Lửa Cháy Lan Ra Đồng Cỏ

Chương 1: Vừa mập mờ vừa cuốn hút




Mạnh Trì ngẩng đầu nhìn bảng hiệu đèn neon, bên trên không có chữ chỉ có màu xanh nhạt hoa văn hai ly rượu chạm nhau, bốn năm giọt rượu từ miệng ly bắn lên.

Vừa nhìn đã thấy đây không phải quán bar đàng hoàng, ngay cả tên cũng không có.

Cô đứng ở bên ngoài quán bar, lắng nghe những âm thanh ồn ào bên trong, chậm chạp không bước chân vào, mãi cho đến khi người bạn thân lần thứ hai gửi tin nhắn hối thúc thì cô chỉ đành cam chịu hít sâu một hơi, đặt tay lên chốt cửa, đẩy mạnh rồi đi vào.

Bố cục của quán bar này lớn hơn so với tưởng tượng của cô, chính xác mà nói quán bar này nằm ở vị trí phồn hoa nhất của đoạn đường này cũng tận dụng triệt để lợi thế không gian của nó.

Nó vốn dĩ là ngôi nhà một tầng sử dụng đặc điểm trần cao để tạo thành tầng hai. Hầu như tất cả vật liệu của kiến trúc bên trong đều được làm từ khung thép kim loại, thiết kế theo kiểu chạm khắc rỗng. Mặc dù đứng ở lầu một nhưng vẫn có thể nhìn thấy trang trí lầu hai. Không gian của lầu hai bị chia cắt thành các khu vực riêng, đều đặt vài cái sofa để ngồi, dù vậy vẫn không gây cảm giác chật hẹp.

Sát cửa lầu một là một quầy bar dài, người pha chế chuyển động linh hoạt bình lắc, những vị khách quen thuộc ngồi xung quanh trò chuyện khí thế. Màn hình lớn trên sân khấu chiếu mấy tấm ảnh tự sướng, bên dưới ảnh chụp còn có mấy hàng chữ truy cập mã QR Wechat.

Mạnh Trì không có nhìn kỹ hàng chữ đó, ánh mắt chỉ lướt vội qua 'Lão hổ nhỏ* sinh năm 98, cầu nhận nuôi nha~" rồi đi về phía cầu thang.

* 小脑斧 là ngôn ngữ mạng chỉ hổ con, nó đồng âm với "tiểu lão hổ" (xiao laohu) nhưng kiểu cố tình đọc chệch đi ngọng đi cho đáng yêu

Tiếng cười nói trên lầu nhanh chóng truyền tới, trong đó xen lẫn một giọng nữ du dương êm tai, ngay khi Mạnh Trì lên đến lầu liền quay đầu lại nhìn.

Lầu hai không có đèn tường, ánh sáng khá tối, chỉ có một nguồn sáng duy nhất đến từ ánh đèn màu lập lòe trên nóc nhà.

Phụ nữ eo thon đều đứng dựa vào lan can sơn nước màu đen, khủy tay tùy ý đặt, đầu ngón tay thon nâng ly, lòng bàn tay giống như nâng cả bầu trời treo lơ lửng, cổ tay trắng sáng nhẹ nhàng chậm rãi chuyển động. Cô gái này khóe miệng giương lên, nhìn về phía người bên cạnh cười nói:

"Oa, lão hổ nhỏ sinh năm 98 nha."

Người bị chọc ghẹo kia mỉm cười vo tờ giấy lại ném về phía đầu cô gái kia, nói câu gì đó nhưng Mạnh Trì không nghe rõ.

Cô gái kia nghiêng đầu, thoải mái né tránh cục giấy kia, chậm rãi nhấp một ngụm rượu.

"Mạnh Trì, mình ở đây!"

Lúc này, phía bên trái lầu hai truyền đến giọng giòn giã của một cô gái trẻ tuổi.

Khương Tư Điềm chờ đến chán gần chết, chuẩn bị xuống lầu tìm bạn thân của mình thì nhìn thấy bóng lưng thanh tú của cô bạn thân. Cô bạn thân mặc chiếc áo sơ mi tay ngắn theo phong cách cổ điển màu mơ chim*, cùng với chiếc quần tây kaki, làn da nâu cộng thêm chiếc eo vừa thon vừa xinh đẹp. Mặc dù đã quen biết nhiều năm nhưng mỗi lần nhìn thấy đối phương, Khương Tư Điềm vẫn sẽ kích thích tột độ bởi mỹ sắc kia.

*Màu mơ có màu hơi vàng nhạt gần giống với màu của quả mơ. Tuy nhiên, nó nhạt màu hơn mơ thực tế.

Khương Tư Điềm mê mẩn hai giây, sau đó phát hiện không ít người ở xung quanh vô tình hay cố ý nhìn về phía cửa cầu thang, cô thầm nghĩ cô bạn thân này không hổ là bông hoa của học viện mỹ thuật Bắc Nguyên.

Cô chọn chỗ tương đối hướng về phía cầu thang vì cho rằng người kia chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể thấy mình, nhưng đối phương chỉ nhìn xung quanh, vốn dĩ không hề nhìn về phía mình, dưới tình thế cấp bách đó cô đành cất giọng gọi tên bạn thân.

Lúc đi lên lầu Mạnh Trì không biết tại sao đến cửa cầu thang lại nhìn xung quanh sau đó ánh mắt lơ đãng nhìn về phía góc kia, mãi cho đến khi nghe thấy bạn mình cất cao giọng gọi.

Người kia ở góc phòng theo tiếng gọi quay mặt lại.

Ánh đèn trên đỉnh đầu lặng lẽ xoay tròn, lúc sáng lúc tối.

Người kia làn da trắng nõn, đôi môi thoa son xinh đẹp, cùng với ánh đèn huyền ảo phản chiếu gương mặt vừa mập mờ vừa cuốn hút, ánh mắt nheo lại do ánh đèn đong đưa.

Sau khi ánh mắt Mạnh Trì và người đó chạm nhau, trái tim bỗng dưng nhanh hơn một nhịp, cô vội vàng xoay mặt đi, vội vàng đi về phía người bạn đang gọi, hành động rất nhanh chóng khao khát bịt luôn cái miệng của người bạn kia.

Khương Tư Điềm không hề ý thức được khác lạ của bạn mình, cô vịn lan can, đưa nửa người ra, búng tay mấy cái ra dấu với quầy bar phía dưới:

"Mấy anh ơi, cho bàn 37 lầu trên ly trà sữa, nước ấm nha."

Người pha chế liếc mắt nói:

"nước ấm dưới lầu có, tự mình rót đi."

"Tụi em không phải thượng đế hả?"

"Không thấy tôi còn nhiều việc phải làm à? Thượng đế cũng phải tự mình rót nước ấm."

Mạnh Trì một là lo lắng Khương Tư Điềm sẽ cãi nhau với người ta, hai là không muốn gây sự chú ý với những người khác. Cô vội vàng nói:

"Bây giờ mình không khát, lát nữa mình khác mình sẽ tự xuống dưới rót."

Khương Tư Điềm bĩu môi, giống như đã bỏ qua sau đó trở về vị trí của mình, cô lấy điện thoại ra, quét mã QR trên bàn của mình rồi cúi đầu gõ gõ màn hình, chẳng biết đang làm gì.

"Tống Viễn Triết cái tên mặt người dạ chó kia, mình không ngờ hắn lại ngoại tình, giờ làm sao đây, hay đập hắn một trận?"

Giọng Khương Tư Điềm quả thật không tính là nhỏ nhưng cũng may lúc này trong quán bật nhạc nên lấn át không ít.

Cơ thể gầy gò của Mạnh Trì như chìm vào trong sofa mềm mại, tâm trạng thoáng chốc thả lỏng hơn nhiều, cũng quên mất cảm xúc băn khoăn bất an từ cô gái ở góc phòng khi nãy mang đến. Cô ngửa đầu nhìn trần nhà, chỉ thấy ống tuýp màu xám chằng chịt bên trên, làm cho cô cảm thấy nơi này mang phong cách nghệ thuật hiện đại thành thị.

Sau đó liên tưởng đến kiến trúc bố cục của quầy bar, giọng khó tránh khỏi lấy lệ:

"Cậu chuẩn bị làm gì hắn?"

Mặc dù lời nói không hề ôn hòa nhưng giọng nói lạnh nhạt của cô khiến cho người ta cảm giác cô không hề làm giảm sự trầm tĩnh của bản thân.

Khương Tư Điềm vuốt cằm nói:

"Tìm người âm thầm đánh cho hắn một trận? Phá xe của hắn? Nói thật thì mình đã sớm chướng mắt cái xe của hắn ta, đàn ông con trai mà lái chiếc xe màu tím sến rện kia."

Mạnh Trì thở dài:

"Chẳng thà trực tiếp dẫn người đánh hắn còn quang minh chính đại hơn, chỉ có một mình cậu không ưa màu chiếc xe của hắn thôi."

Khương Tư Điềm chưa từng yêu, cũng không biết thất tình phải phản ứng như thế nào mới là bình thường, nếu như đổi lại Mạnh Trì thành người bạn cùng phòng đại học bây giờ có lẽ cô sẽ nói một câu: 'Mạnh Trì, phản ứng của cậu không đúng rồi?'

Khương Tư Điềm chỉ đắm chìm trong cảm xúc 'chiếc xe xấu quắc' kia, sau khi trách mắng vài câu thì tức giận nói:

"Cậu và hắn ta chia tay mình không có ý kiến nhưng dựa vào cái gì... dựa vào cái gì hắn ngoại tình trước?"

Mạnh Trì:

"Chuyện này cũng không phải chuyện tốt lành gì, hắn muốn trước thì để hắn trước đi."

Khương Tư Điềm có kém thông minh đến cỡ nào thì cũng phát hiện nhìn sơ qua bạn thân của mình đâu quá khó chịu. Nhưng xét thấy lời mẹ cô luôn nói "Chày cán bột mà làm như cây sáo thổi- không có mắt." cô cũng không phân biệt được bạn thân của mình có thật sự khó chịu hay không, hơn nữa có lẽ bạn thân cũng không muốn để cô nhìn ra.

Cô cùng Mạnh Trì không học cùng một trường đại học, bình thường liên lạc chỉ giới hạn trong Wechat, mấy tháng trước, Mạnh Trì thuận miệng nói: 'Mình đang yêu.' Chuyện này đối với đám bạn trung học mà nói chẳng khác gì tin tức bom tấn, trước đây biết bao bạn học tỏ tình với Mạnh Trì, Mạnh Trì đều lấy lý do thi tốt nghiệp từ chối.

Đám bạn học biết tin Mạnh Trì yêu đương đều ở trên QQ*, vòng bạn bè, Weibo cùng nhiều trang mạng xã hội bày tỏ cảm giác tan nát cõi lòng của họ, nếu không biết còn tưởng họ xuất gia tập thể.

* Q 空间: QQ (Tencent QQ) là dịch vụ nhắn tin miễn phí được phổ biến rộng rãi ở Trung Quốc với nhiều tính năng tương tự như Facebook, Skype.

Khương Tư Điềm vốn cho rằng thời gian đại học Mạnh Trì sẽ không yêu đương cho nên khi lần đầu tiên biết được tin tức này cô liền cảm giác Mạnh Trì nhất định rất thích đối phương.

Nhưng nhìn thái độ của Mạnh Trì lúc này, Khương Tư Điềm có chút không chắc chắn, cô thận trọng nói:

"Mạnh Trì, cậu có đau khổ không?"

Nếu như lời này để các bạn cùng phòng của Mạnh Trì nghe thấy nhất định họ sẽ cấp tốc chạy tới chặn miệng Khương Tư Điềm lại, bởi bây giờ ở phòng ngủ của họ đều không dám nhắc tới Tống Viễn Triết vì sợ Mạnh Trì thương tâm.

Một nửa tâm tư của Mạnh Trì đang đặt ở tính nghệ thuật về cấu trúc của quán bar này, tâm tư mới vừa từ ống tuýp của trần nhà thu hồi thì nghe thấy câu hỏi này, cô trầm tư một lúc, trước đây khá lâu bạn cùng phòng cũng từng nói với cô: cô quá xa cách với Tống Viễn Triết. Cô cũng từng nghĩ sẽ hẹn hò này nọ thế nhưng một đống chuyện trong tay, cô chẳng có thời gian để làm những điều đó. Cũng không lâu trước đây, bạn học nói với cô gần đây Tống Triết Viễn cận kề một nhỏ đàn em, cô cũng không nghĩ nhiều, mãi cho đến khi chính cô nhìn thấy Tống Viễn Triết nắm tay nhỏ đàn em đó đi dạo.

Tống Viễn Triết nói: Mạnh Trì, chúng ta chia tay đi, em vốn không quan tâm anh.

Lúc đó Mạnh Trì rất lạnh lùng bình tĩnh, nói: Cho nên anh có thể một chân đạp hai thuyền?

Tống Viễn Triết nhắm mắt lại nói: là anh nợ em, em đánh anh đi.

Trong nhất thời Mạnh Trì đã thoát vai, rõ ràng đó là trường hợp rất nghiêm túc nhưng cô lại cảm giác mình bị thoát ra ngoài, thậm chí cô cảm giác đối phương đang diễn phim thần tượng, có lẽ sau đó cô nên nói: không, anh không xứng.

Cô không thể nói rõ tâm trạng của mình, cô... đau khổ đúng không? Mùi vị bị người ta phản bội không hề dễ chịu.

Cô thu hồi tâm tư, mím môi, thản nhiên nói:

"Có lẽ... có."

Khương Tư Điềm cũng không nắm bắt được tâm trạng của bạn mình lúc này, nếu nói đau khổ thì đau khổ, thậm chí cô bất chợt cảm thấy hối hận không nên vạch trần vết sẹo của bạn mình.

Một lát sau, tầng gác phía trên truyền tới tiếng hắt xì, hai ba nhân viên bưng khay đi thẳng đến bàn số 37, đầu tiên đặt lên bàn mười chai bia, gần như chiếm hết nửa cái bàn, tiếp theo đặt lên năm sáu đĩa mồi nhắm chen chúc trên bàn. Cuối cùng là một bình nước ấm lớn đặt giữa bàn, nhìn qua rất khí thế.

Trước giờ Mạnh Trì chưa từng đến quán bar, cũng không biết những người khác thất tình sẽ như thế nào, có phải họ cũng sẽ gọi nhiều đến như vậy không. Cô ngồi thẳng người, tay ấn thái dương, thực ra là che mặt mình bởi vì cô không dám đối diện với ánh mắt của người xung quanh.

Người ta chắc là tưởng các cô tới chỗ này để dùng bữa.

Bình thường làm chuyện khiến người khác chú ý tới, Mạnh Trì cũng cảm thấy không được tự nhiên nhưng sẽ không dè dặt như ngày hôm nay, không muốn dẫn tới sự chú ý đặc biệt của người khác.

Ánh mắt của cô lướt qua mã QR trên bàn, lúc này mới phát hiện nó dùng để chọn món, khi nãy Khương Tư Điềm cầm điện thoại mân mê chắc là chọn món nên cô liền nói:

"Mấy thứ này đều là khi nãy cậu chọn?"

Ánh mắt của Mạnh Trì quét qua chiếc bàn đầy ắp, tầm mắt cũng không tránh khỏi ngừng ở chiếc bình thủy tinh lớn ở trung tâm kia.

Khương Tư Điềm cảm nhận được ánh mắt của Mạnh Trì liền kiêu ngạo ưỡn ngực nói:

"Mình nhớ thực đơn của quán bar này có nước ấm. Mình biết cậu không thích uống thứ khác, chỉ thích uống nước ấm, cậu thấy sao, đủ tinh tế?"

Mạnh Trì bị lây cảm xúc đang vọt lên của Khương Tư Điềm, cho nên cảm giác dè dặt giảm đi rất nhiều, cô thở dài nói:

"Nhiều quá rồi, có thể đem đi ngâm chân đó."

Tuy giọng Mạnh Trì rất khẽ nhưng vẫn lọt vào lỗ tai của người phục vụ, người này ân cần nói:

"Khách ơi, có thể nha, nhưng ở đây chúng tôi không khuyến nghị quý cô làm như vậy."

Chờ sau khi người phục vụ rời đi, Khương Tư Điềm bưng bình nước ấm, khoát tay lên lan can, mặt hướng về phía người pha rượu dưới lầu nói:

"Anh trai ơi, bình này uống hết rồi, anh cho bình nữa nha."

Người pha chế không nghĩ tới người này còn nhớ kỹ chuyện vừa rồi, nhìn thấy người này nghiêng ngả hướng về phía mình, miệng thì hớp vài ngụm nước ấm, nét mặt trở nên phức tạp.

Mạnh Trì lặng lẽ cúi đầu uống nước ấm của mình.

"..."

Khương Tư Điềm với vẻ mặt đắc thắng quay lại, gương mặt tươi cười, thậm chí hưng phấn đến mở liền mấy chai bia, dưới sự khuyên can của Mạnh Trì mới không mở toàn bộ.

Tiếp theo hai người trò chuyện, trong lúc đó Mạnh Trì nhấp vài hớp bia, bình thường cô rất ít khi uống bia, tửu lượng không cao, đầu óc cũng nhanh chóng không còn tỉnh táo như bình thường.

Có lẽ cồn vào làm người ta can đảm hơn, có lẽ uống bia đã vượt xa Mạnh Trì của ngày thường, lúc này có cồn trong người, Mạnh Trì thản nhiên nhìn về góc phòng cách đó không xa.

Tửu lượng của Khương Tư Điềm rất tốt, vẫn duy trì được lý trí, cũng nhanh chóng phát hiện hành động của Mạnh Trì. Cô cũng thuận theo nhìn thoáng qua chỗ góc phòng, sau đó lập tức hiểu rõ, nhỏ giọng nói:

"Mình cũng không ngờ quán bar này lại không đàng hoàng như vậy."

"Hả?" Ánh mắt của Mạnh Trì đã có chút mơ màng.

"Thì mấy loại chuyện có thể làm đó." Khương Tư Điềm cảm giác mình nói xong càng quá mơ hồ liền bổ sung: "Thì mấy cái chuyện đặc thù nghề nghiệp đó."

Mạnh Trì dưới tác dụng của cồn, phản ứng kém thông minh hơn bình thường, ánh mắt một lần nữa vô thức nhìn về phía góc phòng.

Góc đó có cả nam lẫn nữ, không biết họ đang nói gì, cả đám cười òa lên.

Còn cô gái kia nghiêng người, trên mặt vẫn treo nụ cười, đầu vai trắng nõn run run, ngay cả dây váy tuột xuống vài phần cũng hồn nhiên không phát hiện.

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Bảo: Thoạt nhìn chị ấy rất khác lạ.

Nhược Nhược kéo dây váy: Để gặp người yêu tương lai nên cố ý mặc đó.

- ------Hết chương 1------

Hi vọng mọi người sẽ ủng hộ!^^ Cuối tuần vui vẻ!^^

Ps. Sắp tới bên mình có tổ chức một buổi offline để gây quỹ từ thiện, cũng là dịp để gặp mọi người và cảm ơn mọi người đã và đang ủng hộ mình. Thông tin chi tiết sẽ được thông báo vào ngày mai. Mong mọi người sẽ đến chung vui!^^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.