Trước khi ra cửa thì đột nhiên thúc phụ gọi hắn có việc, vì thế hắn chỉ cho nàng biết đường đi tới chùa Đại tướng quốc, hắn nói: "Nàng ngồi xe ngựa đến đó trước, chờ ta ở cửa chùa, ta sẽ đến ngay."
Nàng cũng không ngồi xe ngựa, nhìn thấy dọc theo bên đường cũng có không ít nữ nhân mang theo hương nến đi về phía chùa Đại tướng quốc, vì thế nàng liền đi theo phía sau các nng, chầm chậm thưởng ngoạn phong cảnh cuối thu.
Quả nhiên, đây đúng vào thời điểm hoa cúc nở nộ, từ rất xa nàng đã nhìn thấy từng bụi hoa cúc vàng lay động bên ngoài cửa chùa, từng bụi từng bụi nối dài, mang t>ương thơm thanh nhã.
Tiếng chuông chùa khua vang, vừa thuần hậu vừa miên mang, có thể thấy được không khí trang nghiêm linh thiêng bên trong ngôi chùa.
Nàng lẳng lặng đứng ở một góc trước cửa chùa chờ hắn, bàn tay nắm chặt chiếc túi hương nàng làm cho hắn.
Đến giữa trưa, người đến chùa ngày càng nhiều, những nữ nhân đi cùng nàng đến đây lúc trước giờ đang bắt đầu quay trở về, khi bước ngang qua nàng đều quay đầu liếc nhìn quái lạ.
Nàng ngượng ngùng mỉm cười, lặng lẽ đưa tay xoa lên đôi chân đau nhức vì đứng lâu, hai mắt cũng không dám lơ là mà nhìn kỹ vào dòng người tới lui.
Mùi hương nhang đèn trong chùa dần dần nồng đậm hòa cùng hương hoa cúc bên cạnh, đứng bên dưới ánh nắng chính ngọ thật có chút khốn cùng.
Bỗng nhiên nàng nghĩ, có phải bởi vì người ra vào cổng chùa quá nhiều cho nên nàng không nhìn thấy hắn, mà hắn cũng không nhìn thấy nàng nên đã vào bên trong tìm nàng?
Nàng phân vân, muốn vào trong chùa tìm hắn, nhưng lại sợ, nếu hắn ở bên trong mà không tìm thấy nàng, đến khi đi ra lại không gặp được nàng.
Đến khi mọi người vãng đi đôi chút, rốt cuộc nàng cũng bước vào bên trong tìm hắn, mở to mắt, cẩn thận nhìn qua từng dáng người tương tự.
Nhất định hắn đã đến đây, vì tìm không được nàng nên đã vào chùa tìm.
Nàng nhớ trước đây cũng từng thất lạc nương ở trên đường, đúng vào ngày hoa đăng, trên đường có rất nhiều người chen chúc xô đẩy nhau, ban đầu nàng rất hoảng hốt, nhưng khóc mãi cũng không thể gặp được nương, vì thế nàng tự mình từng bước len qua đám đông tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được nương.
Mà hiện tại cũng sẽ như thế, chỉ cần nàng cẩn thận tìm từng chút từng chút một, nhất định sẽ tìm được hắn.
Hắn đã nói sẽ tới, hắn đã nói.
Nhớ đến dáng vẻ của hắn khi mỉm cười nói "Được", trong lòng nàng liền tràn ngập một loại cảm giác vui mừng không hiểu rõ.
Sau đó, khi ánh mặt trời xuống núi, nàng bước ra khỏi cổng chùa trở về thì không ngừng quay đầu nhìn lại.
Cửa chùa Đại tướng quốc đang chậm rãi khép lại, các tăng nhân bắt đầu giờ niệm kinh mỗi ngày, tiếng mõ khe khẽ cùng tiếng tụng kinh trầm thấp, nghe vào trong tai nàng lại như một khúc ca vừa hồn hậu lại vừa có chút bi thương.
Vừa đi nàng vừa nhìn chiếc túi hương ở trong tay, nắm lâu như vậy lại bị mồ hôi thấm ướt mà có phần bạc màu, ngay đến lòng bàn tay cũng có một vết đỏ nhàn nhạt.
Nàng buồn bã nở nụ cười, bản thân cứ nghĩ là thứ tốt, thì ra cũng chỉ có như vậy.
Bởi vì mắt nàng kém cỏi mà thôi.
Gió đêm lướt qua bên người, nàng co rúm người lại, liên tục rùng mình.
Trở lại Mộ Cảnh viên, nàng nhìn thấy nha hoàn đang đứng đợi mình, nàng ngẫm nghĩ một lát, vẫn cứ hỏi: "Thiếu gia, thiếu gia đã trở
Nha hoàn nói: "Thiếu gia cũng hỏi Thiếu phu nhân đâu, nhưng vì không thấy Thiếu phu nhân quay về nên lại đi ra ngoài."
Nàng ngây ngẩn mỉm cười, lại cảm thấy đầu nặng trĩu đau nhức, ngay cả tầm nhìn trước mắt cũng bắt đầu đung đưa.
"Thiếu phu nhân làm sao vậy?" Nha hoàn vội vàng đỡ nàng.
Nàng khoát tay: "Không có gì, chỉ hơi mệt, nghỉ ngơi một chút là ổn."
"Nếu thiếu gia trở về có hỏi, ngươi nói ta mệt đã ngủ." Nàng suy nghĩ một chút rồi lại nói với nha hoàn, "Nếu như có hỏi."
Lúc nằm trên giường thì đầu đau nhức vô cùng, trên người từng hồi rét run, nàng nhịn không được mà nhỏ giọng khóc lên.
Nàng biết mình bệnh, nhưng nàng lại không muốn cho hắn biết.
Kỳ thật nàng không quan tâm đến những đau ốm trên người, nàng chỉ cảm thấy một nơi nào đó trong lồng ngực của mình đau đớn rất nhiều, đau hơn cả căn bệnh ở trên người, ngay cả lúc cha mất, lúc Trình Lộc vứt bỏ nàng mà đi cũng không đau đến như vậy.
Dần dần liền mê man thiếp đi, giữa ánh trăng mông lung, nghe thấy bên tai có tiếng bước chân rối loạn mà cố ý nhẹ nhàng, còn có tiếng nói chuyện trầm thấp của nhiều người, hình như còn có hắn, chỉ là rất mơ hồ, nàng ngheõ.
Sau đó lại tỉnh dậy, có lẽ là sau nửa đêm, ánh trăng chiếu vào trong phòng tựa như mặt nước trong trẻo.
Nàng cảm thấy trên trán lành lạnh, cơn đau trên đầu cũng giảm đi rất nhiều, nghiêng đầu thì nhìn thấy hắn ngồi ở bên giường, ôm tay tựa vào cột giường, đôi mắt hơi khép lại, hình như là đang ngủ say.
Đáy lòng nàng đột nhiên khẽ động, nước mắt ào ào lăn xuống, thấm ướt áo gối dưới đầu.
Bất chợt hắn mở mắt tỉnh lại: "Sao vậy, còn khó chịu sao?"
"Không có." Nàng lắc đầu lau đi nước mắt, nhẹ nhàng nói, "Huynh . . .Tại sao lại ở đây?"
"Nàng bị bệnh, còn lên cơn sốt." Hắn khẽ cười, "Nhưng đại phu đã khám qua, nói là chỉ cần hạ sốt là ổn, nàng không phải sợ."
Nàng chợt nhớ đến cái đêm ở Gia Mộc tự, hắn đưa nàng cưỡi ngựa, hắn cũng nói với nàng: "Ta ở đây, nàng không phải sợ."
Hắn đang ở đây, thật sự là nàng không ngờ, nhưng mà . . .
"Hôm nay là ta không tốt." Bỗng nhiên hắn khẽ nói. "Là ta sai hẹn."
Nàng lắc đầu: "Huynh có chuyện quan trọng, không sao."
"Hôm nay Mục Ngạn có chuyện ra ngoài," Hắn vẫn nói, "Tiểu Cảnh lại té ngã, đại phu nói là có thể sẽ sinh non, nàng rất sợ, vì vậy luôn cầm lấy tay ta mà khóc, ta cũng không thể bỏ đi."
Nàng giật mình hơi nâng người ngồi dậy: "Hiện tại Tiểu Cảnh không sao chứ
"Sau khi Mục Ngạn trở về thì nàng mới hết khóc." Hắn mỉm cười, "Hiện tại đã không có việc gì, chỉ là có chút hoảng sợ."
"Không việc gì là tốt." Nàng yên tâm nói.
"Chỉ là . . ." Hắn nhìn nàng, chợt nói, "Hôm nay ta cũng bị dọa."
"Vậy sao." Nàng khẽ cười, "Vậy huynh nên nghỉ ngơi đi, ta muốn ngủ."
Dường như hắn còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
Khi bước ra cửa phòng thì bước chân hắn có hơi ngập ngừng, ánh trăng kéo dài bóng hình của hắn, khẽ đong đưa giữa ánh trăng màu bạc.