đây hết, trước đây học cái gì cũng chưa thấy cậu kiên trì như thế?
"Có lẽ lúc đi làm anh có thể tiện đường đưa em đi chung." Trên bàn cơm, Tô Chấp Duật giống như lơ đãng nói ra một câu.
Phương Thời Ân như ăn uống không vô, cứ dùng thìa khuấy khuấy bát súp. Cậu nghe vậy nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn Tô Chấp Duật tưởng hắn nhớ nhầm điều gì, tòa nhà của công ty Sang Nghị ở phía Tây, còn nơi cậu làm việc ở phía Đông, không biết một quảng đường dài đến mức phải đi vòng qua một nửa thành phố thì thuận lợi ở chỗ nào.
"Vẫn là thôi đi." Cậu nhìn hắn lúng túng nói: "Với lại mọi người thấy sẽ cười chê em đó."
Tô Chấp Duật có vẻ không hiểu được suy nghĩ của Phương Thời Ân, trước đây hắn đưa cậu đi học cũng chưa bao giờ thấy cậu ngại ngùng xoắn xuýt như vậy.
Phương Thời Ân lại nghĩ hồi còn đến trường đi học tuổi tác còn nhỏ, nói là anh trai đến đón cũng chấp nhận được. Chứ bây giờ đã hai mươi ba tuổi rồi, đi làm rồi, nếu lúc đó gặp quản lý và đồng nghiệp ở cửa hàng thì sao. Người lớn tuổi có không ít người tinh tường, nếu thấy cậu mỗi ngày đi làm đều ngồi xe Maybach, lại còn có một người đàn ông đón đưa không biết sẽ bàn tán về cậu như thế nào.
"Đến lúc người ta thấy em kỳ quái, nên xa lánh cô lập em thì sao?"
Tô Chấp Duật không nghĩ việc cậu thường xuyên bị tập thể xa lánh hoàn toàn vì chuyện này, mà còn do tính cách của cậu chiếm phần lớn. Nhưng dù sao Phương Thời Ân nhận ra việc phô trương quá mức cũng không tốt đã là một tiến bộ lớn, nên hắn cũng không nói thêm gì nữa.
Sau nhiều nỗ lực không ngừng nghỉ, tốn thêm ba ngày rưỡi Phương Thời Ân đã biết lái xe máy điện.
Bắt đầu từ hôm đó cậu rất thích đi xe máy điện vòng quanh Yến Đường. Tuy kỹ năng lái xe không được tốt lắm, nhưng mỗi lần lái vào khu chung cư Thuý Hồ Uyển vô tình gặp được Tô Chấp Duật lại rất thích khoe khoang kỹ năng lái xe.
Nhân viên bảo vệ ở cổng khi thấy chiếc xe máy điện cố tình đỗ cạnh chiếc Maybach đều hít một hơi lạnh.
Cũng trong hơn mười ngày Phương Thời Ân chờ thông báo nhận việc.
Cách khu chung cư Thuý Hồ Uyển một cây số, trong trung tâm thương mại đối diện phố đi bộ có một cửa hàng quần áo kinh doanh ế ẩm đã lặng lẽ đóng cửa, kế tiếp là một cửa hàng bánh ngọt có trang hoàng vô cùng sang trọng đã lặng lẽ khai trương.
Tối hôm đó, hai người đi siêu thị mua sắm đi ngang qua chỗ đó. Phương Thời Ân thấy cửa hàng bánh ngọt đang được trang trí, Tô Chấp Duật lại như vô tình bảo cậu có thể thử đi phỏng vấn ở đây vì quảng cáo tuyển dụng dán trên cửa có vẻ rất hấp dẫn.
Cuối tháng tám, Phương Thời Ân vui vẻ trở về nhà phát hiện Tô Chấp Duật đã về sớm hơn cả mình.
"Anh Chấp Duật, em đậu phỏng vấn rồi, tuần sau em có thể đi làm luôn!"
"Hơn nữa, thời gian thực tập chỉ có một tháng, lương còn cao hơn chỗ kia một 1 triệu 9, được 12 triệu rưỡi trong thời gian thực tập."
Cậu còn phát hiện ra nếu đi bằng cửa sau của khu chung thì chỉ cần đi bộ tám trăm mét là tới, giọng điệu cuối cùng vẫn có chút tiếc nuối: "Chỉ tiếc là gần nhà quá."
"Gần nhà không tốt sao, sáng đi bộ đi làm được rồi."
Tô Chấp Duật chợt nhớ ra cậu vẫn còn thích lái xe máy điện lắm, nên nói thêm: "Gần nhà thì vẫn có thể đi xe máy điện mà, thế thì buổi sáng em có thể ngủ thêm một chút."
Nghe vậy thì đúng là chỗ làm gần nhà vẫn ổn áp lắm.
Phương Thời Ân im lặng vài giây lại không kiềm được chia sẻ với Tô Chấp Duật: "Anh không biết trùng hợp thế nào đâu, họ chỉ thiếu một người thợ làm bánh thôi, nếu em đi muộn một chút thì chắc không đến lượt em đâu!"
Tô Chấp Duật nhìn thấy khuôn mặt nhỏ chỉ to bằng một bàn tay thấm ướt mồ hôi, đôi gò má đỏ bừng vì phấn khích dưới ánh đèn. Hắn mỉm khẽ một tiếng như đang thật lòng chúc mừng, lại như đồng ý với cách nói của Phương Thời Ân: "Vậy em thật sự rất may mắn đó."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");