Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 67




Trong đầu Lâm Nhược Kỳ như có đoàn xe lửa chạy, suy nghĩ lộn xộn, trong miệng vẫn nhàn rỗi, đột nhiên bị Tiểu Ngôn kéo về phía Cơ Liệt Thần như vậy, lập tức hoảng hốt.

Mắt thấy Lâm Nhược Kỳ bị Tiểu Ngôn lôi tới, Cơ Liệt Thần kiêu ngạo, đáy mắt thoáng qua tia đùa cợt, định chế nhạo chút nhưng sau lưng vang lên giọng tà mị, hài hước.

"Thần, tại sao mình vậy? Nghe chị dâu còn chưa tròn hai mươi tuổi, xinh đẹp lắm. mau, ấy ở đâu? Đừng che giấu cho mấy anh em nhìn chút nha!"

Nghe vậy, mắt phượng Cơ Liệt Thần nhíu lại, chẳng qua nghe giọng phóng túng này cũng biết đối phương là người nào.

Quay đầu nhìn về phía đối phương, Cơ Liệt Thần nhàng mỉm cười cái, hừ, cũng biết là cậu ta!

Người tới, gương mặt đẹp trai điên đảo chúng sinh, chứa đựng nụ cười như cười, đôi mắt đào hoa tràn ngập bất cần đời, cử chỉ đều là phóng túng, khí phách cuồng ngạo, tây trang màu xám tro mặc ở người anh ta, u tối cũng chói mắt.

Người này đúng là bạn bè của anh, Giang Mẫn Hạo.

Hơn nữa Giang Mẫn Hạo này là con nhà quan điển hình. Ông nội là cựu chiến binh cấp quốc gia, cha là Bí thư tỉnh ủy, là nhân viên Ngoại Giao, từng theo bên cạnh các nhân vật cấp cao ngoại giao với các nước, nay là nhân viên ngoại giao đại sứ quán Trung Quốc tại nước Mĩ. Anh cả Giang Mẫn Triết là Thị trưởng trẻ tuổi nhất lịch sử tại Nam Thành, Chị hai Giang Mẫn Hi chịu ảnh hưởng của, cũng làm nhân viên Ngoại Giao, mà Giang Mẫn Hạo tuổi còn trẻ tiếp nhận quyền lực của mẹ, làm tổng giám đốc điều hành Bách hóa Giang Nguyên.

Quan trọng là người này có biệt hiệu, gọi là "Vua giết người trong nháy mắt". Tên như ý nghĩa, chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể giết trái tim bao nhiêu trong nháy mắt.

Chuyện tốt đẹp của cậu ba nhà họ Giang, dùng lời bình dân, chính là "Chuyện tình nổi tiếng có thể viết thành sách".

Cơ Liệt Thần hừ tiếng, mỉa mai: "Cậu là nhàn rỗi, nơi nào có phụ nữ là cậu nhào tới nơi đó"

Nhà họ Cơ và nhà họ Giang là quan hệ lâu đời, rất khó tưởng tượng chính giới, xã hội đen, lại có thể nước lửa hòa hợp, nhưng là như thế.

Sau lưng Giang Mẫn Hạo còn theo người đàn ông cao lớn khôn ngoan, hùa theo Cơ Liệt Thần chỉ trích Giang Mẫn Hạo: "Cậu ta còn chưa trưởng thành, vẫn còn ở giai đoạn tuổi vị thành niên, lúc nào trưởng thành có lẽ cũng có rãnh rỗi như vậy".

người khác đứng ở sau lưng Giang Mẫn Hạo là Cố Huyền Dạ, cũng là bạn của Cơ Liệt Thần. Trong ba người đàn ông, Cố Huyền Dạ nhiều tuổi nhất, được người ngoài xếp hạng là người đứng đầu trong ba người đàn ông kim cương, cực phẩm ở Nam Thành. Tập đoàn Cố thị của anh ta vốn là bá chủ nghiệp hậu cần, bản thân cũng được khen là tài năng ưu tú nhất trong giới kinh doanh, xếp hạng cố định trong danh sách nhân vật giàu có của tạp chí Forbes.

Cùng là người kinh doanh nhưng khác với Giang Mẫn Hạo, tính tình Cố Huyền Dạ càng lộ vẻ trầm ổn kín kẽ, trong tròng mắt đen sáng rực như ánh sao, tất cả đều là lịch lãm và khôn khéo của thương nhân.

"Chết, mẹ nó, đừng lừa gạt mắng tôi!" Giang Mẫn Hạo lưu manh, mặc dù trong miệng mắng chửi, nhưng khóe mắt nở nụ cười, có thể thấy được anh ta cùng với đám người đó quan hệ đủ thân thiết, cũng thèm để ý nhạo báng như vậy.

Sau đó, anh ta quay đầu nhìn xung quanh bốn phía, lơ đãng hỏi, "Đúng rồi, tại sao nhìn thấy Tuyết Phù?"

Cơ Liệt Thần hừ tiếng, lạnh lùng đáp, "ấy cố ý tránh né cậu, làm sao tôi biết ấy nơi nào?"

Giang Mẫn Hạo hơn Tang Tuyết Phù ba tuổi, khi còn bé cậy vào chính mình tuổi nhất ở trong đám trẻ con, khi dễ Tang Tuyết Phù ít, cho nên mỗi lần chỉ cần biết anh ta muốn đến, Tang Tuyết Phù nhất định lẫn trốn mất.

Giang Mẫn Hạo ngượng ngùng cười cười, đề tài này quá lâu.

Ba người đàn ông cười, Tiểu Ngôn kéo Lâm Nhược Kỳ tới.

Lâm Nhược Kỳ mặc váy toàn màu trắng, giữa đám dạ phục sắc hoa rực rỡ, dĩ nhiên là người tươi mới nhất, đặc biệt nhất. Giang Mẫn Hạo và Cố Huyền Dạ nhìn nhau cười tiếng, lập tức nhìn ra này giống người khác.

Rất ràng, nhất định chính là y tá mà Cơ Liệt Thần chọn trúng.

Lâm Nhược Kỳ vừa vừa do dự, rất muốn rút người lui trở ra, nhưng có lựa chọn nào khác.

Tự mình thôi miên: được rồi, coi như là lần nữa khiêu chiến trong đời! Dù sao cũng phải trải qua lần, dứt khoát duỗi cổ cái, tiếp chiêu!

Trong ánh mắt sắc bén nhìn chăm chăm của mấy người đàn ông chạy thân mình, cắn cắn môi, giương mắt nhìn lại nhưng có chút sợ hãi......

Mẹ nó, nghịch thiên!

Quả nhiên là gần mực đen gần đèn sáng sao? Nhìn chút cả đám bạn xấu của Cơ Liệt Thần, dáng dấp ai cũng tốt như vậy, còn có khí chất như thế? là có lẽ trời mà! Lại bề ngoài đẹp trai, dưới ánh đèn xanh vàng rực rỡ, vui vẻ thoải mái nhấp rượu đỏ, trà thơm, phong cách bình tĩnh thong dong đủ để cho các trong thiên hạ điên cuồng!

...... đám nghiệt a!

Lâm Nhược Kỳ thầm tăng cường củng cố tinh thần, chỉ coi nhóm người này đều là bí đỏ, củ cải, rau xanh, nhắm mắt tiến lên!

"Vị này chính là chị dâu sao, quả nhiên giống như lời đồn, tươi mát động lòng người a. Thần, tại sao đem người nhà để qua bên vậy? Tại sao cậu đau lòng cho chị dâu chút?" Giang Mẫn Hạo mặt mày tươi cười, trong đôi tròng mắt phát sáng, có chút cợt nhã.

Lâm Nhược Kỳ hơi sững sờ, trực giác cho biết người đàn ông này rất hiểu làm sao để lấy lòng, miệng đầy lời hay, nghe thấy cũng biết là tay ăn chơi!

Truyện Của Tui . Net

Cơ Liệt Thần ưu nhã cười, giọng hướng về phía Lâm Nhược Kỳ: "Nhược Kỳ, giới thiệu cho em chút. Người này là cậu ba nhà họ Giang, Giang Mẫn Hạo, tổng giám đốc điều hành Bách hóa Giang Nguyên, người phía sau là Cố Huyền Dạ, tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, hai người bọn họ đều là bạn thân của anh"

Vừa dứt lời, ngờ có người phản ứng mạnh hơn Lâm Nhược Kỳ.

"Oa, Bách hóa Giang Nguyên ư! Nhược Kỳ, biết Bách hóa Giang Nguyên chứ, chính là Công ty Bách Hóa lớn mà tôi thường dẫn cùng dạo đấy. Còn có, Cố thị cũng biết chứ, hai tòa cao ốc ở tại quảng trường Nam Hải chính là Cố thị đấy! Oa, là lợi hại......"

xong, Nhạc Tiểu Ngôn dùng ánh mắt vô cùng sùng bái ngưỡng mộ nhìn chăm chú vào Giang Mẫn Hạo và Cố Huyền Dạ, nghiễm nhiên thành hoa si.....

Nhưng Lâm Nhược Kỳ chỉ "A" tiếng, lơ đãng gật đầu cái, dường như lúc nghe tới "Bách hóa Giang Nguyên" và "Tập đoàn Cố thị" giống như là nghe thứ tiếng anh xa lạ lớp, vào tai trái, ra tai phải.

Sau khi Lâm Nhược Kỳ đơn giản nhìn về phía hai người đàn ông này chào hỏi, bắt đầu cúi đầu đếm ngón chân của mình......

Giang Mẫn Hạo và Cố Huyền Dạ liếc mắt nhìn nhau, khóe môi khỏi cũng cong lên, càng cảm thấy Y tá này giống người khác.

Nhất là Giang Mẫn Hạo, đôi mắt đào hoa trong ánh sáng lung linh, cõi lòng đầy tò mò đối với Lâm Nhược Kỳ, cũng khách khí, liền lôi kéo người anh em của mình: "Thần, chị dâu mình rất buồn bực, nếu, mọi người cùng nhau ngồi chơi, tán gẫu chút?"

Trong lòng Lâm Nhược Kỳ run lên.

Anh là ai? nhìn thấy tôi và anh ta chiến tranh lạnh à? Tránh anh ta còn kịp, còn cùng nhau ngồi chơi? Hơn nữa, bên cạnh tôi còn có con nhóc theo, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi buồn bực?

Lập tức oán giận Giang Mẫn Hạo hơn.

Hơn nữa, ba người đàn ông này đứng chung chỗ, quả chính là nam châm có sức hấp dẫn mạnh mẽ, chỉ sau chốc lát, xung quanh liền xúm lại rất nhiều nam nam nữ nữ "Nhàm chán". Vừa nghe Giang Mẫn Hạo đề nghị tán gẫu chút, mọi người bắt đầu ồn ào lên.

Đem lấy vẻ mặt của Lâm Nhược Kỳ nhìn Giang Mẫn Hạo toàn bộ thu vào đáy mắt, ràng bộ dáng như con chó gặp được khúc xương, gương mặt Cơ Liệt Thần dưới ánh đèn chói mắt, càng lộ vẻ đẹp lạnh lùng, tà mị.

Vẻ mặt của anh bình tĩnh, thấy được chút gợn sóng nhưng ai chú ý tới anh im lặng, càng cách nào suy đoán ra trong lòng anh nghĩ gì, nhìn thấy, có nghĩa là trong lòng anh có chút gió nổi mây phun.

Chỉ có chính anh mới biết, trong cổ họng giống như bị hóc xương cá, mắc nghẹn khó chịu......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.