Lột Xác

Chương 30




Tiếng cửa bị đẩy ra kinh động đến Mộc Lạp Lạp dừng tay lại một giây. Cởi áo sơ mi ném lên trên giường, còn chưa kịp mặc lại áo, lộ ra mảng lưng lớn da mịn như mỡ đông.

Cô xoay người, ánh mắt liền đối diện với ánh mắt của Phó Cảnh Phi đang đi tới.

Phó Cảnh Phi dáng người cao ngất dựa ở cửa, ánh mắt bình tĩnh đặt ở trên người Mộc Lạp Lạp.

Hình ảnh này quả thật còn muốn tràn đầy dụ dỗ hơn so với lúc ở dưới lầu.

Khiến cho con ngươi của Phó Cảnh Phi càng thêm sâu thẳm.

Gần như không do dự, Phó Cảnh Phi bước vào vài bước, lấy áo Mộc Lạp Lạp đang cầm ở trên tay chuẩn bị thay khoác lên người cô.

Mộc Lạp Lạp mới từ trong trạng thái hoá đá khôi phục lại, kinh hô một tiếng: “Phó Cảnh Phi, anh làm gì thế!”

“…” Không trả lời Mộc Lạp Lạp, Phó Cảnh Phi không hề cảm thấy hành vi của mình có gì không thích hợp, nhưng chuyển đề tài: “Có thể mở tủ quần áo của em ra không?”

Mộc Lạp Lạp trừng mắt nhìn, trên gương mặt hiện đầy đỏ ửng. Bởi vì Phó Cảnh Phi đột nhiên xông tới mà bị hù, tiếp theo đó là cảm giác xấu hổ không tự chủ lan ra. Thế nhưng xét thấy dáng vẻ Phó Cảnh Phi lúc này vô cùng bình tĩnh, Mộc Lạp Lạp muốn tức giận cũng không được.

Đối phương hình như hoàn toàn không để ý… Hơn nữa ngay cả biểu cảm cũng không có bất cứ gợn sóng gì…

“Không có đồ đạc gì, có thể mở.” Mộc Lạp Lạp thành thật trả lời anh.

Mộc Lạp Lạp từ nhà đi ra vốn không mang nhiều đồ lắm, cũng không có mua sắm thêm, thậm chí thời gian thật dài không có đi mua sắm quần áo, hoàn toàn một trời một vực với tính cuồng mua sắm của cô ở quá khứ.

Trong cuộc sống ở quá khứ của cô chưa từng bị khốn vì tiền và vật chất.

Mộc Chính Thịnh trái lại tin vào kiểu nuôi nấng con gái trong sự giàu có. Trong cuộc sống của Mộc Lạp Lạp luôn luôn là muốn gì được đó, không cần bất kỳ lo lắng nào, chỉ cần là thứ cô thích thì gần như đều có thể lấy được.

Nhưng có lẽ cũng bởi áo cơm không lo như thế mới khiến Mộc Lạp Lạp dần dưỡng thành tính tình hơi kiêu căng.

Nhưng trong tình trạng bây giờ, Mộc Lạp Lạp đã không có tư cách gì kiêu căng, ăn nhờ ở đậu không còn có tư cách kiêu căng nữa.

Cho nên bây giờ trong tủ treo quần áo đều chỉ có một phần quần áo Mộc Lạp Lạp mang đến từ Mộc gia, không có gì mà người ta không thể thấy.

Phó Cảnh Phi được sự đồng ý của Mộc Lạp Lạp, xoay người mở ra tủ quần áo.

Mộc Lạp Lạp nhìn bóng lưng của anh, bỗng kinh ngạc phát hiện một sự thật.

Phó Cảnh Phi cứ như vậy trực tiếp đi vào, hoàn toàn chưa có được sự đồng ý của cô!

Thế nhưng người này thật sự quá mức bình tĩnh, khiến cho phản ứng của Mộc Lạp Lạp đều theo đó chậm nửa nhịp.

Mở tủ quần áo, ánh mắt Phó Cảnh Phi bắt đầu tới lui trong tủ treo quần áo, bầu không khí quanh thân rất quái dị.

Mộc Lạp Lạp đã mặc xong quần áo khi anh quay lưng đi, đi đến bên cạnh vai anh, rất lấy làm lạ hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy?”

Phó Cảnh Phi híp mắt một cái, chợt khép tủ quần áo lại, sau đó quay đầu đối diện với Mộc Lạp Lạp lần nữa.

Ánh mắt lướt qua quần áo của cô, khi nhìn đến áo khoác màu đen đơn giản cô đang mặc thì rốt cuộc vẻ mặt dịu xuống.

Nhìn bộ dáng này cuối cùng đã bình thường một chút… Phó Cảnh Phi hài lòng sờ sờ cằm.

“Không có chuyện gì.” Phó Cảnh Phi rất hiển nhiên không tính nói ý nghĩ của mình cho Mộc Lạp Lạp biết.

“Ậy, sau khi anh nhìn tủ quần áo của em thì dù sao cũng phải nói cho em biết lý do anh nhìn chứ?” Mộc Lạp Lạp theo bản năng đã xem nơi này trở thành sở hữu của mình, trong lời nói tràn đầy cảm giác chủ nhân.

“Ăn mặc theo mùa, tôi kêu người đưa quần áo đến cho em.” Phó Cảnh Phi nói lý do của mình.

“Vậy thì trực tiếp đưa đến đi, sao còn phải tới nhìn một cái…” Mộc Lạp Lạp vẫn còn rất nghi hoặc.

Phó Cảnh Phi nhìn chằm chằm trên dưới cô một hồi, nửa ngày mới nhếch khoé môi lên: “Bởi vì tôi muốn vứt bỏ những quần áo này của em.”

Mộc Lạp Lạp: “…”

Trong mắt Phó Cảnh Phi loé ra vẻ đắc ý, giễu cợt nói: “Những quần áo này khó coi, đợi hồi nữa sẽ có người đến thu dọn cho em.”

Mộc Lạp Lạp trừng hai mắt: “Phó Cảnh Phi, anh đây là đang nghi ngờ trình độ thưởng thức của em?!”

Khi cô trong tình trạng đau khổ bị đuổi ra khỏi nhà mà vẫn có tâm tư thu thập những bộ quần áo cô thích nhất này đó nha! Mỗi kiểu dáng đều phù hợp nhất với cô, Phó Cảnh Phi thế mà lại nói những quần áo này khó coi!

Điều này căn bản là đang chất vấn ánh mắt thẩm mỹ của cô!

Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình bị chọc giận!

“À há.” Phó Cảnh Phi gật đầu, từ trên cao nhìn xuống Mộc Lạp Lạp với bộ dáng tức giận, mắt to trợn tròn, con ngươi loé sáng, trong veo như ngọc.

“Tuyệt đối không thể nào!” Mộc Lạp Lạp càng nhìn càng cảm thấy Phó Cảnh Phi cũng không phải là đang cố ý cười nhạo khiếu thẩm mỹ của cô, hất cằm liếc xéo anh: “Những quần áo này của em nhìn đẹp như vậy, nhất định là khiếu thẩm mỹ của anh có vấn đề.”

Đáy mắt Phó Cảnh Phi hiện lên ý cười, nhưng môi lại căng ra, từ chối cho ý kiến: “Còn chưa chuẩn bị đi làm? Không đi thì sẽ bị trễ đó.”

“Đúng vậy…” Mộc Lạp Lạp suýt chút là quên chuyện mình phải đi làm. “Em đi làm trước đây, những quần áo này của em anh tuyệt đối không thể động vào!”

Phó Cảnh Phi cũng không có trả lời.

Anh nhìn bóng lưng Mộc Lạp Lạp vội vội vàng vàng rời đi, nổi lên một nụ cười lạnh. Kêu Lisa đưa đến một số kiểu quần áo nào tương đối đẹp đây?

Cái kiểu áo sơ mi quyến rũ này tuyệt đối không thể có…

Mộc Lạp Lạp vội vã ra cửa lên xe, vừa muốn bảo tài xế lái xe thì cảm thấy cửa xe cũng bị kéo ra.

Phó Cảnh Phi đã thay âu phục ngồi xuống bên cạnh Mộc Lạp Lạp, anh khí hừng hực quả thật đẹp mắt.

Theo lời của Mộc Lạp Lạp, quả thật chính là hormone toả ra mọi nơi mọi lúc.

“Sao anh lại ở đây…”

Phó Cảnh Phi vẻ mặt điềm tĩnh: “Hôm nay tôi đi cùng em. Đi Thẩm thị họp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.