Cũng không biết đã chạy bao lâu, bóng cây mơ hồ trước mắt xuất hiện lại biến mất, sau đó biến mất rồi lại xuất hiệ
Chợt nghe phía sau loáng thoáng có tiếng la hét, nàng hoảng loạn quay đầu nhìn lại, từ rất xa có những đốm lửa lập lòe cùng với tầng tầng lớp lớp bóng đen, đang dần hướng gần về phía nàng.
Nàng giật mình, thậm chí buông lỏng cả dây cương, vì thế cả người liền đong đưa trên lưng ngựa, nàng chỉ cảm thấy thân mình chợt nhẹ, sau đó liền bị ném ra xa khỏi lưng ngựa.
Bỗng nhiên, hắn ôm chặt lấy nàng, gần như đem toàn bộ thân thể của nàng bao bọc trong vòng tay cùng lồng ngực của hắn. Sau khi bọn họ ngã lên mặt đất, liền lăn xuống rất nhanh một sườn dốc, lớp cỏ tranh bén nhọn khô héo vào cuối thu đâm vào gương mặt cùng cánh tay trần của hắn và nàng, nhưng vì bọn họ lăn xuống rất nhanh nên những đau đớn này cũng bỗng chốc trôi qua, dần dần trở nên tê dại.
Cuối cùng bọn họ cũng dừng lại ở cuối con dốc, nàng nghe thấy hắn kêu lên một tiếng đau đớn, chậm rãi buông lỏng cánh tay đang ôm lấy nàng.
Nàng khẽ nâng người đứng dậy, mơ hồ có thể nhìn thấy con đường lớn kéo dài bên dưới chân núi, mà phía trước xuất hiện những đốm lửa sáng ngời đang di chuyển đến gần, chiếu sáng một tấm tiêu kỳ to lớn.
Nàng dùng hết khí lực hô to, ngay cả chính nàng cũng không tin được, âm thanh khàn khàn thô rát kia là từ cổ họng của nàng phát ra.
Một vài ánh lửa nhanh chóng đi về phía nàng, nàng mỉm cười, trước mắt tối sầm, cuối cùng ngất đi.
Sau khi tỉnh lại, nàng biết mấy đêm liền là được một đội tiêu vận cứu giúp.
Lúc trước, bởi vì nàng đập đầu vào vách xe ngựa nên trên trán có một vết thâm rất nhỏ, sau khi lăn xuống sườn núi thì cả >ười nàng đều được hắn che chở, cho nên cũng không có gì đáng ngại.
Chỉ là . . . Chỉ là hắn ở đâu? Hắn thế nào?
Nàng vùng vẫy ngồi dậy từ trên giường, trong người còn có chút đau đớn, nhưng nàng chỉ muốn nhìn thấy hắn, muốn biết hiện tại hắn thế nào.
Một người tiêu sư đưa nàng đến trước cửa gian phòng của hắn, lặng lẽ ra hiệu đừng lên tiếng.
Nàng gật đầu, trong lòng càng hiểu rõ hiện tại hắn rất không khỏe, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, liếc mắt liền nhìn thấy nét mặt tái nhợt của hắn, đáy lòng đau thương, nước mắt liền rơi xuống.
Vết thương trên người đã được xử lý, chiếc khăn nàng băng bó cho hắn đặt ở bên gối, mặt trên còn loang lổ vết máu.
Hắn lẳng lặng ngủ say, chẳng khác nào một đứa trẻ không màng đến thế sự.
Nàng ngồi xuống chiếc ghế ở bên giường, lặng lẽ nhìn hắn, lồng ngực đau nhói khó chịu.
Nàng nghĩ, tất cả là vì nàng, nếu không bởi vì nàng, hắn cũng sẽ không thay đổi đi trên con đường nhỏ, cũng không gặp phải sơn tặc, càng không thể trở nên thế này, hắn bất tỉnh nằm ở trên giường, trên người còn có nhiều vết thương như vậy.
Nàng lấy ra chiếc túi hương lụa đỏ, lại cầm lấy chiếc khăn ở bên gối, mặt trên còn rất nhiều vết máu, cùng một màu đỏ trên chiếc túi hương, cũng không thể nói rõ cái nào đậm hơn, cái nào nhạt hơn . . .
Nàng chui đầu vào chiếc khăn, ngửi lấy mùi hoa sơn chi mà hắn yêu thích, im lặng khóc lên.
Ánh trăng sau nửa đêm dần dần trong trẻo, đem bóng hình của nàng kéo dài trên mặt đất, kéo rất dài, thật sự rất dài.
Nàng nhớ đến cái đêm nàng bệnh, hắn do dự bước ra cửa phòng, ánh trăng cũng làm bóng hình của hắn kéo dài như vậy.
Chỉ là, đó là chuyện của mấy ngày trước, hiện tại hắn và nàng liền thay đổi cho nhau, hắn hôn mê ở trên giường, còn nàng thì lo lắng ngồi ở bên giường.
Về sau, nàng cảm thấy có người nhẹ nhàng chạm vào tay nàng, nàng đột nhiên tỉnh lại, phát hiện mình lại gối đầu lên giường của hắn mà ngủ, ngẩng đầu lên, hắn đã tỉnh, đôi mắt đang điềm tĩnh mỉm cười nhìn nàng.
"Huynh khỏe rồi sao? Trên người còn thấy đau không?" Nàng giữ chặt cánh tay có hơi lạnh lẽo của hắn, lo lắng nói, "Sao tay vẫn còn lạnh như vậy?"
Hắn mỉm cười yếu ớt, nhẹ nhàng nói: "Đã khá hơn nhiều, nàng không cần lo lắng."
Nước mắt của nàng lại rơi xuống: "Ta không cần lo lắng . . . Ta rất sợ . . .Huynh có biết hay không? . . ."
Hắn mỉm cười như trước: "Ta biết . . ."
"Làm sao huynh có thể biết . . ." Nàng nhỏ giọng nức nở, "Người nằm ở trên giường là huynh . . .Sao . . .?"
"Đương nhiên là ta biết . . ." Hắn khẽ trở tay nắm lấy tay nàng, cùng năm ngón tay của nàng kết chặt, "Sau khi nàng từ chùa Đại tướng quốc trở về liền phát sốt, cả đêm nói mê sảng, ta . . . ta cũng rất sợ . . ."
Nàng ngẩn ra: "Huynh nói huynh bị hù dọa, không phải là vì Tiểu Cảnh sao?"
"Tiểu Cảnh chỉ là bằng hữu, nàng còn có Mục Ngạn chăm sóc." Hắn khẽ cười, "Nhưng mà . . .Nàng lại không giống."
Hắn không nói gì thêm, chỉ nhìn nàng, con ngươi đen bóng, giống như một đầm nước không nhìn thấy đáy.
Nhưng, hồ nước sâu như vậy, chậm rãi, ấm áp, nhẹ nhàng bao bọc lấy trái tim của nàng.
Đầu ngón tay của nàng và hắn khẽ run run, nàng chậm rãi vươn bàn tay còn lại phủ lên, tay nàng và hắn đều họp lại với nhau.
"Huynh đừng cưới chính thất được không?" Nàng nhìn hắn, nhẹ nói: "Nếu như vậy, ta sẽ khó chịu."