Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 247: Mối quan hệ xấu hổ




Mặt Tô Kiều ửng hồng, xấu hổ nói: "Tôi biết, nhưng không nỡ từ chối"

Cô nói câu sau bằng giọng cực kỳ nhỏ, nhưng Thương Đình Lập vẫn nghe được.

Anh không nói gì chỉ lắc đầu, không khuyên nữa.

Nhưng chỗ đến cuối cùng cũng đã thay đổi.

Tô Kiêu ôm Manh Manh cùng Hựu Nhất bước vào một nhà hàng cơm Tây xa hoa sang trọng, hai người không nói tiếng nào, không khí có hơi căng thẳng, Manh Manh vẫn chưa thức dậy, một lúc sau khi gọi món thì Thương Đình Lập lại đột nhiên xuất hiện, còn ngồi xuống cạnh Hựu Nhất.

Anh duỗi tay câm menu, ánh mắt đầy cảm giác áp bách nhìn về phía Tô Kiều đang ngồi ngay ngắn hỏi: "Cô muốn ăn gì?"

Tô Kiều nghẹn họng, cô rất muốn nói gì cũng được, bởi vì cô vẫn luôn tự nấu ăn tại nhà, chưa từng đến mấy nhà hàng cơm Tây làm người ta cảm thấy hoảng sợ như thế này, sao cô biết phải gọi món gì chứ.

"Tôi có thể gọi một phần giống anh Thương sao?"

Vì giữ lại chút mặt mũi cuối cùng, mặt Tô Kiều hồng hồng, cực kỳ lễ phép hỏi ý kiến của anh.

Thương Đình Lập sao cũng được mà gật đầu.

Sau đó anh dùng tiếng Pháp nói một lèo, nhưng Tô Kiều ngôi bên cạnh lại cực kỳ ngơ ngác.

Nghe không hiểu gì hết, làm sao đây, mệt mỏi quá.

Lúc này Tô Kiều mới cảm thấy may mắn, may mà tìm được một gia đình phụ huynh người Trung Quốc, nếu như mà là người Pháp, chẳng phải cô sẽ đàn gảy tai trâu rồi sao.

Lúc bưng món lên, Tô Kiều mới phát hiện ra anh gọi cho cô món mỳ Ý, bên trong còn có nước sốt màu vàng, khi ăn vào khẩu vị khá dịu, mùi vị cũng rất ngon.

Bởi vì còn phải chăm cho Manh Manh, Sầm Dao đút cho Manh Manh một miếng lại tự ăn một miếng.

Hựu Nhất ngồi bên cạnh cảm thấy việc đút người khác ăn rất thú vị, cầm một chiếc nĩa dự phòng quấn một nĩa mỳ Ý cậu chưa từng ăn qua đưa đến bên miệng Manh Manh.

Manh Manh đã quen với việc được đút ăn, cũng không phát hiện ra người đút đã thay đổi, há miệng ra ăn, lập tức bị nghẹn.

"Khụ khụ.."

Manh Manh bị nhét một miệng đầy thức ăn, mặt nghẹn đến đỏ bừng.

Tô Kiều sốt ruột đứng dậy, vừa vỗ lưng Manh Manh vừa nhìn xung quanh xem có nước không.

Lúc này, có một ly cà phê từ bên cạnh đưa đến.

Tô Kiều theo bản năng quay sang đó nhìn, chỉ thấy một bóng người điển trai đang cầm ly đưa cho cô.

Tô Kiều cảm ơn rồi lập tức bưng ly cấn thận đút Manh Manh uống.

Hựu Nhất ngồi bên cạnh, vô ý gây ra chuyện xấu nên trên mặt đầy vẻ thất bại, cậu áy náy nhìn Manh Manh đang ho đến mặt mày đỏ ửng xin lỗi: "Cô Tô, xin lỗi, con không nên đút đồ ăn cho Manh Manh"

Tô Kiều đương nhiên biết cậu không phải cố ý, nhưng nhìn con gái khó chịu như vậy, cô cũng cực kỳ đau lòng.

Chăm sóc suốt mấy năm, lần đầu tiên nhìn thấy Manh Manh khó chịu như vậy, tuy Tô Kiều rất thích Hựu Nhất nhưng vẫn thành khẩn dạy bảo cậu: "Trò Hựu Nhất, sau này nếu muốn đút cho em bé thì phải đút miếng nhỏ thôi, đút nhiều thức ăn quá em bé sẽ không nuốt hết được"

Ngược lại cũng không có ý muốn trách cậu.

"Con hiểu rồi"

Hựu Nhất gật đầu lia lịa.

Xảy ra chuyện này, mọi người cũng ăn không vô nữa.

Thương Đình Lập kiên quyết muốn đưa Tô Kiều và Manh Manh về nhà, sau khi nhìn thấy hai người vào nhà rồi mới chạy về nhà của anh.

Sau khi về nhà, Hựu Nhất hiếm khi mà không lấy điện thoại ra chơi game như mọi hôm.

Ngược lại bät đầu mở máy tính tìm kiếm một vài tư liệu.

Thương Đình Lập yên lặng không phát ra tiếng động bước qua đó xem.

Kết quả phát hiện Hựu Nhất đang xem "Phương pháp chính xác nhất để đút một đứa bé ba tuổi ăn"

Thương Đình Lập lâu lắm rồi mới thấy Hựu Nhất quan tâm một người đến như vậy, anh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Còn Hựu Nhất sau khi xem rất nhiều trang web có chủ đề này xong, còn đang thầm vui vẻ cậu hiểu biết nhiều như vậy rồi, lần sau chắc chắn sẽ không làm sai nữa, lúc quay đầu lại phát hiện ra có một bóng người đang yên lặng đứng phía sau cậu, cực kỳ hoảng sợ.

"Ba ơi, sao ba không nói không rằng đứng sau lưng con vậy, làm con sợ muốn chết"

Thương Đình Lập chỉ hơi ngước mắt lên, sau đó ngồi xuống cái ghế đặt bên cạnh.

"Hựu Nhất, con có nhớ rõ hôm qua con đã nói gì sao?"

"Câu nào ạ?"

Hựu Nhất cảm thấy hôm qua cậu đã nói rất nhiều câu, thật sự không biết ba đang nói đến câu nào.

"Điếm Tô Kiều giống với cô ấy...

Con không cảm giác con quá chú ý đến Tô Kiều sao?"

Nghe ba nói xong, Hựu Nhất ngạc nhiên một lát, sau đó lại suy ngẫm lại, phát hiện ra đúng là cậu quá chú ý đến Tô Kiều.

Rõ ràng cậu muốn khống chế được cảm giác yêu thích khó hiểu kia, nhưng cuối cùng vẫn vượt quá giới hạn.

Lập tức ủ rũ cúi đầu nói: "Con biết rồi, sau này con sẽ cách xa cô ấy"

Thương Đình Lập sờ đầu Hựu Nhất: "Con cũng nhớ cô ấy đúng không?"

Mắt Hựu Nhất cứng đờ lại, đến tận bây giờ cậu vẫn không tin rằng Tiểu Dao đã qua đời, cậu gật đầu nói: "Ba, hôm qua là sinh nhật của Tiểu Dao, nhưng con không bao giờ có thế tặng quả sinh nhật cho cô ấy nữa rồi"

Giọng nói của Hựu Nhất trở nên nghẹn ngào, cậu thật sự rất nhớ Tiểu Dao.

Thương Đình Lập không nói gì, gương mặt yên lặng của anh dường như đã bị bóng tối che lấp, gần như không còn cảm giác được tiếng hít thở nữa.

Cuối tuần, vào sáng sớm, Thương Vân đã đến nhà Sầm Dao, cầm một tờ biên lai đưa cho Sầm Dao.

"Đây là cái gì?"

Tô Kiều nhận lấy tờ biên lai, khó hiểu cẩn thận xem xét, sau khi phát hiện thì ra là biên lai bán đấu giá, hơn nữa bức họa cậu bán đấu giá giúp cô không ngờ còn kiếm được một khoản tiên xa xỉ, lập tức kinh ngạc nhìn cậu.

"Anh chắc là mình không có câm nhầm biên lai chứ? Bức tranh kia của tôi sao có tiể bán được giá cao như vậy"

Tô Kiều đếm thầm mấy con số trên tờ biên lai.

Kết quả phát hiện ra có đến sáu số không, sợ tới mức Tim đập thình thịch.

Cö không phải chưa từng nhìn thấy quá nhiều tiền như vậy, nhưng cô vẫn không thể tin nổi số tiền lớn này là do cô vẽ tranh kiếm được.

Thương Vân nhìn cô gật đầu chắc chắn: "Đây là bức tranh lần trước em đưa cho anh, anh đã tự mình đi bán, không sai đâu, em đừng tự khinh thường bản thân, tuy rằng thời gian học vẽ của em rất ngán nhưng em lại có thiên phú rất cao, tranh vẽ ra cũng rất sinh động, cho nên bán được giá này cũng không quá tệ"

Cậu vần luôn nói về chuyện vẽ tranh, không hề nhắc lại chuyện mấy hôm trước, giống như đã tạm quên tất cả mọi thứ.

Trong lòng Tô Kiều thở phào nhẹ nhõm.

Thương Vân từ trong túi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, nhét vào tay cô nói: "Đây là tiền bức tranh kia, em cầm đị"

Tuy Tô Kiều rất vui vì đột nhiên có được một số tiền lớn, nhưng cô có được nó quá dễ dàng, trong lòng cũng có hơi ngượng ngùng.

"Anh có lấy phần trăm thuộc về anh chưa, nếu anh chưa lấy, tôi chuyển khoản sang cho anh"

Tô Kiều cũng không muốn cậu không có được chút ích lợi nào, lấy điện thoại ra định chuyển tiền cho cậu.

Thương Vân đè tay cô lại, cậu nói: "Giữa hai người chúng ta mà còn cân tính toán chỉ ly như vậy sao?"

"Anh em ruột cũng phải tính toán cho rõ ràng mà"

Tô Kiều dùng sức rút tay mình ra khỏi tay anh, mặt mày xấu hổ nói.

Cô cũng đã nói đến mức này rồi, Thương Vân đương nhiên không thể tiếp tục ép buộc cô nữa, chỉ thuận miệng đáp đã sớm chuyển tiền sang rồi, sau đó lấy cớ trong nhà có việc mà quay về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.