Vẻ mặt của Thẩm Văn Xương rất khó coi, hắn trực tiếp đứng lên, vòng qua bàn làm việc đi tới trước người Mộc Lạp Lạp.
Toàn bộ đèn trong văn phòng của hắn được bật lên, tương phản mãnh liệt với bóng đêm bên ngoài.
Mộc Lạp Lạp ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt của Thẩm Văn Xương. Tuy rằng ánh đèn hơi chói mắt nhưng cũng không khiến Mộc Lạp Lạp lui một bước.
“Những lời này của cô là có ý gì?” Thẩm Văn Xương lấy thái độ kẻ cả nhìn xuống Mộc Lạp Lạp. Đường nét khuôn mặt hắn rõ ràng, mang theo uy nghiêm, giây phút này ánh mắt có chút khiếp người.
Trong ánh mắt nhìn chằm chằm Mộc Lạp Lạp của hắn tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, hơn nữa mang theo một vẻ hung ác độc địa, giống như muốn ăn Mộc Lạp Lạp bất cứ lúc nào.
Nhưng Mộc Lạp Lạp vẫn không cảm thấy sợ hãi, cô chỉ cười lạnh một tiếng: “Tôi nói là…”
Tiếng nói của cô còn chưa dứt, điện thoại trong văn phòng Thẩm Văn Xương liền vang lên. Tiếng chuông dấy lên sóng âm chói tai phá vỡ bầu không khí.
Tức giận trên mặt Thẩm Văn Xương biến mất theo, đáy mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Thư ký của hắn hỏi: “Thẩm tổng, muốn nghe điện thoại không?”
Tiếng chuông kiên nhẫn vang. Có ai lại vào lúc bốn giờ sáng gọi điện thoại đến văn phòng của Thẩm Văn Xương?
Mộc Lạp Lạp lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm vào lúc những người khác ở trong phòng đều nhìn về phía điện thoại.
Điện thoại vang lên, chứng minh người vệ sĩ kia vẫn đáng tin hơn chút so với tưởng tượng của cô. Tuy rằng chờ mãi cho tới bây giờ, hơn nữa còn bị nhốt ở trong phòng tối đen như mực tới mấy tiếng đồng hồ, nếu đổi thành một người tâm trí hơi yếu thì sẽ nổi lên đủ loại suy nghĩ miên man trong khi bị giam, đợi đến sau khi được thả ra liền chịu không nổi áp lực sẽ nhanh chóng thành thật khai báo.
Nhưng lúc Mộc Lạp Lạp ở trong căn phòng bốn phía tối đen không biết thời gian trôi qua, trái lại có loại cảm giác tâm thần yên tĩnh.
Trong khoảng thời gian đó, cô được dịp tĩnh tâm suy nghĩ một ít chuyện, thậm chí còn hồi tưởng lại những chuyện xảy ra kiếp trước một lần nữa.
Trong quá trình hồi tưởng lại đã nảy sinh ác cảm đối với mình của trước kia.
Cô của quá khứ sao cứ ngu ngốc như vậy, trong tay cầm con bài tốt mà cuối cùng lại đập tan toàn bộ, ngược lại Mộc Diệp chỉ có con bài xấu chuyển bại thành thắng.
Đều do cô quá mức kiêu ngạo, chưa bao giờ chịu thừa nhận mình đã ở thế yếu.
Vào lúc mọi người đối với cô chán ghét và vứt bỏ, Mộc Lạp Lạp lại lần nữa tìm về động lực. Dù sao cũng có cơ hội làm lại, chứng minh ông trời không muốn thấy cô thất bại lần nữa, làm sao có thể không cố gắng nắm bắt cơ hội lần này?
Bây giờ điện thoại vang lên, chứng minh Mộc Lạp Lạp hiểu rõ Mộc Diệp, sau đó mới có thể làm ra hành động ứng đối có hiệu quả.
Cô nhìn Thẩm Văn Xương đi tới, tiếp điện thoại vào lúc điện thọai sắp sửa ngưng.
“A lô?” Cảm xúc trên mặt Thẩm Văn Xương tan biến, khiến cho người ta không thấy rõ lắm suy nghĩ của hắn.
“Người tiết lộ bí mật không phải là Mộc Lạp Lạp.” Đối phương đi thẳng vào vấn đề, giọng nói trầm thấp kết luận như đinh đóng cột.
Mộc Lạp Lạp thấy Thẩm Văn Xương nhìn lại đây, còn cố ý lộ ra một nụ cười xán lạn đối với hắn.
Cô hài lòng chứng kiến vẻ mặt Thẩm Văn Xương khẽ biến, quay mặt về.
“Anh nói không phải cô ta thì không phải cô ta à? Bên chúng tôi đã có đầy đủ chứng cứ.” Thẩm Văn Xương nghiến răng, giọng điệu cứng rắn. “Tôi biết anh sẽ ra tay bảo đảm cô ta, nhưng mà cô ta làm chuyện tổn hại lợi ích của công ty, cho dù tôi không có vấn đề, nhưng những thành viên khác cũng sẽ không đồng ý.”
“Phải không.” Phó Cảnh Phi lúc này đã ở trên xe, tay phải anh nắm điện thoại, ngón tay thon dài sạch sẽ khẽ nhịp trên mặt điện thoại. Cửa kiếng phản chiếu khuôn mặt của anh, khuôn mặt đẹp trai lúc này lạnh lùng sắc bén, trong mắt đầy vẻ lãnh đạm.
Giọng của Phó Cảnh Phi bình thản, nhưng lại càng mang theo cường thế không cho phép chống lại, vẻ lãnh đạm từ trong xương tuỷ toả ra: “Không cần nói chứng cứ với tôi, chứng cứ này của anh đối với tôi mà nói không có bất cứ tác dụng gì.”
Thẩm Văn Xương hơi tức giận: “Phó Cảnh Phi, anh không thể nuông chiều cô ta như thế! Hôm nay là tiết lộ bí mật, mai này còn không biết sẽ làm ra chuyện gì!”
Môi mỏng của Phó Cảnh Phi khẽ cong, lộ ra một nụ cười lãnh đạm thờ ơ: “Tôi cam tâm tình nguyện, anh có ý kiến?”
Thẩm Văn Xương tức đến thiếu điều quăng điện thoại.
Điện thoại di động trên người Mộc Lạp Lạp chẳng phải đã bị mất sao? Làm sao Phó Cảnh Phi lại biết cô ta ở chỗ này!
Thẩm Văn Xương cũng bởi vì vô cùng tức giận mới mất đi lý trí. Thật ra chỉ cần ngẫm nghĩ thì sẽ đoán được, Phó Cảnh Phi xuất ngoại một chuyến nhất định là sẽ không để mặc Mộc Lạp Lạp, bên cạnh cô ta nhất định sẽ có người đi theo, biết rõ hành tung của cô ta cũng không có gì khó hiểu.
“Cho dù hôm nay anh để cho cô ta đi, việc cô ta làm chúng tôi cũng sẽ không giải quyết sáng tỏ, để xem mai sau ở thành phố Long này còn có công ty nào dám muốn cô ta!”
Tay kia của Phó Cảnh Phi chống chiếc cằm đường nét rõ ràng, cười vô cùng lạnh lùng, ánh mắt không có nhiệt độ: “Phó gia nhiều xí nghiệp như vậy, cái nào cũng đều dám muốn. Thẩm Văn Xương, khoản nợ này tôi còn chưa có tính toán với anh đó.”
Ngay lập tức trong đầu Thẩm Văn Xương xuất hiện ý nghĩ, đó là Phó Cảnh Phi ỷ thế hiếp người… Nếu không phải Phó gia ở thành phố Long địa vị rõ rệt, Phó Cảnh Phi sao có thể nói chuyện với hắn như vậy!
Mộc Lạp Lạp nhìn sắc mặt không ngừng biến đổi của Thẩm Văn Xương thì biết Phó Cảnh Phi đã biết tất cả rồi. Nhưng cô tìm sự giúp đỡ của Phó Cảnh Phi không chỉ là muốn anh dựa vào quyền thế tới cứu cô ra.
Cô muốn làm là lần này hung hăng cho Mộc Diệp một bạt tai, để cho cô em gái này biết, cô bây giờ không phải là trước kia nữa.