Lũ Mùa Xuân

Chương 113




Bộ phim điện ảnh Thu Thu tham gia công chiếu vào năm mới, khá là đắt khách, phá cả kỷ lục bộ phim ăn khách nhất được công chiếu vào năm mới trước đó.

Bởi vì là một bộ phim gia đình, không ít bạn nhỏ cũng được ba mẹ dẫn đến rạp chiếu phim xem. Bạn nhỏ cùng lớp tới hỏi Thu Thu: "Trong phim XX có một bạn nhỏ rất là giống cậu nha."

Thu Thu bình tĩnh mà gật gật đầu: "Là tớ nha."

Oa, Thu Thu từng đóng phim điện ảnh!

Vậy Thu Thu là ngôi sao nhí nha!

Trong nháy mắt, hình tượng nho nhỏ của Thu Thu trong mắt các bạn nhỏ khác trở nên tỏa sáng vô cùng, rất vinh dự a, lớp mẫu giáo Meo Meo bọn họ có bạn nhỏ Sở Ngọc là ngôi sao nhí nha, cũng không giống với những lớp học bình thường! Có một quãng thời gian, những bạn nhỏ cùng lớp với Sở Ngọc trong vườn trẻ nghênh ngang mà đi —— lớp chúng tôi có tiểu minh tinh, lớp các người có không? Hừ.

Năm sau.

Bởi vì Thu Thu vào nhà trẻ hơn nửa năm, cũng đã ổn định rồi, hai vợ chồng thầy Sở thương lượng chuyện sau này sẽ chính thức dời ra ngoài với hai đứa con, bọn họ mua lại nơi ở cũ trước đây tại Y thành, vẫn cùng một thành phố, cách nhau không xa, chẳng qua chỉ mất ba mươi bốn mươi phút đi xe.

Năm đó lúc bọn họ mới vừa kết hôn, thầy Sở đã tính tới chuyện này, trẻ nhỏ khó trông nhất chính là ba năm đầu, nếu chịu đựng được, đến lúc bắt đầu đi học, ba mẹ sẽ thoải mái hơn, cũng không cần ông bà giúp đỡ nữa.

Thầy Sở nói một cách công bằng: "Cha dĩ nhiên thích Thu Thu, muốn chăm sóc Thu Thu là xuất phát từ ý nguyện của mình, nhưng cha cũng không muốn cả quãng đời còn lại của mình đều vây quanh cháu nội. Cha còn rất nhiều chuyện muốn làm cùng với mẹ con. Hơn nữa, xa thơm gần thúi*, cứ ở lại đây, các người sẽ bắt đầu ghét bỏ hai ông bà già chúng ta vướng chân vướng tay. Khoảng cách sẽ tạo ra sự hoàn mỹ mà."

(*) Ở xa, ít gặp thì quý hoá, ở gần do va chạm nhiều sinh ra ghét bỏ, không coi nhau ra gì.

Thu Thu vô cùng không nỡ, đáng thương mà nhìn ông nội: "Ông nội, không muốn, Thu Thu nữa sao?"

Thầy Sở sờ sờ đầu bé: "Không phải ông nội không cần Thu Thu, ông nội sẽ thường xuyên đến thăm Thu Thu."

Trong lòng Thu Thu rất xoắn xuýt, bé muốn khóc, ông nội đi rồi, trong nhà ai làm cơm a, ba ba làm cơm rất khó ăn...

Sở Tấn ngẫm lại, cha mẹ giúp đỡ trông con trai là vì thương cháu, đã làm đầu bếp và bảo mẫu suốt bốn năm.

Còn có thể yêu cầu gì nữa?

Trước hôm thầy Sở đi một ngày, Thu Thu cực kỳ quý trọng ăn từng hạt từng hạt cơm, nhai kỹ nuốt chậm, vẻ mặt đau khổ.

Thầy Sở hỏi bé: "Hôm nay Thu Thu làm sao vậy a? Ông nội làm cơm không ngon sao?"

Thu Thu lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Ngày mai, daddy, làm cơm."

Đờ mờ, daddy làm cơm khó ăn như vậy sao? Lận Diễm Trần: "..."

Sở Tấn an ủi Thu Thu: "Ba ba và daddy đều bận rộn công việc, có thể sẽ không rảnh để làm cơm nha, ba ba sẽ tìm một chuyên gia dinh dưỡng đến làm cơm."

Lúc này Thu Thu mới cố gắng miễn cưỡng lên tinh thần.

Ba ba Lận bị ghét bỏ: "..."

Ông nội Sở rời đi.

Ông nội Lận cũng không về hưu, không chỉ không về hưu, ngược lại còn liều mạng hơn.

Trước đây ông còn suy nghĩ sẽ bồi dưỡng con trai, ủy thác mọi trọng trách lại cho Lận Diễm Trần, lúc đó Diễm Trần nghĩ vợ mình chết rồi, nên toàn tâm toàn ý tập trung vào công tác. Nhưng sau khi tìm được vợ con, Lận Diễm Trần gỡ xuống tất cả, không còn khúc mắt gì nữa.

Có một ngày lão Lận đột nhiên nghĩ thông suốt, Lận Diễm Trần muốn làm cái gì thì làm cái đó đi. Nếu như Diễm Diễm không định kế thừa gia nghiệp, lui về vị trí hậu trường làm một cổ đông lớn, mời một giám đốc cấp cao về điều hành công ty, cũng rất tốt, không cần ở nơi đầu sóng ngọn gió, kiếm tiền trong lặng lẽ.

Nhưng đời này ông đã quen, trừ nỗ lực công tác, ông không biết mình nên làm cái gì, nên tiếp tục làm thôi, khi nào không làm nổi nữa thì nghỉ ngơi, ông mệt một ít, con trai cháu nội ông mới có thể sống thoải mái hơn.

Quan hệ cha con nói là hòa hoãn, nhưng dù sao đã nhiều năm không hề nói chuyện, hai người cùng nhau ngược lại cũng lúng túng, nên vẫn không mặn không nhạt như cũ. Mỗi tháng ông sẽ đến hai, ba lần, phần lớn thời gian đều chơi với Thu Thu.

Sở Tấn bảo Lận Diễm Trần trò chuyện với ba Lận, hai cha con này so với anh và cha anh còn không tự nhiên hơn, tình cảm cần phải vun đắp, bỏ lỡ mười mấy năm, bây giờ bắt đầu bù đắp cũng không muộn a.

Lận Diễm Trần tìm cơ hội, nói chuyện trong lòng với ba ba, cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội nghiêm túc nhận lỗi với ba ba: "... Khi còn bé, là con ấu trĩ cực đoan, còn làm dì Hoàng tức giận bỏ đi, cũng làm ba bị mất mặt. Khi đó con còn đắc ý, bây giờ nghĩ lại thật sự có lỗi với ngài. Ba, bây giờ ba vẫn chưa tới năm mươi tuổi, ba cô đơn chiếc bóng, sẽ rất cô quạnh... Mẹ con đã qua đời hai mươi năm, lần này ba tìm một người, con tuyệt đối sẽ không quấy rầy phá rối nữa."

Lận Thiệu Nguyên quả thực thụ sủng nhược kinh, ông hết sức cảm động, nhưng sau đó vẫn từ chối: "Ba sắp thành ông già, còn tìm gì vợ mới cái gì."

Lận Diễm Trần nhìn mặt của ông, có thể bởi vì thanh tâm quả dục thêm vào còn tập dưỡng sinh, nên được bảo dưỡng khá tốt, tóc tai đen thui, thậm chí so với tóc hắn còn đen hơn, tóc hắn trắng đến nay vẫn không đen lại. Người đàn ông nhìn nho nhã anh tuấn thế này, sao có thể xưng bằng từ "Ông già" được!

Lận Diễm Trần nói: "Ba rõ ràng vẫn là một ông chú đẹp trai, sao lại là ông già được. Lúc trước A Tấn còn nói với con, lần kia lúc ba đến công ty em ấy, thậm chí có con gái tuổi trẻ nhìn trúng ba, ba đi rồi con ghi nhớ trong lòng tìm chung quanh hỏi ba là ai. Ba vẫn có mị lực như thế mà."

Mặt già của Lận Thiệu Nguyên đỏ ửng, thẹn quá hóa giận: "Đừng nói bừa! Con đừng làm loạn nữa, con đứa nhỏ này, tại sao lại nghịch ngợm như vậy? Trước đây không cho ba tái hôn, bây giờ lại không cho ba độc thân. Ba thật sự không hiểu nổi con. Con gái trẻ tuổi bây giờ, ba đã nói với con, rất nhiều người đều ngóng trông ông chồng già chết để lấy tài sản."

Lận Diễm Trần đùa giỡn nói: "Nói không chừng còn sinh cho con một em trai nhỏ tuổi cỡ Thu Thu."

Ba ba giận thật sự: "Không thể nào, ba đã thắt ông dẫn tinh từ lâu."

Lận Diễm Trần: "... A? Sau khi mẹ con chết sao?"

Lận Thiệu Nguyên nhận ra được mình nói lộ, hòa hoãn một chút, mới thở dài, lắc đầu: "Trước khi mẹ con qua đời, sau khi con sinh ra, thật ra con vốn có thể có một em trai, nhưng thai không ổn, nên không còn, sau đó sức khỏe mẹ con càng ngày càng không tốt, bác sĩ nói bà ấy không thể sinh con nữa, nhưng chúng ta vẫn muốn... gần gũi một chút..."

Lận Diễm Trần khiếp sợ: "Ba, ba quá cầm thú rồi?"

Lận Thiệu Nguyên yên lặng nhận cái tội này, cũng không thể nói là vợ chủ động gần gũi nên ông không thể kiềm chế được? Ban đầu bệnh cũng không nặng như vậy... Sau này, A Bình thỉnh thoảng sẽ nước mắt dịu dàng để cho ông ôn tồn thân cận, như vậy có thể làm trong lòng bà ấy vui vẻ một chút.

Ông nói: "Con hãy nghe ba nói hết, mẹ con còn muốn mang thai, nhưng ba không muốn, mới lén lút đi làm giải phẫu. Mẹ con vẫn luôn không biết, ba còn lừa bà ấy là phẫu thuật cắt ruột thừa."

Lận Diễm Trần: "Ba... Ba mang bao không được sao?"

Lão Lận tổng ngượng ngùng nói: "Vẫn sẽ nguy hiểm."

Lận Thiệu Nguyên nói: "Lúc trước ba đã nói với con, lúc tuổi trẻ ba cũng từng nghĩ sẽ tái hôn, nhưng nhờ có con, nếu con không làm khó, nói không chừng ba đã chắp vá qua ngày. Trong lòng chứa một người, lại muốn cùng người khác bên nhau, đối với người nào cũng đều không công bằng. Cuộc đời không chỉ có tình yêu, bây giờ cuộc sống mỗi ngày của ba đều rất phong phú, làm sao lại tịch mịch được?"

"Hơn nữa a..." Ông hoài niệm mà nói, "Khi đó con mắng ba một câu, ba vẫn nhớ, con nói ba lòng lang dạ sói bạc tình bạc nghĩa, nói mẹ con tuyệt đối sẽ không vui khi thấy ba tái giá với người khác. Ba như "Đề hồ quán đỉnh*". Đúng vậy, những người kia nói bà ấy yêu ba như vậy ở trên trời cũng sẽ không muốn nhìn thấy ba lẻ loi hiu quạnh... Chỉ là ba do dự thiếu quyết đoán tự an ủi mình, mẹ con... Bà ấy rất hẹp hòi."

(*) 醍醐灌頂 Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng

Nói như vậy, ông nở nụ cười xuất phát từ nội tâm: "Bà ấy chắc chắn sẽ không vui, sẽ mắng ba cẩu huyết lâm đầu, ba sợ bà ấy mắng ba nhất. Ba không muốn có một ngày xuống dưới đó, bà ấy không để ý tới ba."

Lận Diễm Trần: "..."

Sau đó, Lận Diễm Trần không nhắc lại việc này nữa, ba ba cả đời cũng không tái hôn.

Hắn tự đặt mình vào hoàn cảnh của ba suy nghĩ một hồi, sau khi nghĩ A Tấn qua đời hắn cũng đau khổ đến mức không muốn sống, hơn nữa lòng dạ A Tấn cũng rất hẹp hòi... Phi, A Tấn thật vất vả mới "Khởi tử hoàn sinh", hắn không cần nói mấy lời xui xẻo. Bọn họ tuyệt đối có thể bạc đầu giai lão!

Sau khi Lận Thiệu Nguyên về nhà, lại báo cáo với vợ: "A Bình a, sau khi làm ba ba Diễm Diễm đúng là lớn rồi. Còn biết thông cảm cho tôi. Nó giỏi hơn so với tôi rồi, là một người chồng tốt người ba tốt, tình cảm giữa nó và con rất tốt, cùng A Tấn cũng rất ân ái... Nhất định là giống bà."

Giáo viên ở nhà trẻ dần dần bắt đầu nhận ra có gì đó không đúng.

Tư liệu của Thu Thu lúc nộp vào nhà trẻ cũng không hoàn chỉnh.

Sở Tấn để Lận Diễm Trần điền tên của của mình, cho nên phụ huynh của bạn nhỏ Sở Ngọc chỉ có: Ba ba Lận Diễm Trần

Hai người thay phiên nhau đón đứa nhỏ, cô giáo thấy Thu Thu lớn lên đều giống hai người đàn ông đến đón bé, còn tưởng rằng Sở Tấn là chú Thu Thu, nhưng mà, tướng mạo của Lận Diễm Trần và Sở Tấn lại hoàn toàn không giống, không thể nào là anh em. Có lẽ có bí ẩn hào môn? Con riêng? Cũng có thể hài hòa như thế?

Thu Thu không có mẹ?

Ban đầu bọn họ cho là như vậy, có thể Thu Thu là một đứa con riêng ngoài giá thú, cho nên rõ ràng bé là con trai Lận Diễm Trần, lại mang họ Sở, có thể là theo họ của mẹ, cũng có thể Lận Diễm Trần vẫn không muốn thừa nhận đứa bé này. Nhưng nếu là như thế, sao hắn vẫn thân thiết đưa đón đứa nhỏ? Không thể hiểu được a.

Sau đó các cô nghe thấy Thu Thu gọi Lận Diễm Trần là "Daddy", lại gọi Sở Tấn "Ba ba". Tỉ mỉ quan sát còn có thể phát hiện bọn họ mang cùng một kiểu nhẫn kết hôn.

Hiểu rồi. Bọn họ là đôi đồng tính nam đã kết hôn. Còn đưa nhỏ tới từ đâu, có tiền rồi sẽ có biện pháp, chắc là mang thai hộ?

Không tiện hỏi nhiều.

Daddy của Thu Thu có lai lịch lớn, chỉ là không nghĩ rằng người thừa kế Lận gia tuổi trẻ đẹp trai lắm tiền lại kết hôn rất sớm còn có con, đối tượng còn là một người đàn ông có vẻ bình thường không có gì lạ.

Mùa xuân, nhà trẻ tổ chức một buổi liên hoan trong công viên, gia trưởng được mời đến tham gia hoạt động và cùng chơi với bảo bảo.

Cô giáo cảm thấy khó xử, cũng không phải bọn họ kỳ thị đồng tính nam, tiền gửi ở ngân hàng của bọn họ nói không chừng còn không nhiều bằng tiền tiêu vặt của đứa nhỏ này, chỉ sợ lúc đó hai ba ba của Thu Thu tới đây, những bạn nhỏ khác sẽ cảm thấy gia đình Thu Thu kỳ quái, sẽ xa lánh bắt nạt bé, bọn họ nào dám khiến con trai Lận tổng bị bắt nạt? Rất khó lòng đề phòng a...

Lúc này, cô giáo lại nhìn thấy có bạn nhỏ cầm giấy thông báo tới hỏi Thu Thu rồi!

Bạn nhỏ kia rất khổ não: "Thu Thu, cậu định mời ba ba hay là mẹ đến a?"

Thu Thu bối rối, bé cũng rất xoắn xuýt: "Không biết. Chỉ một người?"

"Cái gì một người?"

Thu Thu gãi đầu một cái, bẻ ngón tay nói: "Thu Thu, ba ba, sáu người, mẹ, hai người."

Bạn nhỏ và cô giáo: "?????"

Thu Thu nhìn bọn họ vẻ mặt mờ mịt, đầu óc bé cũng mơ hồ, không hiểu bọn họ tại sao không hiểu. Bé có hai người ba ba, bốn người ba nuôi, hai người mẹ nuôi, tính như vậy là đúng nha.

Những người bạn nhỏ khác bên cạnh nghe thấy được, dồn dập vây lại đây.

"Oa, tại sao Thu Thu có nhiều ba và mẹ như vậy? Cậu rất là lợi hại nha!"

"Không thể! Thu Thu cậu gạt người! Cậu là một tên lừa đảo!"

Thu Thu ngẩng khuôn mặt nhỏ, thở hồng hộc mà nói: "Không có lừa người!"

"Không lừa người vậy cậu mang ba mẹ của cậu đến đây đi."

Thu Thu tan học về nhà nói với ba ba.

Thu Thu không muốn làm tên nhóc lừa đảo.

Làm sao bây giờ?

Mặt mũi Thu Thu là lớn nhất, cùng đi thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.