Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 87




chết bầm này muốn hành hạ anh tới khi nào, cố tình thể dùng sức mạnh, là lần đầu tiên của, nếu lần đầu tiên tạo áp lực tốt trong lòng, sau này “tình thú” của hai người bọn họ con mẹ nó, xong đời.

Anh đành phải nâng người dậy, rút hai chân mình ra, đầu lưỡi trơn trợt chậm rãi dời đến vành tai của, từ từ liếm láp, trêu chọc, nhàng mút vào......

"Nhược Kỳ, anh muốn em, tại rất muốn...... anh từ từ, em buông lỏng chút...... Chỉ cần em đừng căng thẳng, đau như em nghĩ đâu....."

Anh cảm giác mình rất suy yếu, làm chuyện mà con mẹ nó, nhảm nhiều như vậy......

Nhưng bất đắc dĩ, lòng anh thương phía dưới thân, sợ mình thêm phần sức lực làm đau.

Lần đầu tiên của bọn họ, nhất định phải tốt đẹp.

Hôm nay khí vừa đúng thiên thời - địa lợi - nhân hòa, cho nên hai người bọn họ hưởng thụ cho tốt......

Lâm Nhược Kỳ biết tối nay mình chạy khỏi rồi, huống chi cũng có ý định chạy trốn tiếp nữa. Trong mắt của người đàn ông này cố gắng khống chế yên tĩnh, lạnh nhạt thế nhưng thân thể lại ràng ồn ào náo động sôi sục khó có thể đè nén.

Vì vậy, gương mặt ửng hồng, khẽ gật đầu cái, ngầm cho phép.

Ánh mắt Cơ Liệt Thần sáng lên, cúi người, dùng đầu lưỡi của mình từng chút liếm láp gương mặt của, cánh môi, gò má, sau đó lại hôn lên môi.

Trong nháy mắt, hơi thở ngọt ngào ở trong miệng Lâm Nhược Kỳ tùy ý trôi chảy, hơi thở đàn ông nồng nặc theo nụ hôn của anh chiếm lấy hơi thở của, tước đoạt tia lý trí cuối cùng của, dần dần gây nghiện giống như hoa anh túc, xâm nhập tận xương, sau đó, lây lan, ăn mòn.

Hôn càng lúc càng kịch liệt, cho đến khi hai người cũng thở hồng hộc mới dừng lại.

Khi đôi môi được buông thả, vô cùng thiếu dưỡng khí Lâm Nhược Kỳ từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cảm giác khí hít vào trong phổi dường như cũng nóng rực, trời đất quay cuồng, cái gì cũng mơ hồ, thở cũng xốc xếch nhưng mỗi lần cũng đặc biệt ràng, đặc biệt hừng hực.

Cơ Liệt Thần ngưng mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ bị anh hôn cho ngây ngốc, đột nhiên trong đầu nhớ tới chuyện quan trọng.

Chợt tuôn ra câu chửi bậy. Đáng chết, anh lại có thể quên chuyện quan trọng như vậy, uổng phí anh sớm làm xong chuẩn bị......

Vùi đầu, thấp giọng khàn khàn, "Đúng rồi, thiếu chút nữa quên chuyện quan trọng, anh có thứ cho em."

Sau đó, buông tay giam cầm, từ trong túi quần lấy ra hộp trang sức.

Phim truyền hình xem ít, cảnh tượng như vậy rất dễ dàng làm cho người ta hiểu sai, chẳng lẽ anh muốn cho...... Chiếc nhẫn? có chút lờ mờ phát, theo bản năng vươn tay muốn nhận lấy nó.

Nhưng giống như bị trêu đùa, anh giơ cao tay tránh thoát, anh đem hộp trang sức giơ lên cao đỉnh đầu.

"Có phải nghĩ tới điều gì hay?" Người này vẫn quên trêu chọc, gương mặt tà mị và ranh mãnh.

Bị anh nhìn suy nghĩ, ảo não, nghiêng đầu nhìn anh cũng nhìn cái đó hộp trang sức nữa.

Lúc này, ngoài cửa sổ trăng nhô lên cao, thỉnh thoảng bên tai chỉ có thể nghe được vài tiếng chim hót "thầm" .

Đêm đen dày đặc trung, dệt thành tấm lưới mềm mại, đem toàn bộ cảnh vật gắn vào bên trong. Mắt nhìn thấy đều là thứ gì đó gắn vào tấm lưới mềm mại này, mỗi cảnh vật, cũng thực tế giống ban ngày như vậy, màu sắc dường như mơ hồ hư ảo, nó cất giấu cẩn thận, bảo vệ bí mật của nó, khiến người ta có loại cảm giác như mộng như ảo......

Đêm hè xinh đẹp như vậy, hít hơi thở của nhau, tuyệt vời đến say lòng người.

ngây ngốc cười tiếng. Nghĩ thầm, có lẽ thuốc mê của Điền Lão Thất quá mạnh còn chưa tan hết, nên sinh ra ảo giác, ảo tưởng Cơ Liệt Thần đưa "Chiếc nhẫn"? Anh cầu hôn cũng tùy ý như vậy, làm sao lại cho nhẫn cầu hôn?

lúc vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ ngây ngốc, cảm thấy tay phải của mình bị bàn tay ấm áp, mạnh mẽ nâng lên. Đợi ý thức được cái gì, muốn quay đầu lại Cơ Liệt Thần đem chiếc nhẫn kiểu nữ đeo vào ngón vô danh bên phải......

Lâm Nhược Kỳ lại bối rối.

Ông trời, là chiếc nhẫn?! nhất định nằm mơ chứ?!

Chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn tay phải mình, đó là quả chiếc nhẫn kim cương, thập tự giá bắt chéo nạm viên kim cương hình ngọn lửa, thần thánh sáng lấp lánh. kim cương màu đỏ là loại trân quý nhất, hiếm thấy đời, giá trị liên thành......

Tầm mắt khỏi mơ hồ, bóng ảnh nổi lên từng tầng lớp, lơ lững khác thường.

Nhất định là ảo giác, nhất định là ảo giác......

"Này, đeo lên cho anh!"

Vành tai truyền đến tiếng ra lệnh của Cơ Liệt Thần. Tuy lượng cao nhưng lộ ra nghiêm túc thể nghi ngờ.

Lúc này Lâm Nhược Kỳ mới lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn chằm chằm chiếc nhẫn ngón vô danh của mình, lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông mị nằm ở người mình, cuối cùng đưa mắt rơi vào bên trong hộp trang sức nam giới......

Phản ứng của Lâm Nhược Kỳ vô cùng đờ đẫn, khiến cho Cơ Liệt Thần có chút bất mãn.

Anh thể chờ đợi nữa, mạnh mẽ đem chiếc nhẫn nam nhét vào giữa ngón trỏ phải và ngón tay cái của Lâm Nhược Kỳ, đồng thời dùng sức kẹp chặt tay phải của, đem chiếc nhẫn nam đeo ở ngón vô danh tay trái của mình......

Lúc đó vẫn chưa biết, Cơ Liệt Thần đưa cho chiếc nhẫn này cùng với dấu ấn "Liệt Diễm" người, cũng là sản phẩm công nghệ cao, giá trị liên thành. (Về phần này: trong chiếc nhẫn nữ có trang bị kỹ thuật công nghệ cao, giữ lại chút bí mật ở đây, sau này công bố.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.