Xe ngựa ngừng vài lần rồi lại đi, mấy ngày sau, cuối cùng bọn họ cũng đến Khai Phong ở Hà Nam.
Sản nghiệp của Vân phủ ở Khai Phong là cửa hiệu tơ lụa, thúc phụ của hắn là tổng quản, thay hắn xử lý các công việc lớn nhỏ, việc lớn là lưu thông hàng hóa, việc nhỏ là trông coi nô bộc trong ph.
Hắn đưa nàng đến sương phòng Mộ Cảnh Viên bên trong viện, giới thiệu sơ qua một lược.
"Mộ Cảnh Viên?" Nàng hơi ngạc nhiên, "Cùng tên với nơi ở của ta trong Vân phủ?"
"Ừ." Hắn thản nhiên gật đầu, "Mỗi lần đến đây ta đều ở nơi này."
"Vậy là ta đã chiếm phòng của huynh?" Nàng vội hỏi, "Hẳn phải có phòng khách chứ, ta ở phòng khách là được rồi."
"Phòng khách . . ." Hắn trầm ngâm, sau đó chậm rãi nói, "Bên cạnh phòng khách chính là phòng của nô bộc, hơn nữa còn là nô bộc nam, nàng không để ý sao?"
Cổ họng dường như bị chặn ngang, nàng giương mắt nhìn hắn một lúc lâu mới ngập ngừng ấp úng nói: "Ta, ta nghĩ huynh có để ý, để ý ngủ ở phòng khách không . . . "
Đương nhiên là hắn không để tâm chuyện ngủ ở phòng khách, chỉ là phản ứng của nàng thật sự khiến hắn buồn cười, nhưng hắn vẫn chậm rãi gật đầu, chậm rãi nói: "Hẳn là . . .không để ý."
Hắn chần chờ làm nàng rất áy náy, >ưng mà nàng thật sự không muốn ngủ ở phòng khách, đành phải hấp tấp cầm lấy tay nải đặt lên giường, mở ra, lấp bắp nói: "Vậy, ta liền sắp xếp lại hành lý!"
"Không cần vội." Rốt cuộc hắn cũng không nhịn được cười, "Trước tiên ta đưa nàng đi lên phố một chút, đường phố ở Khai Phong, thật sự không hề giống với những nơi khác."
Đường phố ở Khai Phong, đúng là rất khác biệt.
Nàng nhìn thấy rất nhiều lầu gác miếu thờ nguy nga to lớn, trông thấy rất nhiều cờ hiệu bay trên cửa tiệm thương buôn; nàng nhìn thấy người dân trên phố vừa chất phát mộc mạc lại hay tươi cười, có người vội vã cùng có người từ tốn bước đi, thỉnh thoảng còn có tiếng chuông ngân vang; nàng đứng trên đường phố Khai Phong, gió nổi lên lại mang theo một chút bụi đất cát sỏi, không giống Giang Nam thanh nhã tinh tế, nhưng lại có vài phần giản dị mà hào khí của vùng Giang Bắc.
Hắn đưa nàng đi nếm thử bánh bao chiên vừa mới ra lò, nóng hổi, giòn xốp vàng ươm; hắn dạy nàng uống du trà (1), từng ngụm từng ngụm nhỏ, sau khi uống xong miệng liền có hương thơm nồng nàng; sau đó hắn lại đưa nàng đến quán cơm của dân tộc Hồi, nàng vừa hiếu kỳ nhắm nhìn đôi hài cùng chiếc mũ trắng của người Hồi, vừa ôm bụng nhỏ giọng nói với hắn: "Sau khi trở về, mẹ ta mà nhìn thấy, nhất định sẽ nói: 'Ai nha, con béo lên!' "
"Vậy sao?" Hắn vờ như muốn xoay người rời đi, "Thế thì chúng ta trở về."
"A?" Nàng vội kéo tay áo của hắn, "Ta nói là ta ăn rất no rồi, nhưng vẫn còn muốn đi xem xung quanh."
Hắn không khỏi mỉm cười: "Hôm nay cũng trễ, trước tiên ăn cơm, vài ngày sau rảnh rỗi, ta đưa nàng đi thăm chùa Đại Tướng Quốc (2), vào mùa này, đúng lúc hoa cúc ở đó nở rộ."
Trở lại sương phòng Mộ Cảnh viên, nàng lấy ra chiếc túi hương đặt trên tay nải, lụa đỏ mềm mượt, hương thơm thanh nhã từ cánh hoa sơn chi phơi khô. Nàng đã chuẩn bị từ nhiều ngày trước, nhưng vẫn luôn cất giấu, không biết lúc nào thì đưa cho hắn.
Nhưng hiện tại nàng nghĩ, lúc hắn đưa nàng đến chùa Đại tướng quốc nàng có thể đưa cho hắn.
Nàng nhẹ nhàng vuốt lên chiếc túi hương có thêu Lưu Vân màu bạc, nếu hắn mở ra xem, thật ra còn có thể nhìn thấy một mặt thêu song song, bên ngoài là Lưu Vân, bên trong là một chữ "Vân" nhỏ.
Ngày hôm sau không nhìn thấy hắn, nàng biết là hắn đi đến phường thêu, trong lòng lại không khỏi có cảm giác trống trải, cũng không muốn đi lên phố, một mình đi dạo một chút trong Mộ Cảnh viên, cứ thế mà hết một ngày.
Đến khi mặt trời lặn vẫn không thấy hắn trở về, nha hoàn mang cơm đến đình nghỉ chân bên trong viện, nàng ngồi trên chiếc ghế đá, u buồn nhìn sắc trời đang dần nhạt màu, gió lạnh mang theo hơi nước thổi đến, chỉ một lát liền làm thức ăn nguội lạnh.
Những ngày sau đều như thế.
Có một ngày, chờ đã lâu, nàng vắng lặng đứng đấy, gió thu thổi lướt qua gò má của nàng, phảng phất có hương hoa cỏ
Nàng giật mình, trong lòng bỗng nhiên hoảng loạn.
Bất chợt nàng nhận ra, nàng đang chờ hắn, cũng giống như những lần nàng chờ Trình Lộc.