Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 81




Lúc này, ở trong phòng lợp tôn sát vách, tiếng cầu xin mềm mại yếu ớt của cùng với tiếng chửi mắng đánh đập chói tai, dọa hoảng sợ......

"Ô ô ô, anh cút ngay...... Tôi biết anh!"

Nghe vậy, trong lòng Lâm Nhược Kỳ run lên. Chuyện này...... phải giọng của Tô Chỉ San tiểu thư sao?

"biết? sao, chút nữa chúng ta từ từ biết, chúng ta càng lúc càng quen thuộc...... Ha ha, xinh đẹp, bây giờ có muốn chúng ta làm quen chút hay? Biết tại sao tôi xé băng keo cho? Chính là vì để quen thuộc với."

Người đàn ông bỉ ổi, quả thực là vô liêm sỉ!

"Anh cút ngay!"

"Ôi chao, ngay cả tức giận cũng đẹp như vậy, người đẹp chính là người đẹp, tới đây với anh nào."

"Cút!"

Tiếng đùa giỡn trong phòng càng lúc càng ràng, Lâm Nhược Kỳ cảm giác trái tim của mình cũng treo đến cổ họng.

"Con bà nó, dám cắn tôi!? Con đàn bà đê tiện, ăn mặc như vậy còn thanh cao cái rắm a, phải là các trong" Liệp Diễm "sao, giả vờ trinh nữ thánh thiện?! Thức thời chút cho tôi, nếu tôi......"

"Chát......" tiếng bạt tai vang lên đánh vào người của Tô Chỉ San, lại làm cho Lâm Nhược Kỳ ở ngoài phòng sợ hết hồn hết vía!

"Có ai, cứu mạng, có người bắt cóc!" Đây là tiếng kêu gào tuyệt vọng của Tô Chỉ San.

Nghe vậy, trong lòng Lâm Nhược Kỳ run lên. Nhất thời nhớ tới cảnh Lôi Thiệu Đình muốn cưỡng hiếp mình lúc trước! Rất dễ nhận thấy, người đàn ông bỉ ổi trong phòng lợp tôn sát vách đó tính khí rất kém hơn so với Lôi Thiệu Đình!

Trong lòng chợt rối loạn, làm thế nào đây? Tiếp tục như vậy, chỉ sợ rằng Tô tiểu thư bị làm nhục! phải nghĩ cách cứu ấy mới được!

nhích người loạn xạ, mình nằm, cảm giác bên dưới người chạm vào bản gỗ cứng, nhàng chuyển động cổ tay sau lưng, phát bị dây thừng trói chặt,,., ngay cả hai mắt cá chân cũng cách nào nhúc nhích, hơn nữa há mồm được, môi lại bị người ta dán kín......

Chợt, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, càng lúc càng gần! Dường như tiếng bước chân chỉ của người......

Lâm Nhược Kỳ hơi ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía nơi phát ra giọng, dường như là từ ngoài phòng truyền tới.

Nghe thấy vài tiếng sột soạt nhưng thấy tiếng cửa mở, cánh cửa phòng lợp tôn bị người lặng lẽ mở ra, Lâm Nhược Kỳ cố gắng ngẩng đầu, muốn nhìn người đến là ai, nhưng bị đám người áo đen đầy võ trang lục tục tràn vào dọa cho ngây người.

"Ưmh ưmh ưmh...... Ưmh ưmh......" muốn phát ra tiếng nhưng bởi vì ngoài miệng bị dán kín, có kết quả.

"Hư......" Có người hướng về phía ra dấu.

người áo đen bỗng dưng đến gần bên người, ngồi xổm xuống ở trước mặt, anh duỗi ra ngón tay dán vào bờ môi, cố gắng trấn an tâm trạng của.

Lâm Nhược Kỳ cảm thấy ngón tay này lành lạnh, cảm xúc rất quen thuộc......

"Đừng sợ, là anh. Anh tới cứu em rồi." Anh, giọng lạnh nhạt kia rất quen thuộc, chỉ khác chính là lộ ra chút dịu dàng.

Trong lòng của Lâm Nhược Kỳ đột nhiên cứng lại.

Là anh? Cơ Liệt Thần? Là anh tới cứu?!

Lâm Nhược Kỳ cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn ràng, muốn xác định người đàn ông trước mắt có phải là Cơ Liệt Thần hay.

cẩn thận nhìn anh chằm chằm, phát mày kiếm cao ngất kia, đôi mắt xinh đẹp, mái tóc đen bóng như tơ lụa rất quen thuộc. Còn nữa, người anh tỏa ra mùi Bạc Hà nhàn nhạt...... sai! là anh!

Quả nhiên là anh, Cơ Liệt Thần tới cứu......

Trái tim Lâm Nhược Kỳ treo tới cổ họng, nhìn thấy trong mắt Cơ Liệt Thần mơ hồ lóe lên ánh sáng dịu dàng hoàn toàn tỉnh táo lại.

Khuôn mặt người đàn ông này, cho dù ở trong bóng tối vẫn tỏa sáng, cao ngạo tinh tế, đẹp trai, bờ môi vẫn cong nụ cười lạnh nhạt.

Lần đầu tiên, Lâm Nhược Kỳ ý thức được: xuất của anh làm cho yên tâm như thế, làm cho bình yên như thế......

nghĩ, rhật ra cũng có chán ghét anh, kháng cự anh như mình tưởng tượng, bằng tại sao vào lúc này, vui mừng khi anh xuất?

Cơ Liệt Thần nhàng sờ sờ gương mặt của, ngón tay lạnh như băng ở bờ môi của lưu luyến xoa xoa mấy giây, giọng, "Chờ anh... anh trở lại ngay."

Nháy mắt ra dấu, giao cho Diêm Hạo ở bên cạnh liền theo Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ cùng nhau xông vào trong căn phòng sát vách.

Lâm Nhược Kỳ lo lắng an nguy của anh, người đàn ông kia bên trong mặc dù biết là ai, nhưng nghe thấy giọng cũng biết là súc sinh bằng cầm thú, mặc dù bây giờ biết bản lãnh của Cơ Liệt Thần rất tốt nhưng khó tránh khỏi lo sợ, sợ anh gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì......

vừa định muốn ngồi dậy nhưng cảm giác mê muội mãnh liệt đột nhiên ập tới!

Hỏng bét, công hiệu của thuốc còn chưa tan!

Đầu nhức kịch liệt, trong lỗ tai khỏi kêu ong ong cùng với cảm giác toàn thân còn chút sức lực nào làm cho có lòng có sức, cả thân thể còn chưa ngồi thẳng, lại ngất......

Lâm Nhược Kỳ hôn mê mạch ước chừng hai ngày đêm.

Phía trong tòa thành, tất cả mọi người bị dọa sợ, bao gồm Cơ Liệt Thần canh giữ ở bên người, cho dù ai tới khuyên anh cũng khuyên được. Ngay cả biểu tiểu thư Tang Tuyết Phù cũng khuyên can anh được.

Hôm nay lúc gần tối, Lâm Nhược Kỳ nghe có người thở dài gọi, "Nhược Kỳ, Nhược Kỳ, em tỉnh lại."

cảm thấy giọng này rất quen thuộc, lại như xa lạ, rất giống giọng người nào đó trong trí nhớ, nhưng lại nhớ ra bộ dáng của anh......

"Nhược Kỳ, Nhược Kỳ, em mở mắt ra nhìn chút......" Anh gọi, ôm chặt vào trong, bờ rắn chắc làm cho khẽ phát đau.

mơ hồ mở mắt ra, trong bóng tối biết ở chỗ nào, chỉ cảm thấy đau đến khó nhịn, tránh khỏi khuỷu tay ôm chặt của người bên cạnh.,.. chống mép giường dựa vào nghiêng người ngồi dậy, hé miệng ngừng thở dốc, che khó chịu, "Anh đừng tới đây, đau quá, tôi đau quá......"

Ánh đèn màu vàng nhạt ở đầu giường tức bị vặn lên ánh sáng nhu hòa, Cơ Liệt Thần căng thẳng ngồi bên cạnh, lại ôm: "Tại sao ôm? Ông ta đánh em sao? Hả? Khó chịu chỗ nào sao?"

Cả người Lâm Nhược Kỳ còn chút sức lực nào, trừ cổ bị người chém đao sinh ra cảm giác đau bên ngoài, đau nhức khi anh buông ra tất nhiên còn đau nữa.

lắc đầu cái, vất vả hít thở, dụi dụi mắt nhìn về phía anh, "ai đánh tôi, là anh ôm tôi đau quá!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.