Lột Xác

Chương 131




“Đùa đùa đùa cái gì?” Mộc Lạp Lạp bỗng nhiên trở nên nói lắp, cô chợt cảm thấy rằng vẻ mặt của Phó Cảnh Phi lúc này hiện đầy nguy hiểm.

Phó Cảnh Phi nhướn mày, không định tiếp tục lý luận với cái người nhát gan luôn chìa móng vuốt trêu chọc anh xong sau đó liền lập tức đem cả người giấu đi này nữa.

Vì vậy, anh trực tiếp sâu đậm hôn lên Mộc Lạp Lạp.

Nụ hôn này vừa triền miên lại nhiệt tình như lửa khiến cả người Mộc Lạp Lạp đều choáng váng, chẳng những cảm thấy không khí chung quanh đều lưu động, mà còn suýt chút nữa quên mất hít thở như thế nào.

Cả người cô dựa vào lồng ngực Phó Cảnh Phi, cảm thấy thân thể đều nóng lên.

Vì sao một nụ hôn của Phó Cảnh Phi lại có ma lực lớn như vậy? Cô đã suýt nữa điên mất…

“Phó Cảnh Phi! Chú!” Phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói của một người, khiến Mộc Lạp Lạp đang ở trong mây mù tỉnh táo lại. Cô mở to hai mắt, lập tức đẩy Phó Cảnh Phi ra.

Cô bị hôn đến mức hoàn toàn quên mất nơi này vẫn là sân sau của Phó gia cơ chứ! Nếu như bị ai thấy, đó là chuyện rất xấu hổ… Hơn nữa bây giờ chắc là đã bị người ta thấy được.

Mộc Lạp Lạp và Phó Cảnh Phi cùng nhìn về chỗ tiếng nói phát ra, bốn ánh mắt đều dừng ở trên người Phó Ngộ.

Nhưng bản chất ánh mắt của hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau.

Của Mộc Lạp Lạp là mang theo chút xấu hổ cùng ngượng ngùng. Dù sao bị người khác đâm sầm vào chuyện hôn môi như thế này, cô là một người còn có lòng xấu hổ đương nhiên sẽ không dễ chịu.

Mà Phó Cảnh Phi… Ánh mắt sắc bén như chim ưng đâm thẳng vào người của Phó Ngộ, khiến anh ta cảm nhận được ớn lạnh da đầu tê dại.

Phó Ngộ ngây như phỗng đứng ở chỗ cách bọn họ mấy mét, mặt đầy hối hận.

Mặc dù là đến sân sau, nhưng vừa rồi anh ta thật nên gõ cửa trước rồi mới vào, bây giờ phá hư thời gian ngọt ngào của Phó Cảnh Phi và Mộc Lạp Lạp có nghĩa là anh ta sắp tiêu đời rồi…

Bên môi Phó Cảnh Phi cong lên một nụ cười nhạt, ở trong mắt của Phó Ngộ là tràn đầy mùi vị khói lửa địa ngục, khiến anh ta rất muốn bỏ chạy, tiếp đó tương lai trong vòng một tháng không nên xuất hiện dưới mí mắt của Phó Cảnh Phi.

Nhưng mà anh ta đến cũng là vì có chính sự, không thể thuận theo mà chạy trốn được.

Cho nên Phó Ngộ chỉ có thể kiên trì nói: “Tôi không phải cố ý quấy rối các người.”

“Thì ra là cậu còn biết.” Phó Cảnh Phi hừ lạnh một tiếng, trong mắt viết mấy chữ, rõ ràng là… ham muốn không được thoả mãn.

Phó Ngộ giơ tay đầu hàng: “Ông cụ bảo tôi tới gọi chú.”

Biểu cảm trên mặt Phó Cảnh Phi phai đi, trầm giọng hỏi: “Làm gì?”

“Việc này tôi cũng không biết, ông cụ bảo tôi đến báo cho chú một tiếng, kêu chú đi thư phòng.”

Phó Cảnh Phi gật đầu: “Biết rồi, tôi đi bây giờ.”

Phó Ngộ do dự một chút, ánh mắt liếc về phía Mộc Lạp Lạp: “Ông cụ còn nói…”

Chân mày Phó Cảnh Phi xoắn lại: “Nói cái gì?”

“Để Lạp Lạp đi trước, ông ấy có chuyện muốn nói cùng Lạp Lạp.” Sau khi Phó Ngộ nói xong, trong mắt hiện lên lo lắng. “Nếu như chú không muốn để Mộc Lạp Lạp đi, tôi phái người đưa Lạp Lạp đi trước, mượn cớ lấp liếm cho qua.”

Đỏ ửng trên mặt Mộc Lạp Lạp theo tâm tình bình tĩnh mà dần tan biến đi, lý trí mất đi vì Phó Cảnh Phi cũng đều về lại trong đầu, cô hỏi: “Ông cụ muốn tìm một mình tôi nói chuyện?”

“Đúng vậy.” Phó Ngộ trả lời. “Nếu cô không muốn đi thì không cần đi.”

Mộc Lạp Lạp căng khoé miệng, lộ ra một nụ cười sáng lạn, quay đầu nhìn Phó Cảnh Phi.

“Anh nghĩ em có nên đi hay không?”

Vẻ mặt Phó Cảnh Phi khó hiểu: “Tôi đi cùng em.”

Mộc Lạp Lạp kéo vạt áo Phó Cảnh Phi, khẽ nói: “Em biết anh đang lo lắng cái gì.”

Ông cụ Phó tìm một mình cô nói chuyện khẳng định không phải là cửa ải dễ qua. Nếu chỗ nào xảy ra bất trắc, đối với Phó Cảnh Phi mà nói đều là không thể chịu đựng được.

Anh quan tâm cô, cho nên sẽ không yên lòng.

Nhưng Mộc Lạp Lạp cũng biết, nếu ngay cả một mình gặp mặt ông cụ mà cũng không dám, cô còn có tư cách gì đứng ở Phó gia?

Phó gia cũng sẽ không cần một người nhát gan sợ sệt như cô.

Ít nhất nếu muốn có thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh Phó Cảnh Phi, cô phải làm ra chút chuyện gì có tính thực chất để người nhà họ Phó đều thấy cô, Mộc Lạp Lạp, cũng không phải là Mộc Lạp Lạp mà bọn họ coi là đồ bỏ đi kia.

Cô của bây giờ có thể có tư cách theo cùng Phó Cảnh Phi, làm vị hôn thê của Phó Cảnh Phi.

Mộc Lạp Lạp thề, mục tiêu sau này của cô còn nhiều hơn, khiến cho người ở thành phố Long đều công nhận thân phận của cô.

“Nếu ông cụ muốn gặp em, em phải đi. Phó Cảnh Phi, anh yên tâm đi, em không sao đâu, ông cụ sẽ không ở ngay trước mặt anh gây bất lợi cho em.” Mộc Lạp Lạp giống như làm nũng nhìn Phó Cảnh Phi.

Vẻ mặt Phó Cảnh Phi âm trầm, cả nửa ngày mới gật đầu dưới sự khẩn cầu của Mộc Lạp Lạp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.