Lừa Nhau - Lãnh Sơn Tựu Mộc

Chương 43




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đến tháng 12, Phương Thời Ân vẫn tiếp tục nghỉ học.

Trong khoảng thời gian này, cuối tuần Tô Chấp Duật đều đưa cậu đến trung tâm tư vấn tâm lý để thực hiện một buổi trị liệu kéo dài một giờ, mặc dù theo cách hiểu của Phương Thời Ân đó chỉ đơn thuần là một buổi nói chuyện phiếm.

Mỗi sáng cậu thường thức dậy sau khi hắn đi làm một tiếng, việc đầu tiên cậu làm khi thức dậy là bật máy chơi game để đăng nhập, nhận kim cương quay thưởng rồi bắt đầu đi dạo trên hòn đảo trong trò chơi.

Phương Thời Ân đã nắm chắc thời gian hắn sẽ mang cơm về nhà. Có nhiều lần Tô Chấp Duật tình cờ làm thêm giờ về muộn, khi trở về khu chung cư đã thấy cậu giống như một chú chim non há mỏ chờ ăn, đang áp sát vào cửa sổ nhìn xuống dưới.

Sau khi ăn tối cậu sẽ tiếp tục xem các chương trình tạp kỹ mà mình thích trên ghế sofa ở phòng khách, phát ra những tiếng cười "hahaha", còn vào những đêm Tô Chấp Duật hứng thú cậu sẽ kêu "a a a" trong phòng ngủ chính.

Trong một tháng rưỡi, Phương Thời Ân lại đáng ghét nói dối Tô Chấp Duật, đã tổ chức hai lần sinh nhật âm lịch và dương lịch rồi lại nói mình nhớ nhầm, muốn tổ chức thêm một lần nữa để lừa hắn, bị hắn phát hiện ra nên chỉ được ăn bánh kem.

Ngoài những chuyện nhỏ nhặt này, cuộc sống của Phương Thời Ân ở một mức độ nào đó cũng coi như đã có quy luật sinh hoạt và nghỉ ngơi nhất định, cậu sống an nhàn như một con sâu gạo ở nhà, hai gò má cũng đầy đặn trở lại.

Điều này báo một tín hiệu cho Tô Chấp Duật biết cậu đã khỏe mạnh trở lại, nên hắn tự ý ngừng thuốc của cậu.

Ngày đầu tiên Phương Thời Ân không có phản ứng gì, nhưng đến ngày thứ hai cậu bắt đầu gặp ác mộng, khóc thét bên cạnh Tô Chấp Duật, vừa gọi "chị" vừa gọi "đừng đánh em" nhưng không gọi tên hắn, giống như trong giấc mơ cũng không hề cầu cứu hắn.

Việc cậu ốm đau mang đến cho chúa cứu thế của cậu là Tô Chấp Duật không ít sự hoang mang lẫn suy sụp.

Sau khi nói chuyện với bác sĩ tâm lý, kết luận đưa ra là: Cũng giống như một con chim hoang bỗng nhiên bị nhốt vào lồng, bị ràng buộc bởi những quy tắc lại không có bạn đồng hành bên cạnh, việc trở nên buồn bực cũng là điều dễ hiểu.

Bây giờ hắn đã cho phép cậu kết bạn, nhưng cậu vẫn chưa thấy khá hơn.

Đến đêm thứ ba, lúc 11 giờ rưỡi cả hai đã nằm trên giường.

Phương Thời Ân vẫn cứ lăn qua lộn lại không muốn ngủ. Đợi đến khi Tô Chấp Duật đã ngủ say bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng động sột soạt, cậu đang nhẹ nhàng đẩy vai hắn.

Tô Chấp Duật bị đánh thức, mở mắt ra nhìn thấy cậu đang cuộn tròn trong lòng mình tóc tai rối bời, đôi mắt mở to lộ rõ vẻ lo lắng bất an.

Hắn hỏi: "Sao thế?"

Phương Thời Ân nắm chặt lấy áo ngủ của hắn, làm phần vải đó bị nhàu nhĩ hết cả. Lúc này, cậu nhẹ nhàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc mới dời mắt đi.

Mặc dù trông rất bồn chồn nhưng may là cậu không khóc lóc. Cậu rút tay khỏi ngực hắn, đưa lên miệng cắn hai cái vào da xước ở ngón tay, khổ sở nói với hắn: "Cầu xin anh ngày mai nói với hàng xóm tầng trên nhà mình giúp em, bảo họ sửa điều hòa đi."

Hắn nhận ra cậu lại tái phát bệnh, lần này lại xuất hiện ảo giác.

Hắn cố gắng ôm cậu bịt tai cậu lại, hỏi: "Như vậy vẫn chưa được à?"

Cậu không nói gì, Tô Chấp Duật lại cảm thấy cái đầu dưới lòng bàn tay mình lắc lắc.

Phương Thời Ân đã phụ thuộc vào thuốc, đột ngột ngừng thuốc khiến bệnh của cậu càng thêm nghiêm trọng, vòng tay của Tô Chấp Duật cũng không thể dễ dàng xoa dịu cậu nữa.

Hắn im lặng một lúc rồi vươn tay bật đèn ngủ.

12 giờ rưỡi đêm, Tô Chấp Duật rời khỏi giường đi ra phòng khách lấy thuốc cho cậu, một tay cầm thuốc và một tay cầm cốc nước.

Khi hắn quay lại, cậu đã ngồi dậy khỏi giường.

Tô Chấp Duật đưa cốc nước và thuốc cho cậu, Phương Thời Ân nhận lấy nắm thuốc cũng không thèm nhìn mà ngửa cổ nuốt luôn rồi uống một ngụm nước lớn.

Cậu có vẻ rất tin tưởng hắn, chưa bao giờ lo hắn sẽ cho cậu uống thuốc bậy bạ hoặc nghi ngờ tại sao lại có nhiều viên thuốc ngủ đến vậy, hắn nói cái gì là tin cái đó, đến mức bây giờ còn nhờ hắn bảo hàng xóm sửa điều hòa.

Mặc dù phần lớn thời gian hắn cũng cảm thấy Phương Thời Ân rất đáng giận, cậu thành ra thế nào đều là tự làm tự chịu, nhưng có những lúc cũng cảm thấy cậu rất đáng thương.

Cậu ngây thơ, ngây thơ đến mức mình bị bệnh cũng không biết, không biết khi khỏe lại có biết mình đã khỏe hay chưa.

Cậu uống xong thuốc nên Tô Chấp Duật tắt đèn, cả hai lại nằm trên giường.

Phương Thời Ân tìm được vị trí nằm thoải mái cạnh hắn, đưa tay sờ loạn trên ngực hắn rồi kéo một cái cúc áo cạ vào mặt mình ra chỗ khác, sau đó áp tai vào ngực nghe nhịp tim của hắn. Không biết từ bao cậu đã hình thành thói quen thích nghe nhịp tim của hắn để đi vào giấc ngủ. Tô Chấp Duật cũng không sửa lại thói quen của cậu, khi thấy cậu đã nằm yên, hắn mới lơ đãng nghĩ nếu một đêm nào đó hắn đột ngột bị bệnh tim rất có thể cậu sẽ là người đầu tiên phát hiện ra.

Nghe thấy tiếng thở đều đều của cậu, cuối cùng cậu cũng chìm vào giấc ngủ.

Lúc này hắn bất chợt nhận ra có lẽ cậu là kiểu người không biết suy nghĩ, có một bộ não ngốc nghếch cũng là cách bảo vệ bản thân.

Nhìn lại cuộc đời của cậu từ nhỏ đến lớn đều trải qua những đau khổ tột cùng, năm ngoái lại mất đi người thân duy nhất là Trình Thi Duyệt, đột ngột mất đi sự bảo vệ lại bị người ta hãm hại mắc nợ, bị truy đuổi khắp nơi cuối cùng bị đánh gãy mắt cá chân được Tô Chấp Duật nhặt về.

Mặc dù sống một cuộc đời mù mịt không biết mình tồn tại như thế nào, nhưng cậu vẫn tiếp tục sống khỏe mạnh. Sau đó cậu lại ngã bệnh trong thời gian hắn tưởng mình đã cứu vớt được cậu, rất có thể là do hắn năm lần bảy lượt vạch trần sự thật khiến Phương Thời Ân tồi tệ cũng nhận ra mình rất tệ, cuối cùng nên mới bị bệnh.

Sau khi ngừng thuốc thất bại, hắn không còn tự cho mình giỏi hơn bác sĩ nữa, không còn dám tự ý quyết định.

Ngày hôm sau.

Tô Chấp Duật đi làm thêm giờ vào buổi chiều, sau khi khi trở về ăn tối cùng Phương Thời Ân lại thấy cậu lê bước đến ghế sofa khoanh chân ngồi xuống.

Hắn nhận ra ngoài ngày cuối tuần được đưa đi tư vấn tâm lý, cậu hầu như không rời khỏi nhà bao giờ. Tô Chấp Duật nhìn đôi vai nhỏ co ro của cậu từ phía sau ghế sofa, lên tiếng hỏi: "Đi dạo một chút nhé?"

Phương Thời Ân không quay đầu lại: "Không đi."

Đôi mắt đen nhánh của hắn hơi chuyển động: "Không đi siêu thị luôn?"

Nghe đến siêu thị cậu lại có chút ngập ngừng, đã rất lâu rồi cậu không ăn đồ ăn vặt, những bữa ăn do Tô Chấp Duật chuẩn bị đều rất lành mạnh, không có bất kỳ loại đồ ăn nhanh nào cho cậu ăn hết.

"Ở đâu?" Cuối cùng cậu cũng quay đầu lại, nhìn hắn, "Có xa không?"

Tô Chấp Duật nói: "Siêu thị đối diện nhà mình, qua đường là đến."

Dừng lại vài giây hắn nghe thấy tiếng cậu từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa, vẫn không mấy nhiệt tình nói: "Được rồi."

Mùa đông đã đến, Phương Thời Ân rất sợ lạnh nên mặc một chiếc áo khoác nhung dày và quàng thêm chiếc khăn.

Tô Chấp Duật ăn bận thường không phân biệt rõ mùa đông mùa hè, chỉ mặc một chiếc áo khoác dạ dài màu đen mỏng hơn cậu rất nhiều, cả hai đi ra khỏi khu chung cư Thuý Hồ Uyển.

Càng đến những nơi đông người hắn càng nhận ra cậu có điều gì đó không ổn, điều kỳ lạ là trước đây hắn chưa bao giờ nhận ra cậu đã bệnh nặng đến vậy.

Cậu tỏ ra rất sợ đám đông, suốt đường đi đều cúi đầu bám sát lấy hắn. Đến siêu thị, có lẽ vì đang trong giờ hành chính nên không có nhiều người, hắn mới cảm thấy Phương Thời Ân đi bên cạnh mình thả lỏng hơn một chút, không còn rón rén căng thẳng nữa.

Cậu bắt đầu chọn các loại đồ ăn vặt trên kệ, lấy rất nhiều gói khoai tây chiên đủ các nhãn hiệu, mua thêm nhiều loại đồ uống có màu sắc sặc sỡ nhét vào xe hàng. Tô Chấp Duật đợi cậu mua xong mới đẩy xe đến khu vực thực phẩm tươi sống, chọn một số thứ bổ sung vào tủ lạnh.

Khi cả hai đi ra khỏi siêu thị hắn xách một túi lớn đồ, những món đồ ăn vặt cậu chọn nhiều đến mức không thể nhét đầy chiếc túi lớn nhất của siêu thị.

Hai người đi đến khu chung cư Thuý Hồ Uyển, lúc đi qua hàng rào sắt ở cổng Phương Thời Ân ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Trên bầu trời đen kịt bắt đầu rơi những bông tuyết nhỏ như hạt gạo, lững lờ bay xuống.

Cậu đứng sững lại, trên mặt hiện lên vẻ hoang mang trong vài giây.

Cửa sổ phòng ngủ chính của căn hộ số 16 ở tầng 3, toà nhà số 1 của khu chung cư Thuý Hồ Uyển.

Nhìn lên hoàn toàn không thấy bất kỳ dàn máy lạnh nào.

Những bông tuyết lạnh buốt rơi xuống mặt rồi tan chảy, Phương Thời Ân nhìn lên bầu trời đêm đen, trong làn gió lạnh buốt gào thét thổi qua tai cậu chợt nghe thấy tiếng vỗ cánh của chim bồ câu.

Cậu nhớ lại vài tháng trước Tô Chấp Duật đưa mình đi máy bay ra nước ngoài đăng ký kết hôn. Cuộc hôn nhân của hai người không có đám cưới, không có ảnh cưới, không có tuần trăng mật, không có tất cả những gì mà trước đây cậu từng vui sướng tưởng tượng như vừa trúng số độc đắc

Trên đơn đăng ký kết hôn đó, cậu ký tên vào chỗ Tô Chấp Duật chỉ, cả trang giấy đầy ắp tiếng Anh ngoài trừ chữ "love" ra cậu cũng không hiểu gì cả.

Hồi trước cậu từng xem lễ cưới long trọng của nam nữ chính trong phim thần tượng, người chủ hôn sẽ hỏi: "Con có nguyện lấy người đàn ông này làm chồng không? Dù ốm đau hay khoẻ mạnh, dù khó khăn hay giàu có, dù bất kỳ hoàn cảnh nào con vẫn sẽ yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, chấp nhận anh ấy, mãi mãi chung thủy với anh ấy đến cuối đời không?"

Phương Thời Ân dường như nghe thấy tiếng bút bi ma sát trên giấy vang lên bên tai, đó là tiếng Tô Chấp Duật ký tên trên tờ đăng ký trong trí nhớ của cậu.

Khi hắn ký chữ ký phóng khoáng của mình, trên mặt không trịnh trọng cũng không nghiêm túc. Cũng giống như bây giờ, khi hắn nhìn cậu thản nhiên hỏi: "Lại muốn mua gì nữa?", vẻ mặt không có gì khác thường như thể đó cũng chỉ là chuyện cỏn con.

Cũng không hề ngỡ ngàng khi kết hôn với cậu rồi tiến tới cuộc sống hôn nhân.

Cậu chợt quay đầu lại nhìn vào mắt hắn, vẫn chưa hoàn hồn, dường như còn nghe thấy chính mình lẩm bẩm vào thời điểm ký tên: "Em đồng ý."

Hắn nghe cậu nhỏ giọng lầm bầm làu bàu nói đồng ý cái gì đó, có vẻ không thể chịu nổi cậu nữa: "Không phải em mua, em đương nhiên đồng ý rồi."

Nhưng hắn chỉ nói vậy thôi rồi không nói gì nữa, hắn không muốn quá để ý đến chuyện tiền bạc với Phương Thời Ân bởi vì đây là thứ mà hắn chưa bao giờ thiếu từ khi sinh ra. Trước đây, hắn giảm tiền tiêu vặt của cậu xuống còn 18 triệu vì lo cậu tiêu xài hoang phí, muốn cậu có thể bắt đầu cuộc sống sinh viên bình thường như những đứa trẻ sống trong gia đình bình thường.

Cậu sực tỉnh, vẫn ngơ ngác nhìn Tô Chấp Duật.

"Không mua thì đi thôi, đứng ngây ra đó làm gì." Hắn nói vậy rồi liếc nhìn cậu một cái, bước đi hai bước lại quay đầu nhìn xem cậu có theo không.

Phương Thời Ân vội vàng bước nhanh hai bước theo sát hắn, rút tay ra khỏi túi rồi đưa tay chạm vào tay Tô Chấp Duật.

Bàn tay đang cầm đồ của hắn đã trở nên lạnh buốt, hắn đột nhiên cúi đầu nhìn thấy bàn tay nhỏ hơn tay của hắn một vòng đang muốn nắm lấy tay.

Tô Chấp Duật lộ ra vẻ mặt "lại tới nữa rồi", giống như rất không kiên nhẫn nhưng lại rất nhẫn nhịn, "Cầm nhiều đồ thế làm sao mà nắm tay được?"

Phương Thời Ân phát hiện từ một lúc nào đó, ánh mắt hắn nhìn cậu bắt đầu trở nên giống như đang nhìn một vật yếu ớt mong manh dễ vỡ. Cậu vội vàng nói: "Em có thể giúp anh cầm một ít."

Lúc này tuyết đã rơi khá dày nên hắn không muốn nấn ná ở đây lâu, hắn đưa tay lấy một gói bánh quy trong túi ra nhét vào tay cậu, coi như đã hoàn thành yêu cầu của cậu cho có lệ. Phương Thời Ân cầm gói bánh quy nặng 500 gram, đi theo sau Tô Chấp Duật nhanh chóng bước về phía khu chung cư.

Trong nhà, hệ thống sưởi dưới sàn đã hoạt động liên tục 24 giờ kể từ khi mùa đông đến.

Cả hai cởi áo khoác vào nhà, hắn lấy đồ đạc ra chất đầy tủ lạnh.

Tối hôm đó Phương Thời Ân tỏ ra hợp tác hơn so với mọi khi, khi Tô Chấp Duật ôm lấy cậu hôn môi, cậu cũng ngoan ngoãn mở miệng, đến lúc lên giường cậu cũng dùng cánh tay mảnh khảnh trông rất yếu ớt để ôm chặt lấy cổ hắn.

Kết thúc hoạt động trước khi ngủ, trước khi thực sự đi ngủ cậu đột ngột nói với hắn rằng mình cảm thấy cuộc sống của mình thật nhàm chán nên muốn quay lại trường học.

Hắn phát hiện ra Phương Thời Ân là một người rất mâu thuẫn, nói ghét hắn nói hối hận vì đã kết hôn, nhưng khi ra ngoài lại đi theo sát hắn, nhiều lần còn vô tình đạp phải giày hắn giống như sợ bị bỏ rơi. Khi ở trên giường luôn nói "không muốn" nhưng lại ôm chặt hắn, có giống như thật sự không muốn đâu, trước đây nói không muốn đi học giờ lại nói nhớ trường.

Nhưng Phương Thời Ân luôn như vậy mà, thích hờn dỗi lại chỉ muốn hưởng thụ chứ không muốn chịu bất kỳ trách nhiệm nào, khi đi học thì nói không muốn đi học, sau này tốt nghiệp chắc chắn cũng sẽ nói rất nhiều lần không muốn đi làm.

Cậu là kiểu người ham ăn biếng làm, vừa "muốn" lại vừa "không muốn", một người mâu thuẫn và thay đổi thất thường như thế, cho dù có phép màu xảy ra như Trái đất xoay chuyển theo ý muốn của Phương Thời Ân, chắc chắn cũng sẽ rơi vào tình trạng cứ tiến một bước lại lùi hai bước rồi lại tiến một bước, cứ lặp đi lặp lại mãi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.