Love Love Love

Chương 27: Có những sự thật đáng lẽ không nên biết




Một lúc sau…

Cậu ta đã trói tôi xong, giờ chỉ còn việc là đưa tôi lên “thớt”.

_Uhm, bây giờ tôi nên chọn việc gì trước ta? Cho cậu ăn hay cho cậu ma túy?- Thanh Nhã nói.

Tôi lờ đi, không để ý đến cậu ta nhưng… từ tận trong thâm tâm tôi vẫn gào thét: Ăn. Ăn. Ăn. Ăn. Ăn.

Rồi tôi thấy cậu ta nhìn sắc mặt tôi một hồi lâu và cậu ta nở một nụ cười:

_Hình như đáp án có vẻ là ăn rồi.- cậu ta vừa rứt lời thì từ tận sâu trong đáy lòng tôi vẫn cảm thấy một điều: cuối cùng trong dã tính của cậu ta vẫn còn tiềm ẩn một chút gì đó gọi là nhân tính.

Thế rồi tôi thấy cậu ta đứng lên và nói:

_Đợi một lát tôi sẽ đem cho cậu đồ ăn.- cậu ta nói xong và bước đi.

Cũng không nhanh không chậm, sau một lúc cậu ta đã mang thức ăn tới. Đương nhiên, cậu ta đút cho tôi. Nhưng tôi tự hỏi, cậu ta có bạc bẽo tôi quá không? Cậu ta mang đến cho tôi mỗi cốc nước cùng cái bánh bông lan trà xanh. Nhà cậu ta chẳng lẽ không có gì khác ngoài bánh ra hay sao? Hai bữa. Hai bữa cậu ta cho tôi ăn thì cả hai bữa đều là bánh. Tôi thực kêu gào: “tôi muốn ăn thịt, tôi muốn ăn thịt”. Tôi cùng lắm cũng chỉ là một cô gái thôi mà, tôi cũng đang ở cái độ tuổi ăn, tuổi lớn mà. Tôi muốn được ăn thịt.

_Có vẻ cậu vẫn còn muốn ăn cái gì khác.- Thanh Nhã mỉm cười hỏi. Nhưng mỗi khi nhìn thấy nụ cười cô ta thì tôi lại nổi hết da gà nên tôi đáp lại một cách ngoan ngoãn.

_Không có gì. Cảm ơn.

Thế rồi, tôi bỗng thấy Thanh Nhã có vẻ ngẩn người ra một hồi lâu. Sau khi định thần lại, cậu ta bỗng dưng nói:

_Tôi muốn kể cho cậu nghe một câu chuyện. Không biết cậu có tò mò không?- cậu ta nói với một chất giọng buồn buồn đến kì lạ. Tôi thấy cũng hơi thông cảm bởi, đằng sau mỗi con người đều có một cậu chuyện. Tôi im lặng không đáp lại cậu ta.

_uhm… Cậu biết không? Tôi sống một mình trong ngôi nhà này. Ba tôi ở với dì ghẻ và ông ta có rất nhiều tình nhân ở ngoài.- cậu ta nói đến đây liền ngừng lại và ghé thầm và tai tôi- và mẹ cậu là một trong số những tình nhân của ông ta… Tôi chính là người đã sắp xếp cho hai con người bọn họ gặp nhau…

_Đồ khốn nạn. Nếu tôi mà thoát được khỏi cái tầng hầm nhà cậu, tôi quyết sẽ không tha cho cậu.- tôi nhìn cậu ta với con mắt đầy căm phẫn.

_Cậu còn chưa nghe hết chuyện mà. Cậu biết không, ba của cậu cũng là một trong số những người mà tôi đã phải dày công sắp xếp lắm. Chính tôi còn uy hiếp họ đó, cậu biết không? – cậu ta nhìn tôi đầy tự tin kể chuyện- nếu không có sự can thiệp của tôi, thì có lẽ gia đình cậu đúng là “gương vỡ lại lành” từ lâu rồi.

Tôi sau khi nghe xong câu nói đấy như nổi một cỗ tức giận:

_Đồ khốn. Tôi hận cậu. Tôi sẽ thoát được ra khỏi đây, cậu nhớ rằng nếu tôi không thấy cậu vào trại cải tạo hay vào tù thì bản thân tôi sẽ cho cậu nhưng ngày tháng không bình yên đâu.

_à! Còn một truyện nữa! Cậu biết không? Trong cái hộp ở đằng kia. Thứ mà cậu đã sờ vào. Đó chính là Bộ XƯƠNG của Nhật. Cậu có biết điều đó không?- cậu ta thì thầm vào tai tôi và nói ra những lời nói đáng sợ.

_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA….- tôi hét lên- cậu điên rồi. Cậu điên thật rồi. Đến người chết cậu cũng không tha cho thậm chí đây còn là Nhật mà cậu cũng không từ bỏ. Cậu là cái thể loại gì vậy?

_Phải rồi. Tôi là cái thể loại khiến cho mấy người các người cũng phải lo lắng, ghê sợ tôi đúng không? Lúc Nhật sống, tôi không chiếm được cậu ấy thì cho đến lúc chết, tôi cũng không thể buông tha. Cậu có biết vì sao tôi lại để cậu ấy trong một cái hòm cũ kĩ ở dưới tầng hầm này không?

Tôi không đáp lại nhưng ánh mắt căm hận nhìn cậu ta như bảo cậu ta hãy nói cho tôi kết quả. Dường như thấy ánh mắt tôi nhìn như vậy, cậu ta liền cười đáp lại.

_Đó là sự trả thù của tôi đối với cậu ấy.

Và khi cậu ta trả lời xong thì cũng chính là lúc tôi vừa ăn xong miếng thức

_ồ, thật trùng hợp. Cuối cùng thì chúng ta có thể vào màn chơi chính rồi.

Màn chơi chính thức, cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi...

… Cậu ta quay trở lại với nụ cười quỷ dị trên khuôn mặt mình.

Rút từ trong người một cây kim tiêm khiến cho tôi rùng mình run sợ. Cậu ta tiếp theo pha thứ ma túy đó ra rồi cho vào cây kim tiêm.

_Đến giờ rồi.- cậu ta nói xong, ý chí tôi chỉ thầm cầu nguyện cho bản thân sớm qua khỏi cái kiếp nạn này. Sao mà đáng sợ thế.

Tôi muốn giãy dụa ra khỏi nơi đây nhưng mà xem chừng là rất khó khăn, tôi không muốn bị nghiện, thực sự không muốn. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi thấy sợ hãi. Từng giọt nước mắt của tôi lăn dài trên má. Tôi không muốn bỏ mặc bản thân, thật sự không muốn . Tôi còn rất nhiều điều còn chưa làm. Tôi còn có những con người tôi muốn bù đắp. Khải à, cứu tôi với…

Trên da tôi bắt đầu thấy đau. Ma túy đi vào cơ thể tôi, lên thần kinh tôi. Kích thích toàn bộ. Tôi khóc và trước mắt tôi mọi thứ trở nên, huyền ảo và mơ hồ.

Tôi bỗng nhớ đến giấc mơ trước kia.

“ Nhật à, cậu nói đúng, cậu ta sẽ làm thật. Không lâu nữa thôi.”…

….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.