Lột Xác

Chương 130




Có một số lời giấu quá lâu quá sâu, e rằng nếu không nói ra khỏi miệng thì cũng sẽ chỉ mục nát ở đáy lòng, vĩnh viễn không có ai biết.

Lúc ấy Mộc Lạp Lạp tuỳ hứng cùng ngạo mạn, chẳng phải vì muốn hấp dẫn sự chú ý của Phó Cảnh Phi, tiện thể làm sâu sắc ấn tượng của mình trong mắt anh sao?

Tuy nói cách làm này hơi cực đoan, hơn nữa rất dễ tạo thành một số kết quả không tốt…

Khi đó Mộc Lạp Lạp cũng không hiểu cái gì là yêu thích, nhưng điểm này ở trong lòng đã lặng lẽ thành tình cảm, từng thật sự tồn tại, nhưng sau nhiều đối chọi gay gắt đã nhìn không rõ nội tâm của mình, dần dà phai mờ những đốm lửa kia.

Sống lại một kiếp, Mộc Lạp Lạp đã sớm có đủ thời gian thấy rõ nội tâm của mình, cũng rốt cuộc hiểu: trên thực tế, năm ấy có một khoảng thời gian trong cuộc sống đã từng nảy sinh chút tình cảm ngọt ngào đối với Phó Cảnh Phi.

Tiếc là tình cảm như vậy không có biến thành lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Mà Phó Cảnh Phi ở hai kiếp đều không hề thay đổi sự dịu dàng, nếu Mộc Lạp Lạp không nhặt lại được chút tình cảm trước đây mới rất lạ.

Nhưng cô không hề ngờ rằng mình lại nói ra nhanh như vậy.

Cô cho là mình còn có thể giả ngây giả dại núp trong mai rùa, chỉ cần hưởng thụ Phó Cảnh Phi đối tốt với cô một cách đương nhiên, dù sao Phó Cảnh Phi cũng không đòi hỏi cô làm chuyện gì.

Nhưng nói vậy, cô và cô của kiếp trước khác nhau ở chỗ nào?

Hơn nữa trong lòng cô rõ ràng không phải là không xúc động, tội gì giả bộ làm như không có gì.

Nói ra cũng không có gì mất mặt.

“Hơn nữa em đã nghĩ tới, xem ra anh kiếp này cũng không thể rời bỏ em, em sẽ gắng gượng sau này ở cùng một chỗ với anh là được rồi.” Câu nói mất mặt mũi như thế này lại nói ra khỏi miệng, tảng đá lớn trong lòng Mộc Lạp Lạp rốt cuộc rơi xuống. Thẳng thắn, không xấu hổ, mở to hai mắt chờ phản ứng của Phó Cảnh Phi.

Vốn đã quyết định phải báo ân, tuy rằng tính chiếm hữu của Phó Cảnh Phi đối với cô luôn mạnh mẽ, hơn nữa rất có xu hướng u ám hoá, nhưng đã quyết định cô không thể thoát khỏi cuộc sống có anh.

Thậm chí đã sớm thành thói quen không muốn thoát khỏi.

Nhưng… Nếu như hồi đáp của người đàn ông này khiến cô không hài lòng… Cô nhất định sẽ suy nghĩ lại quyết định của mình lần nữa!

Phó Cảnh Phi híp mắt, như là đang nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của Mộc Lạp Lạp.

Con ngươi đen nhánh của anh như đại dương thâm trầm, sóng cuộn vô biên, nhưng ngoài mặt không thấy một tí gợn sóng nào.

Ánh mặt trời xuyên qua lá cây hắt bóng lên trên mặt Phó Cảnh Phi, ngũ quan của anh trong bóng râm sinh ra vẻ đẹp lạ lùng.

Mộc Lạp Lạp nhìn một chút, lại xuất thần, đã quên mình vẫn đang chờ đợi Phó Cảnh Phi trả lời mình như thế nào.

Mãi đến khi một tiếng thở dài khẽ vang ở bên tai cô.

Như giật mình bừng tỉnh từ trong mộng, Mộc Lạp Lạp vô thức lau lau bên mép. Nếu như vì gương mặt này của Phó Cảnh Phi mà mê mẩn đến chảy nước miếng gì gì đó, vậy thật sự đời này cô cũng không cách nào ngẩng đầu ở trước mặt anh…

“Mộc Lạp Lạp.” Phó Cảnh Phi như tìm tòi nghiên cứu, tỉ mỉ dùng ánh mắt tới lui trên mặt Mộc Lạp Lạp.

“Hả?” Mộc Lạp Lạp vô thức nín thở tập trung tinh thần.

“Lời em vừa nói là có ý gì?” Giọng trầm thấp của anh kề tới gần bên tai Mộc Lạp Lạp.

Mộc Lạp Lạp nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phó Cảnh Phi từ từ phóng đại, không ngừng chớp mắt: “Chẳng phải vừa rồi em nói rất rõ ràng ư, ngữ văn của anh không đạt yêu cầu…”

Bàn tay dày rộng chụp lên ót của Mộc Lạp Lạp, khuôn mặt Phó Cảnh Phi áp sát Mộc Lạp Lạp, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô, hai người dán sát vào nhau trong một tư thế rất là ái muội.

Mộc Lạp Lạp nghe được tiếng nhịp tim mình như nổi trống.

“Như vậy tôi có thể hiểu là em đang thông báo với tôi phải không, Lạp Lạp?” Phó Cảnh Phi khẽ gọi tên Mộc Lạp Lạp, giọng nói vô cùng thân mật như là nhà thơ trữ tình ngâm xướng.

Mộc Lạp Lạp chưa bao giờ biết tên của mình được nói ra từ trong miệng Phó Cảnh Phi sẽ dịu dàng động lòng người như vậy.

“Hẳn là… có thể hiểu như vậy đi.” Mộc Lạp Lạp muốn tránh né ánh mắt nhìn thẳng của Phó Cảnh Phi, cô bị đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn đến mặt đỏ tim đập dồn, hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ.

“À.” Phó Cảnh Phi khẽ cười một tiếng, âm cuối cao lên, mang theo mười phần ý vị quyến rũ. “Lạp Lạp, em có biết là em đang làm gì hay không, hửm?”

Mộc Lạp Lạp không hiểu: “Cái gì?”

Bàn tay của Phó Cảnh Phi chậm rãi dời đến cổ Mộc Lạp Lạp, anh nắm giữ chỗ trí mạng của cô, thậm chí chỉ cần hơi dùng sức một chút là tính mạng của cô sẽ chấm dứt trong lòng bàn tay của anh.

Nhưng Phó Cảnh Phi không nỡ làm như vậy, mặc dù anh rất muốn hoà tan người phụ nữ này vào trong máu thịt của mình, như vậy mới có thể ở cùng với cô thời thời khắc khắc…

Bên môi cong lên nụ cười, Phó Cảnh Phi trong vẻ mặt say mê của Mộc Lạp Lạp, nhẹ nhàng cắn lấy môi cô.

Giọng nói của anh khàn khàn, như là cảnh cáo, như là thở dài bất đắc dĩ: “Em đang đùa với lửa, Mộc Lạp Lạp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.