Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 56




Tầm mắt của người đàn ông cũng dừng lại quá lâu ở người Lâm Nhược Kỳ, sau khi ánh mắt chuyển liền rơi người Tang Tuyết Phù: "...... Tang tiểu thư? lâu gặp, rất vui gặp lại."

Anh ta xong, liền cúi người xuống, nâng bàn tay của Tang Tuyết Phù khẽ hôn cái, vừa nhìn chính là lễ hôn tay tiêu chuẩn. Người đàn ông có thân hình cao lớn, đường nét nguội lạnh, nhưng lúc nắm tay Tang Tuyết Phù ngược lại nhìn rất dịu dàng. Khi anh ta sắp khom lưng, Lâm Nhược Kỳ phát ràng mái tóc dài của người đàn ông rũ xuống theo gió bay bay, bên má phải hơi lộ ra ba vết đao đáng sợ.

Anh ta: "biết Hoắc mỗ có thể may mắn mời Tang tiểu thư nhảy điệu?"

Lâm Nhược Kỳ ở bên nhìn sững sờ, lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy nhìn người khác thực lễ hôn tay ra động tác này rất lịch, ngay cả người đàn ông có vết sẹo đao kinh khủng dữ tợn khuôn mặt, lúc thực lễ hôn tay cũng biểu có phong độ thân sĩ như vậy......

cảm thấy ngón tay trắng mịn xinh đẹp của Tang Tuyết Phù bị bàn tay to lớn có vẻ thô ráp của người đàn ông nâng lên rất đẹp mắt, càng lộ ra vẻ thon dài mảnh khảnh.

Tang Tuyết Phù cũng muốn giúp Lãnh Như Phong khiêu vũ cùng với Hoắc Diệm, nhưng đối phương làm như vậy rất ràng là có mục đích, bởi vì anh ta nắm tay của có ý định buông ra, đoán có lẽ Lãnh Như Phong muốn đơn độc cùng Lâm Nhược Kỳ ở chung chỗ, mới cố ý để cho Hoắc Diệm dẫn.

nhìn bên trong đại sảnh chút, sau khi dùng ánh mắt xin chỉ thị của Cơ Liệt Thần ngồi ngay thẳng bên trong, nhận được ánh mắt đồng ý của đối phương, mới khẽ gật đầu đồng ý lời mời của Hoắc Diệm.

Mà Lâm Nhược Kỳ bị bỏ lại mình, còn chưa kịp hâm mộ phen, tay của mình liền bị người cứng rắn kéo vào bên trong đại sảnh.

Anh chàng vệ sĩ trai đẹp tại cửa vừa muốn mở miệng lặp lại lời dặn dò của lão đại Lãnh Kiêu Hùng nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của cậu chủ Lãnh làm cho đông cứng, ý định ngăn chặn lập tức chết từ trong trứng nước......

Lâm Nhược Kỳ chép miệng, lẽ ra muốn với anh ta về chuyện bạn nhảy, nhưng nhìn bộ dáng Lãnh Như Phong như vậy, có chút chột dạ.

Mà Tang Tuyết Phù ở đằng trước, từng bước quay đầu lại nhìn tình hình sau lưng, mắt thấy gần như Lãnh Như Phong kéo Lâm Nhược Kỳ vào đại sảnh, khỏi thổn thức: "Tôi khâm phục Cậu chủ Lãnh nhà anh rồi, nếu thích người ta, lại muốn người khác giúp tay, tại sao lại biểu giống như kẻ cướp vậy?, tôi rất tò mò, lúc trước anh ta làm thế nào để cầm cái bô......"

Hoắc Diệm liếc cái,: "Tang tiểu thư, quả nhiên chưa mở miệng có vẻ tương đối ưu nhã., tôi cũng rất tò mò, là em họ của Cậu chủ Quý tộc ưu nhã cố làm ra vẻ thích đùa bỡn sao?"

Liếc mắt cái, tầm mắt quét về phía Cơ Liệt Thần ngồi chỗ khách quý, vẻ mặt lo lắng nhìn hai người sau lưng.

Vốn tưởng rằng những lời này của mình kích thích dây thần kinh của xinh đẹp họ Tang, ai ngờ giận quá hóa cười, còn cười đến cực kỳ trầm.

"Hắc hắc, chuyện thú vị sắp xảy ra, a ha ha ha...... mối quan hệ giữa nam và nữ, người đàn ông đối với muốn độc chiếm, trong lúc hai người đàn ông cạnh tranh với nhau, bên chứng tỏ sức mạnh bản thân và bên dụ dỗ, mưu lược và kỹ xảo đều như nhau, chỉ cần thời cơ tốt hay xấu, đều hết sức quan trọng a. Hoắc Diệm, có muốn đánh cuộc hay, xem chút giữa hai người bọn họ rốt cuộc ai có thể thắng?"

là áp dụng kiến thức học, điều này có nghĩa là gì? phải dùng bốn chữ "Tranh giành người tình" có thể giải quyết sao, nhưng lần này lại có thể thành tràng, giống như chống chiến tranh khủng bố......

Hoắc Diệm thèm để ý đến lời "bậy" của xinh đẹp họ Tang, đen mặt, quay đầu nhìn chút sau lưng, đen, trắng, hai người đàn ông đẹp trai,: "Tôi đương nhiên đoán cậu chủ nhà tôi thắng."

Tang Tuyết Phù cười lạnh, "1.000 đồng! Tôi cá là anh tôi thắng!"

Trong ánh mắt nhìn chằm chằm, đầy soi mói của đám phụ nữa mặc phục trang phục xa hoa, dĩ nhiên Lâm Nhược Kỳ mặc bộ giáp kị sĩ vừa vào cửa liền bị cười nhạo.

Bất quá tại rãnh để ý đến những người cười nhạo kia, dù sao da mặt của rất dày, lại biết họ, cười cười, coi như giải trí cho bọn họ lần, ngược lại người đàn ông lôi kéo ở bên cạnh là phiền toái lớn hơn.

Lần trước, bị anh ta cứng rắn nắm tay dắt vào du thuyền, để cho mọi người thưởng thức miễn phí lần, liền đưa tới hai xinh đẹp tóc vàng nhục mạ cùng với Lôi Thiệu Đình bắt cóc, hôm nay, trong cái nhìn chằm chằm của mọi người, lại bị anh ta kéo tay vào đại sảnh bữa tiệc. Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy ánh mắt từ bốn phương tám hướng bắn tới mang theo ý chết chóc, giống như nhiều lưỡi kiếm sắc bén đâm về phía......

Ánh mắt kia, so lép xẹp bị người thấy sạch bách lúc trước, còn kinh khủng hơn......

Muốn rút tay về, lại càng bị nắm chặt hơn.

Muốn dừng bước lại, lại bị kéo về phía trước.

Hết cách rồi, chỉ còn cách kêu lên......

"Anh buông tôi ra!"

"Tôi chờ lâu."

Hai người gần như cùng lúc, làm cho cả hai sững sờ chút.

Nhưng, cảm xúc của mình bày tỏ hoàn toàn khác nhau......

Đầu tiên, khuôn mặt Lãnh Như Phong sa sầm: "cái gì?"

, Lâm Nhược Kỳ có chút thích anh ta. Có lúc, cảm giác giữa nam và nữ kỳ diệu ở chỗ này. sợ anh ta nổi giận, khi đàn ông tức giận hết sức đáng sợ, cũng ngu cùng đối phương lấy cứng đối cứng.

Vì vậy khí thế cũng yếu, chỉ nhìn vào ánh mắt đối phương: "Bởi vì tôi...... Tôi biết khiêu vũ."

Cái này...... Mặc dù là lấy cớ, nhưng chưa tính là dối chứ?

Đáp án này hiển nhiên có trong dự tính của Lãnh Như Phong thoáng ngẩn người, nhất thời biết nên đáp lại thế nào. ra, Lâm Nhược Kỳ có thể khiêu vũ sao cả, anh ta cũng chỉ muốn ở bên cạnh lúc nhưng trời sanh bản tính anh ta cứng nhắc, khả năng chuyện kém hơn rất nhiều so với Lâm Nhược Kỳ.

đợi anh ta đáp lại, Lâm Nhược Kỳ bắt đầu ngừng cố gắng, được voi đòi tiên, khoa tay múa chân chỉ chiều cao hai người, nghiêm túc khuyên: "Hơn nữa chiều cao của hai chúng ta chênh lệch lớn như vậy, rất thích hợp......"

Lãnh Như Phong lên tiếng, híp híp mắt, hiển nhiên nghe hiểu lời của...... cũng muốn buông tay.

Thấy chiêu này có hiệu quả, Lâm Nhược Kỳ tiếp tục khua miệng kiếm cớ, chỉ chỉ bộ đồ mặc người mình,: "Còn nữa, anh nhìn quần áo của tôi, rất thích hợp khiêu vũ. Anh đẹp trai, cao lớn mạnh mẽ như thế, tôi muốn bởi vì mình mà làm cho anh mất mặt, anh nên tìm xinh đẹp mặc lễ phục xinh đẹp, có chiều cao tương xứng với anh cùng nhau khiêu vũ."

Lãnh Như Phong cũng vì khen ngợi mình mà vui vẻ, ngược lại sắc mặt càng lộ vẻ vui, vẫn muốn buông tay.

Thấy thế, thở dài, chuẩn bị ra lý do thứ ba, lại nghĩ rằng Lãnh Như Phong đột nhiên mở miệng: "Cùng tôi nhảy điệu, nhảy xong, tôi trả ngọc bội lại cho."

Dứt lời, cánh tay bên người chợt bị kéo lên cao!

Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Lãnh Như Phong khom người xuống, đem lấy cổ tay của kéo đến bên môi, nhàng rơi xuống nụ hôn, nhìn cái, tiếp tục chậm rãi hôn xuống......

Cách đó xa, người đàn ông cao lớn mặc y phục trắng nhìn thấy tình cảnh này, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, đôi con ngươi sâu thẫm vô cùng lạnh lùng.

Mà lúc này, Lâm Nhược Kỳ cũng ngây ngẩn cả người, cứng ngắc tại chỗ biết làm sao.

Lãnh Như Phong công khai như vậy, ngược lại biết nên làm sao.

đọc truyện với http://truyencuatui.net/

Quan trọng là: nụ hôn này, Lãnh Như Phong hôn chậm, vô cùng nhàng, vô cùng dịu dàng, động tác tinh tế làm cho có thể cảm nhận mạch máu bên trong cổ tay mảnh khảnh khẽ nhảy lên khi môi của anh ta khẽ hôn, ngay cả có thể nhìn thấy lông mi rũ xuống của Lãnh Như Phong khẽ run, vẻ mặt hưởng thụ lúc nắm tay của làm cho nhịn được run run......

"Đây là lễ hôn tay......"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.