(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Chấp Duật không biết mình đã ra khỏi phòng của Bong Bóng như thế nào, cũng không biết làm sao có thể lặng lẽ lại trở về phòng làm việc mở máy tính, với hiệu suất thấp kỷ lục hoàn thành một bản tổng hợp công việc lẽ ra chỉ mất mười mấy phút.
Âm thanh bộ phim của Phương Thời Ân và Lục Tiêu trong phòng rất lớn, đến khi hắn về nhà mà hai người cũng không hề hay biết.
Lục Tiêu thấy đã đến giờ đi làm thêm nên rời đi.
Phương Thời Ân một mình dọn dẹp máy chiếu trả lại phòng cho Bong Bóng, trước khi đi còn tiện tay bỏ một thìa lớn thức ăn cho chó vào bát. Làm xong tất cả mọi việc cậu lại nằm trên ghế sofa xem video ngắn suốt hai mươi phút, lúc này mới nhớ tới Tô Chấp Duật nên vào WeChat hỏi hắn: "Khi nào anh về vậy?"
Tiếng "Rắc" của ổ khóa vang lên, Tô Chấp Duật đột ngột bước ra từ phòng làm việc.
Lúc này cậu mới biết hắn đã về từ lâu rồi.
Cuộc sống vẫn trôi qua như thường lệ.
Ngày 27 tháng chạp, hôm trước trời đã đổ một trận tuyết lớn đến tận tối đêm mới tạnh nên các luống hoa trong khu chung cư và mặt đất đều phủ đầy tuyết trắng, cành cây khô héo đóng băng, nhiệt độ giảm xuống dưới âm mười độ.
Sáng 7 giờ rưỡi, Bong Bóng bắt đầu điên cuồng dùng đầu đập vào cửa rồi phát ra tiếng kêu rên rầm rì rất khó chịu.
Tô Chấp Duật vốn đang ôm Phương Thời Ân ngủ say đều bị Bong Bóng đánh thức, sáng sớm đã bị làm phiền giấc ngủ khiến cho người đàn ông đang trong ngày nghỉ đầu tiên vô cùng khó chịu.
Bong Bóng là một con chó rất kén chọn, không bao giờ chịu đi vệ sinh trong nhà, mà nhất định phải có người dắt ra ngoài đi dạo mới chịu. Lúc đầu Phương Thời Ân còn rất hào hứng dắt đi hai ba lần, sau đó trời lạnh quá nên giao toàn quyền cho Tô Chấp Duật, cuối cùng chốt lại hắn sẽ dắt chó đi dạo trước khi đi làm.
Bây giờ hắn đang nghỉ phép, dù có đồng hồ sinh học đều đặn cũng không có nghĩa trong một ngày đông lạnh giá, nhiệt độ dưới không độ vẫn phải rời khỏi chiếc giường ấm áp.
Bong Bóng kêu rên khoảng chừng vài phút, Tô Chấp Duật không chịu được nữa mới ngồi dậy từ trong chăn với sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn nói với người đang ngủ gà ngủ gật trong lòng mình, giọng điệu khó chịu: "Phương Thời Ân, đi dỗ nó đừng kêu nữa!"
Cậu nhăn mặt kêu lẩm bẩm vài tiếng, mắt còn chưa mở hết đã nghiêng mặt, bĩu môi chạm vào khuôn mặt xanh mét của Tô Chấp Duật: "Ây da, em không làm gì được đâu, anh đi đi..."
"Thế thì em dậy đi."
"Em dậy không nổi mà, em rất buồn ngủ, anh đi đi."
"Trước đây anh có nói với em chưa, nếu không chăm sóc được nó thì đừng nuôi."
Lời trách móc của hắn bị Phương Thời Ân cắt ngang, cậu lại kéo dài giọng nói: "Cầu xin anh, chồng yêu, giúp em với, giúp em với, mau dậy đi."
Tô Chấp Duật thấy cậu không gọi thì thôi mà vừa gọi là co rúm lại trong chăn, thậm chí còn bịt cả đầu lại. Cuối cùng hắn đành bất lực đứng dậy khỏi giường cáu kỉnh thay quần áo, đeo găng tay rồi đeo vòng cổ cho Bong Bóng dắt chó đi xuống lầu.
Đã gần đến cuối năm nên nhiều quán ăn sáng trên đường đã đóng cửa để về quê ăn Tết.
Trên đường phố của khu chung cư nhiệt độ đã xuống dưới âm mười độ, vẫn còn một số công nhân vệ sinh đang xúc tuyết.
Tô Chấp Duật mất kiên nhẫn dắt chó đi dạo, vừa tìm một quán ăn sáng còn mở cửa. Không giống như vẻ mặt cau có của người đàn ông, Bong Bóng lại vô cùng thích thú khi nhìn thấy tuyết, vài lần còn suýt nữa chui ra khỏi vòng cổ. Hắn thấy thế cũng lười mắng vì cảm thấy nó không hiểu tiếng người, chắc chỉ khi đối mặt với Phương Thời Ân mới muốn nói nhiều lời trách móc dạy dỗ cậu.
Đợi đến khi Bong Bóng giải quyết xong, hắn cũng mua được bánh quẩy và sữa đậu nành xách về chung cư.
Vương Tình Tình nhìn thấy người đàn ông đang dắt một con chó nhỏ đi dạo, suýt nữa tưởng mình nhìn nhầm.
Tô Chấp Duật là người không tiếc nở nụ cười khi cần thiết, nhưng cô đã từng làm việc với hắn ở công ty nên cũng biết hắn chẳng phải là người khiêm tốn hay dịu dàng gì.
Mặc dù ở công ty hắn không giấu giếm việc mình đã kết hôn, nhưng nhìn khí chất của người đàn ông cùng với phong cách làm việc nhanh gọn đến mức có phần vô tình, luôn giữ quy tắc đặt lợi ích lên hàng đầu. Khiến giờ phút này Vương Tình Tình cảm thấy rất khó tin khi nhìn thấy Tô Chấp Duật đang khó chịu dắt một con chó đi dạo trong chung cư Thuý Hồ Uyển, khi nhìn thấy cảnh tượng này trong đầu cô lại vang lên giọng nói lạnh lùng của hắn chất vấn con chó: "Mày đã tạo ra giá trị gì cho khu chung cư này?"
Cho đến khi người đàn ông đó đi đến trước mặt mình, Vương Tình Tình mới không thể không xác nhận đó chính là sếp Tô của công ty mình.
"Tô... Sếp Tô?" Vương Tình Tình lắp bắp chào hỏi hắn.
Tô Chấp Duật dừng chân nhìn người phụ nữ đi tới trước mặt mình, nhận ra cô thực tập sinh pha cà phê cho hắn suốt ba tháng tên là Vương Tình Tình.
Từ khi cô ấy chính thức trở thành nhân viên công ty, hắn đã có thể nhớ rõ tên cô.
Tô Chấp Duật gật đầu: "Ừm."
Lúc này Bong Bóng gặp được người lạ lại càng thêm hào hứng muốn lao vào phía Vương Tình Tình, may mà bị Tô Chấp Duật nhanh lẹ kéo dây xích lại.
Tầm mắt của Vương Tình Tình nhìn vào Bong Bóng rồi lại nhìn vào sữa đậu nành và bánh quẩy hắn đang cầm, do dự hỏi: "Sếp Tô, không ngờ anh lại ở đây."
Tuy Thuý Hồ Uyển có vị trí thuận lợi nhưng ở thành phố Yến Đường không phải là một khu chung cư cao cấp gì, cảnh quan hay nội thất chỉ thuộc loại trung bình, các căn hộ không lớn lắm chỉ là những căn hộ chung cư bình thường đến không thể bình thường hơn.
Tô Chấp Duật nói: "Ừ, sao vậy?" Hắn nhìn Vương Tình Tình một cái: "Cô cũng ở khu này à?"
Cô vẫy tay: "Không có, em đến thăm bố mẹ em, họ ở đây." Cô cười hì hì trêu chọc: "Sếp Tô nhận mức lương nhiêu đó một năm, sao sếp lại ở đây vậy?"
"Ở đây gần công ty." Tô Chấp Duật nói với giọng điệu bình thường.
Vương Tình Tình nói: "Gần công ty thì đúng rồi nhưng căn hộ ở đây không lớn mà, em tưởng anh phải căn hộ cao cấp hoặc biệt thự riêng chứ."
Tô Chấp Duật bề ngoài tỏ ra lạnh nhạt nhưng trong lòng không hề để ý, đối với hắn mà nói ở nhà lớn hơn cũng chỉ tốn thêm công sức khóa nhiều cửa hơn, ngoài ra cũng không có lợi ích gì khác.
Cùng lúc đó, sau khi Tô Chấp Duật thức dậy, Phương Thời Ân bị đánh thức dù có cố nhắm mắt lại cũng không thể ngủ được nữa. Cậu nằm lăn lộn trên giường mười mấy phút, lát nữa cũng vì điều hòa bật quá nóng khiến miệng lưỡi khô khốc nên đứng dậy rót cho mình ly nước. Lát sau cậu lại quay về phòng ngủ đứng trước cửa sổ ngắm cảnh tuyết rơi, cầm điện thoại lướt Weibo một lúc.
Cậu nhìn thấy từ phía xa xa Tô Chấp Duật dắt Bong Bong đang xách đồ ăn sáng trở về, giơ điện thoại lên chụp một bức ảnh rồi ghi sẵn tag "Ảnh đời sống" trên trang đăng bài của Weibo.
Ngay giây tiếp theo hình ảnh bị đóng băng, Phương Thời Ân sững sờ nhìn vào điện thoại thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng trên nền tuyết nói chuyện cười đùa. Người phụ nữ cười tươi như hoa, mặc váy kẻ ca rô lông dê dù trời đã vào mùa đông. Tuy không thể nhìn rõ biểu cảm của Tô Chấp Duật nhưng có thể thấy hắn đang nghiêng đầu nghe người kia nói chuyện, còn Bong Bóng lại chẳng có tí liêm sỉ nào lao về phía người phụ nữ lạ mặt.
Phương Thời Ân nhìn bức ảnh đó hai giây rồi tức giận đến mức nhảy dựng lên, cậu tức điên ném điện thoại lên giường rồi chạy thẳng một mạch ra khỏi phòng.
Vừa lao ra khỏi phòng ngủ đi đến trước cửa, cậu như nhớ ra điều gì đó nên lại quay về phòng, cúi người chui xuống gầm giường lấy ra chiếc hộp quý giá của mình.
***
"Trời lạnh quá, vậy thôi, em đi trước đây!"
"Ừ, cô đi cẩn thận đường trơn, tạm biệt." Tô Chấp Duật xa cách và lịch sự đáp lại rồi cũng định bước đi, đúng lúc này hắn nhìn thấy một bóng người từ căn hộ lao ra, cậu trượt ngã lăn lóc một cái trên tuyết nhưng vẫn không hề kêu la, nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất hùng hổ chạy về phía hắn.
Cuối cùng Phương Thời Ân cũng chạy đến bên cạnh Tô Chấp Duật, ra vẻ giận dỗi nói một câu: "Sao anh chậm thế, em đợi anh ở nhà lâu lắm rồi."
Tô Chấp Duật dắt chó đi dạo giữa trời lạnh giá cũng không cảm thấy lạnh, lúc này lại chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh sau lưng. Hắn quay đầu nhìn Phương Thời Ân không biết tại sao tự dưng bị ấm đầu, lại thấy trên người cậu chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh chạy xuống lầu, không thể hiểu nổi mà hỏi: "Em làm gì vậy? Em mặc ít như vậy xuống đây không thấy lạnh à!?"
"Em không lạnh, em đang thấy nóng hừng hực đây."
Cậu đứng thẳng người ưỡn ngực tỏ vẻ mình không hề lạnh chút nào, như một cây trúc kiên cường và kiêu ngạo trong gió lạnh: "Em xuống tìm anh dắt chó đi dạo."
Tô Chấp Duật giận sôi máu: "Lúc nãy anh bảo em dậy dắt chó mà em không chịu dậy, giờ anh dắt xong rồi em lại muốn đi?"
"Lúc nãy em không muốn đi, giờ em muốn đi rồi." Cậu đưa tay về phía tay hắn.
Tô Chấp Duật thấy Vương Tình Tình vẫn còn ở đây như đang đợi hắn giới thiệu gì đó, trước mặt người ngoài nên hắn cũng không muốn quá mất bình tĩnh mà chỉ muốn nhanh chóng kéo cậu lên lầu.
Qua lớp găng tay hắn chợt cảm nhận được bàn tay Phương Thời Ân mò tới đây, hắn không mấy vui vẻ muốn buông tay rồi ném dây xích của Bong Bóng cho cậu, nhưng cố buông ra hai lần bàn tay cậu vẫn dán sát vào găng tay của hắn.
Tô Chấp Duật cúi đầu nhìn xuống, hay lắm, một viên kim cương lớn sáng lấp lánh.
Buổi sáng 8 giờ mặt trời đã mọc, hôm nay là một ngày đẹp trời.
Chiếc nhẫn kim cương trên tay cậu tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, chói mắt đến nỗi khiến Tô Chấp Duật hoa mắt chóng mặt, cũng khiến Vương Tình Tình mở to đôi mắt sáng rỡ. Cô nàng kích động đến mức đôi môi run rẩy, không ngờ người đàn ông lạnh lùng không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài công việc trong công ty, không chỉ không nói dối về việc mình đã kết hôn mà còn kết hôn với một cậu trai trẻ như vậy.
"Cậu này..."
Tô Chấp Duật miễn cưỡng nói: "Em trai không hiểu chuyện."
Lời vừa dứt Phương Thời Ân đứng bên cạnh hắn đột nhiên nắm lấy chiếc găng tay của hắn lắc lắc, rồi lại dùng giọng điệu ngọt ngào gọi tiếng "Anh~" cuối cùng còn dậm chân xuống đất một cái.
Cậu gọi xong lại quay sang nói với Vương Tình Tình bằng giọng điệu trêu ghẹo: "Chị đừng có nói lung tung trong công ty nhé."
Vương Tình Tình cảm thấy tim mình như bị ai đó đập một cái, để miêu tả cảm giác này có lẽ sẽ giống như khi cô nhìn thấy con mèo mình nuôi lần đầu tiên chớp mắt, cô không nhịn được đưa tay lên che ngực lẩm bẩm trong lòng "Ôi trời...ôi trời..."
Sau đó cô nhìn Tô Chấp Duật và Phương Thời Ân, giơ tay lên làm động tác kéo khóa miệng.
"Bảo đảm bảo đảm, em biết mà, em sẽ giữ bí mật!" Vương Tình Tình nở một nụ cười hiểu ý, vẫy tay chào bọn họ.
Hắn đứng đó nhìn cô gái chạy đi thật nhanh, hai chân nhanh chóng đan vào nhau trong váy, chưa chạy đến nhà cô đã vội vã lấy điện thoại ra trông có vẻ rất phấn khích, không biết là đang muốn kể chuyện này với ai.
Trở về nhà, Tô Chấp Duật hâm nóng sữa đậu nành trong bếp rồi bật bếp chiên trứng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cậu hắt xì liên tục mấy cái. Hắn đặt mạnh cái đĩa đựng bánh quẩy và trứng ốp la trước mặt Phương Thời Ân: "Tự nói xem có đáng đời không!?"
Hắn tịch thu ly sữa đậu nành của cậu, pha một gói thuốc cảm cúm đặt bên cạnh đĩa đồ ăn. Phương Thời Ân vẫn bất mãn nhìn hắn, nhưng cuối cùng dưới vẻ mặt như đã kiềm chế đến cực hạn của hắn nên cậu đành phải khép nép, sống lưng đang thẳng tắp cũng mềm nhũn ra.
"Cũng tại anh... nói chuyện với người phụ nữ khác... không về nhà..."
Tô Chấp Duật không nghe rõ cậu lẩm bẩm nói gì, lại cảm thấy mình không cần phải nhẫn nhịn nữa: "Lúc nãy anh bảo em dậy dắt chó mà em không chịu dậy, thấy anh hỏi chào đồng nghiệp cũng muốn xuống đi xem náo nhiệt. Chưa hết đâu, em không có não à, em mặc bộ đồ ngủ như vậy đi xuống trông mình thế nào cũng không biết?"
Cậu không cãi lại vì cơ thể đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, đến lúc ăn sắp xong cậu cảm giác có một cơn buồn ngủ ập đến nhưng chỉ tưởng là do mình uống thuốc cảm.
Đến nửa đêm cậu đột ngột sốt cao, Tô Chấp Duật nửa đêm nửa hôm lại đi tìm thuốc hạ sốt đút cho cậu uống, rồi dùng khăn lạnh đắp lên trán mấy tiếng cơn sốt mới hạ.
Đến chiều 28 tháng chạp cậu đã ngủ một đêm, sáng dậy ăn cơm lại ngủ đến chiều. Lúc tỉnh dậy cậu cảm thấy mình đã khỏi bệnh hẳn, tinh thần cũng hào hứng đòi hắn đưa mình đi ra ngoài ăn. Tô Chấp Duật để ý đến chế độ ăn uống nên đưa cậu đến một nhà hàng có khẩu vị thanh đạm, Phương Thời Ân ăn không thấy đã thèm, trên đường về còn không vui đi ngồi ở ghế sau.
Người đàn ông chẳng mảy may quan tâm mà vẫn bình tĩnh lái xe như ngày thường, đến một ngã tư đèn đỏ kéo dài gần 70 giây mới dừng xe lại. Hắn không nhịn được lấy một điếu thuốc, nhưng châm lửa mấy lần đều không bật được. Lúc này phía trước có tiếng còi xe vang lên, Tô Chấp Duật ngẩng đầu lên bàn tay buông lỏng làm bật lửa rơi xuống.
Lúc này một bàn tay trắng nõn từ phía sau vươn ra nhặt chiếc bật lửa đang rơi trên đùi hắn, động tác khéo léo châm lửa vào điếu thuốc hắn đang ngậm trong miệng. Tô Chấp Duật quay đầu lại thấy Phương Thời Ân đang ngồi rất gần ghế của mình, một tay vòng qua, tay kia dẻo dai như con khỉ bám chặt vào phía sau lưng ghế.
Hắn hút một hơi làm thuốc khói thuốc lan tỏa trong xe, dù đã hạ cửa sổ xuống nhưng Phương Thời Ân hình như vẫn bị sặc nên bắt đầu ho khan.
Thực ra Tô Chấp Duật cũng không phải không nhận ra từ khi đến Yến Đường sức khỏe của cậu đã không được tốt, trước đây còn trong giai đoạn tán tỉnh cậu rủ hắn đi dạo công viên, trời lạnh như vậy mà mặc quần áo mỏng manh để lộ ra đôi chân trắng nõn cho hắn xem, nhưng ngày hôm sau vẫn khỏe mạnh tung tăng nhảy nhót như thường.
Nhìn thấy Tô Chấp Duật như muốn dập tắt điếu thuốc, cậu đột ngột nói: "Không sao đâu, thực ra em hơi nhạy cảm với khói thuốc, mở cửa sổ là được rồi."
Hắn ít khi hút thuốc trước mặt người khác, chỉ khi căng thẳng mới hút nên cũng không nghiện thuốc lá lắm.
"Thật sao?" Tô Chấp Duật hỏi.
Phương Thời Ân gật đầu, không chút để ý: "Em quen rồi, trước đây chị cũng nghiện thuốc lá nặng."
Lời vừa dứt bàn tay cầm thuốc của Tô Chấp Duật khựng lại, giây tiếp theo hắn dập tắt điếu thuốc ném vào thùng rác trong xe.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");