Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 60




Lâm Nhược Kỳ nhíu nhíu mày, hiểu nổi tại sao anh động kinh muốn ra lời như vậy làm cho người ta hiểu lầm.

Vừa mới quay đầu sang, lại nghe thấy anh: "Có muốn tựa vào vai tôi, chút?"

Tiếng của Cơ Liệt Thần đưa đến nhiều tầm mắt, sau đó lặng lẽ, vững vàng cố gắng bao phủ lên Lâm Nhược Kỳ, bàn tay ấm áp nhàng nâng cái đầu chôn sâu của, cúi đầu hôn, đôi môi từ từ trằn trọc, đầu lưỡi trêu đùa trong miệng, mỗi tấc thịt non, hơi thở ngọt ngào mềm mại liên tục chảy xuôi qua cổ họng hai người.....

Lâm Nhược Kỳ ngước đầu, miệng có chút chua, mặt có hơi hồng, nhiều người nhìn trừng trừng như thế lại bị anh ta hôn môi, đây là gặp lần đầu.

cảm thấy rất tự nhiên, hết sức được tự nhiên.

Bởi vì được tự nhiên, cho nên cảm thấy nụ hôn này có vẻ rất lâu, dường như so bình thường kéo dài rất lâu......

Cuối cùng kết thúc xụi lơ ở trong lòng anh, Lâm Nhược Kỳ gần như choáng váng thở ra hơi, anh nắm vòng eo của dựa hẳn vào anh, bằng sợ rằng cả người biến thành trang giấy trắng chảy xuống mặt đất rồi......

Lâm Nhược Kỳ cũng gì bởi vì trước đó anh ta thân thể thoải mái, xem như giảm đau cho anh là được, chừng, có lẽ làm như vậy có hiệu quả.

"Được rồi, nếu muốn ngủ, tôi phải ngủ rồi, tối hôm qua rất mệt mỏi......" Anh nhàng vỗ vỗ mặt của, để cho vùi đầu ở trong cổ của mình mà mình cũng tựa vào đỉnh đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nghe vậy, ngớ ngẩn, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại, giống như bị Cơ Liệt Thần thôi miên, bắt đầu giả vờ ngủ giấc. Bởi vì làm như vậy có chỗ tốt, vừa đúng tránh được cái nhìn chăm chú đáng sợ của Lãnh Như Phong.

Đợi đến khi máy bay hạ cánh, Cơ Liệt Thần liền đem thân thể tựa vào bả vai Lâm Nhược Kỳ, "Đỡ tôi về phòng."

Lâm Nhược Kỳ mở trừng hai mắt, quay đầu lại vẫn nhìn thấy Lãnh Như Phong đứng ở khoang cửa,: "Anh...... chào hỏi anh ta, cứ như thế tốt lắm đâu."

mặt Cơ Liệt Thần lạnh lẽo,: "Lâm Nhược Kỳ, cần kéo dài việc chính của Cậu chủ Lãnh, anh ta đưa chúng ta trở về Lư Đăng Bảo đủ phiền toái rồi, ông cụ Lãnh bên kia còn cần anh ta trở về chăm sóc, "Lời đến nửa, anh lại gần bên tai,, "Chẳng lẽ, còn muốn giữ anh ta ở lại Lư Đăng Bảo qua đêm?"

"Ách...... phải"

"Chính là như vậy." Dứt lời, tay khoác lên bả vai Lâm Nhược Kỳ, im lặng vẫy vẫy tay, coi như là chào hỏi với Lãnh Như Phong.

Lãnh Như Phong cũng cười tiếng, xoay người ngồi lên máy bay rời.

Vừa về tới tòa thành, Lâm Nhược Kỳ liền theo sau lưng Cơ Liệt Thần cùng nhau vào phòng của anh.

Nhìn anh phiền lòng nôn nóng cởi áo khoác nằm xuống giường, bộ dạng giống như rất buồn ngủ, vội vàng tới trước mặt anh, hỏi: "Trước đó anh thân thể thoải mái là sao? Còn có lúc ở máy bay...... Cũng là vì giảm đau cho mình sao? cho tôi nghe chút, khó chịu chỗ nào? Có muốn ngày mai tái khám để cho giáo sư Mạnh xem kỹ cho anh hay......"

Lời còn chưa dứt, liền cảm thấy tay cổ tay căng thẳng, ra cậu chủ nào đó nhịn được đưa ra bàn tay, nghiêng người cái đè lại, ấn ngã xuống giường!

"Lâm Nhược Kỳ, rất lo lắng cho tôi sao?" Anh nhìn chăm chú, chân mày nhíu chặt, dường như muốn nhìn thấu. Lời cũng phải là hỏi, ngược lại làm cho cảm thấy như là bị vặn hỏi.

Lâm Nhược Kỳ ngẩn ra. phải thân thể thoải mái sao? Vậy từ đâu anh có hơi sức lớn như vậy, còn phát giận? Đợi chút, có thể là mới vừa rồi có mặt Lãnh Như Phong làm cho anh thoải mái...... Xem ra phải dỗ dành anh tốt mới được, lúc bệnh nhân phát bệnh, tính khí tốt lắm.

Vì vậy, nhàng lấy ra tay của anh, cực kỳ nghiêm túc trả lời: "Đương nhiên là tôi rất lo lắng cho anh a, tôi nên dẫn tôi cùng du lịch nha, anh xem, tôi sai chứ. Nếu lần này tôi, đúng là biết anh như thế nào đấy."

Nhìn bộ dáng mèo khen mèo dài đuôi, Cơ Liệt Thần nhàng mỉm cười, ngược lại vui vẻ.

Lần này hành động thuận lợi như vậy, chẳng những lấy được máy cd còn cầm được ngọc bội của, cũng có chuyện...... Về phần thân thế của, anh nghĩ biện pháp giúp tra, cần làm phiền Lãnh Như Phong.

Như vậy kế tiếp, nên suy nghĩ kỹ hôn của bọn họ rồi!

Nghĩ tới chuyện này, mặt cậu chủ nào đó đột nhiên hết sức vui vẻ. Lâm Nhược Kỳ khó được nhìn thấy mặt anh ta thay đổi phong phú như vậy, khỏi ngẩn ra.

Ngây ngốc hỏi: "Anh uống lộn thuốc à? lát tức giận lát cười? Phát điên cái gì!" Bĩu môi, giọng thầm, "Xem ra, ngày mai cần xem giáo sư Mạnh, tôi nên trực tiếp dẫn anh bác sĩ khoa tâm thần xem chút......"

Thính lực cực tốt, Cơ Liệt Thần cũng nghe rất ràng, giận ngược lại cười: "A, nghe rồi, xấu tôi sao?"

"xấu anh thế nào......" lẩm bẩm trong miệng.

Cơ Liệt Thần cười. Có lẽ thế giới này, người có thể đối với Cơ Liệt Thần anh che đậy miệng cũng chỉ có mình Lâm Nhược Kỳ.

Nghiêng người sang, buồn cười nhìn lấy tư thế hết sức chướng tai gai mắt bò dậy, trêu ghẹo: "A, đúng là khách khí. Thế nào, bị lây bệnh lời ác độc của Tuyết Phù?"

Dứt lời, đôi tay véo ở hai má, bộ dạng rất thân mật, chọc cho Lâm Nhược Kỳ mặt hồng tim đập hồi lâu.

vội vàng cách anh xa xa, xoay người vừa vừa: "Buổi tối nếu còn đau, nhớ gọi tôi. Lúc này có việc gì tôi về ngủ trước. À...... Sáng sớm ngày mai tôi còn muốn dẫn anh tái khám, tắm rửa ngủ sớm chút."

xong, nhanh chân muốn chuồn mất.

"Lâm Nhược Kỳ, có phải quên mất chuyện gì hay?" Người đàn ông nghiệt đột nhiên phát ra tiếng mê hoặc giống như thú, quậy đến đại não Lâm Nhược Kỳ trong nháy mắt cứng đơ.

"Cái... cái chuyện gì?" Hỏng bét, tại sao đầu lưỡi cũng đơ?!

"cho tôi nụ hôn ngủ ngon sao?" Bên môi người đàn ông mang theo nụ cười nhàn nhạt, khóe mắt đuôi mày đầy ấm áp, nụ cười nhàng như có như, trái tim Lâm Nhược Kỳ đột nhiên chấn động, bị lời trêu đùa làm trái tim bé nhảy loạn.

"Anh...... anh gì?" hỏng bét, mẹ nó, rất hỏng bét, tối nay hôn miệng của bao nhiêu lần rồi?!

Ai ngờ, anh giơ cổ tay lên, ngón trỏ ngoắc ngoắc, vẻ mặt ưu nhã quyến rũ, hơn nữa tròng mắt có ý cười, lười biếng: "Tới đây, hôn tôi"

"......" há to miệng, trợn mắt há mồm nhìn cậu chủ giường như nghiệt tồn tại.

ra, lý trí từ chối anh, nên dùng lời chính đáng chỉ ra chỗ sai của anh "Cậu chủ, loại hành vi này của anh đúng, anh làm vậy ràng quyến rũ...... con nhà lành"... Vân Vân.

Nhưng, nhưng...... Vì sao hai cái chân lại nhịn được được di chuyển đến bên giường của anh?

mới vừa tới đến giường, Cơ Liệt Thần liền vươn tay bắt được cổ tay của, thuận thế kéo cái, nặng nề rơi vào của anh......

Cũng theo dự đoán có nụ hôn kịch liệt nóng bỏng, anh chỉ ở gương mặt của nhàng hôn chút, sau đó trêu ghẹo: "Chỉ cho nụ hôn ngủ ngon mà thôi, sao tôi nhìn vẻ mặt mê trai của, có phải mong đợi cái gì hay?"

"Mê trai?! Mong đợi?! Anh... anh, anh bậy!" Lâm Nhược Kỳ vọt cái đứng lên, gương mặt trở thành màu gan heo, đưa mu bàn tay hung hăng lau gò má mới vừa bị anh hôn, dậm chân co giò như chạy trốn.

Nằm vào giữa giường công chúa của mình, Lâm Nhược Kỳ hít sâu lâu. Gần đây, vẻ mặt người nào đó luôn biểu chưa thỏa mãn dục vọng, xem ra ngày mai phải tìm giáo sư Mạnh xin chỉ dạy chút xem có phải là người anh ta xảy ra vấn đề gì hay...... biểu này hoàn toàn giống như người bị bệnh ung thư tinh hoàn nên có a, mặt quá dầy phải!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.