Cũng may có Phó Cảnh Phi mỗi ngày dùng khí thế không giận mà uy trui luyện cô năng lực tiếp nhận, Mộc Lạp Lạp bây giờ bị ánh mắt sắc bén của Thái tiên sinh nhìn chằm chằm mà cũng có thể thật bình tĩnh nhìn ngược lại ông ta.
“Chào ngài, Thái tiên sinh, tôi là Mộc Lạp Lạp.” Tự giới thiệu đơn giản, Mộc Lạp Lạp khẽ nhếch môi, vẻ mặt rất thản nhiên.
Thái tiên sinh gật đầu, giọng trầm thấp, chất phác: “Ánh mắt Cảnh Phi không tệ.”
Lần đầu tiên Mộc Lạp Lạp nhìn thấy Thái tiên sinh, cảm thấy tuổi của người đàn ông này hẳn gần bốn mươi, nghe giọng điệu của ông ta cũng thật sự cảm thấy xem cô như người vai dưới.
Nhưng khiến cô kinh ngạc là Thái tiên sinh không giống rất nhiều người khi nhìn thấy cô lần đầu tiên, hễ trước đây đã nghe nói qua tên của cô, lúc gặp cô lần đầu đều sẽ lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, biểu cảm hoá ra là như vậy, còn có nhàn nhạt khinh thường ở trong lòng.
Có lẽ trước đây cô đúng là một người xấu đi, nói chung không có bao nhiêu người thích cô, thái độ sau khi nhìn thấy cô đều là tránh không kịp.
Mộc Lạp Lạp sớm đã quen, cho nên lúc này lời của Thái tiên sinh đối với cô thậm chí còn mang theo chút khen ngợi, khiến trong lòng cô vô hình thả lỏng.
Ánh mắt Phó Cảnh Phi loé lên vẻ đắc ý, nhưng không lên tiếng.
Tuy nhiên người quen anh đều sẽ biết, tâm tình của anh giờ phút này rất là tốt.
“Đúng rồi.” Thái tiên sinh nhìn Phó Cảnh Phi. “Tiệc gia đình của Phó gia bên kia mời tôi làm đầu bếp chính, hôm đó cậu cũng phải về?”
Đầu chân mày Phó Cảnh Phi khẽ nhíu, sau đó gật đầu: “Phải về.”
Đôi mắt như hổ báo của Thái tiên sinh lại chuyển đến trên người Mộc Lạp Lạp: “Muốn mang người trong lòng của cậu về ư?”
Đương nhiên Mộc Lạp Lạp biết người Thái tiên sinh nói là mình, da mặt đỏ lên, nhưng lại không thể nói lời phản đối, có vẻ thật không lễ phép. Huống hồ vị Thái tiên sinh này cho Mộc Lạp Lạp cảm giác không phải là một người bình thường, mặc dù ông ta giống như chỉ là một đầu bếp mà thôi, nhưng mở một quán Kim Trản Phường tiếp khách tuỳ hứng như thế này, hơn nữa còn khiến những nhân vật nổi tiếng trong các giới ở thành phố Long đều tới đây ăn cơm, chỉ mỗi điểm này là có thể xác định ít ra Thái tiên sinh rất có bản lĩnh, nói không chừng còn là lai lịch không nhỏ.
Mà lời bọn họ nói cũng khiến Mộc Lạp Lạp tập trung chú ý một chút.
Tiệc gia đình của Phó gia, Phó Cảnh Phi thật sự muốn dẫn mình về?
Hồi kiếp trước Phó Cảnh Phi không hề nói đến, đương nhiên có thể cũng bởi vì khi đó quan hệ của bọn họ chỉ khá hơn kẻ địch một chút, thậm chí Mộc Lạp Lạp đơn phương xem Phó Cảnh Phi thành kẻ địch. Dưới tình huống như vậy, Phó Cảnh Phi cũng sẽ không hỏi cô muốn đi hay không, cho dù đi cũng chỉ gây phiền phức.
Phó Cảnh Phi trả lời không chút do dự: “Ừm, chắc chắn rồi.”
“Rất tốt.” Thái tiên sinh khen ngợi với ý tứ không rõ. “Cảnh Phi không hổ là người xuất chúng nhất thế hệ này của Phó gia.”
Phó Cảnh Phi cũng không vì Thái tiên sinh khen ngợi mà có bất kỳ vẻ dao động gì, anh nói: “Vậy chúng tôi đi trước.”
Không có chút khách sáo nào, giọng điệu chỉ có giữa bạn bè quen thân mới nói chuyện với nhau như vậy.
Thái tiên sinh vung tay lên, hào sảng nói: “Đi đi, lần sau lại mang cô bạn gái này của cậu đến ăn đồ ăn tôi làm.”
Mộc Lạp Lạp vừa muốn phản bác một câu: không phải là bạn gái, Phó Cảnh Phi lại cướp lời cô, lên tiếng trước: “Không phải là bạn gái.”
Ánh mắt của Thái tiên sinh không đổi, Mộc Lạp Lạp đầu tiên là vui mừng, nhưng tim hơi ngưng một cách khó hiểu, tâm tình biến hoá cực nhanh khiến bản thân cô cũng trở tay không kịp.
Thế nhưng cô còn chưa kịp ngẫm nghĩ, Phó Cảnh Phi lại nói: “Là vị hôn thê.”
Mộc Lạp Lạp: “…” Quả nhiên cô không thể đánh giá thấp Phó Cảnh Phi.
Anh chàng phục vụ kia, vừa rồi sau khi Thái tiên sinh đi ra thì luôn lặng yên ở bên cạnh, làm người trang trí, mãi đến khi Mộc Lạp Lạp và Phó Cảnh Phi muốn đi, anh ta mới đứng dậy, hơi khom lưng: “Hai vị đi thong thả.”
Mộc Lạp Lạp cười cười với anh ta, nhẹ giọng nói: “Bái bai.”
Cô chỉ cho là tướng mạo của anh chàng này rất có duyên mà thôi, không có ý gì khác.
Thế nhưng Phó Cảnh Phi híp mắt lại, trực tiếp kéo lấy tay cô: “Đi.”
Mộc Lạp Lạp bị ép buộc theo anh rời đi, cũng không biết Phó Cảnh Phi là đang ăm dấm chua gì.
“Phó Cảnh Phi, anh tức giận ư?” Mộc Lạp Lạp nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, nhưng sau khi nhìn tỉ mỉ thì phát hiện vẻ mặt anh cũng không có gợn sóng gì.
Phó Cảnh Phi lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Không có.”
“Vậy sao anh gấp gáp mang em đi như vậy?”
“Không có.” Anh phủ nhận.
“Ồ.” Mộc Lạp Lạp bĩu môi không nói.
Lên xe, Mộc Lạp Lạp mới nhớ tới vừa rồi có một vấn đề muốn hỏi Phó Cảnh Phi.
“Mới vừa rồi anh cùng Thái tiên sinh nói, tiệc gia đình của Phó gia?”
Đường nét chiếc cằm của Phó Cảnh Phi bạnh ra: “Ừm.”
“Vậy, em cũng phải đi?” Mộc Lạp Lạp dò hỏi.
Phó Cảnh Phi quay đầu lại nhìn cô: “Em không muốn đi?”
“Không phải, cái đó, chắc là tiệc nội bộ gia đình các anh, em đi là cái gì.” Mộc Lạp Lạp vẫn chưa có giác ngộ mình đã là vị hôn thê của Phó Cảnh Phi, hơn nữa đã ký khế ước bán thân.
Nói cho cùng, có lẽ bởi vì Phó Cảnh Phi đối với cô luôn cưng chiều không giới hạn, ở trong mắt rất nhiều người, đãi ngộ mà Mộc Lạp Lạp hưởng thụ không chỉ là độc nhất thế gian, mà còn có đặc quyền lớn nhất.
Ở quá khứ, Mộc Lạp Lạp nhất định sẽ bị gắn tội danh ỷ được cưng chiều mà kiêu ngạo.
Có điều là ánh mắt lạnh lùng của Phó Cảnh Phi quét qua một cái, trong đó ẩn chứa ý không cần nói cũng biết: Là anh nuông chiều, anh cam tâm tình nguyện.
Thế nhưng hiện tại, Phó Cảnh Phi coi như là nếm vị đắng trong đó, bởi vì Mộc Lạp Lạp thật sự rất không coi thân phận của mình là chuyện to tát.
Phó Cảnh Phi híp mắt, cảm thấy rất cần phải làm cho Mộc Lạp Lạp giác ngộ một chút.