Lột Xác

Chương 113




Bởi vì Phó Cảnh Phi nhìn hiểu ý tứ trong mắt Mộc Lạp Lạp.

Rốt cuộc người chi tiền cho cuộc họp bạn lần này là chồng của Y San.

Nhưng mặc dù là như vậy Y San cũng không cười được một chút nào, càng không nói ở trước mặt những bạn học này đã khoe khoang chồng mình có tiền cỡ nào.

Có tiền chăng nữa… cũng chỉ có thể cúi đầu khom lưng, hơn nữa bộ dáng còn không đẹp như đối phương.

Qua nhiều năm, Y San vốn tưởng là mình rốt cuộc có thể hơn Mộc Lạp Lạp một cái đầu, nhất là sau khi cô ta nghe tin Mộc Lạp Lạp bị đuổi ra khỏi nhà, càng vui tột bực.

Trong mắt cô ta, mặc dù ở phương diện gì Mộc Lạp Lạp đều có thể tốt hơn cô ta cũng là bởi vì gia thế của Mộc Lạp Lạp.

Bây giờ Mộc Lạp Lạp không còn là tiểu thư của Mộc gia nữa, còn có cái gì tốt để so với cô ta?

Nhưng kỳ vọng của cô ta tan vỡ, cuộc sống mà cô ta muốn khoe khoang nhất, Mộc Lạp Lạp lại thắng xa cô ta.

Không nói vị hôn phu của Mộc Lạp Lạp rốt cuộc có bao nhiêu tiền, chỉ bằng quản lý của Đế Cảnh nói ra miễn tính tiền, cũng đã có thể đoán được địa vị xã hội của người đó tương đối cao.

Hơn nữa xã hội này vốn cũng không phải là “chỉ có tiền là có thể”, từ lâu quyền lực mới là thứ thật sự khiến lòng người hướng tới, nhưng cũng không phải ai ai đều có thể có.

Mà trừ điều đó ra, sự tồn tại của cá nhân Phó Cảnh Phi cũng đủ để Y San cảm nhận được chênh lệch to lớn.

Người đàn ông khôi ngô tuấn tú như thế có thể tuỳ tuỳ tiện tiện thấy ở đâu chứ? Hơn nữa nhìn anh ta đối với Mộc Lạp Lạp rất là cưng chiều, bầu không khí giữa hai người quả thật tràn đầy bong bóng màu hồng…

Y San nắm chặt nắm tay, ánh mắt thù hằn, tràn đầy đố kỵ.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà Mộc Lạp Lạp cho tới nay mọi thứ đều tốt hơn mình?

Mộc Lạp Lạp không có tâm tư đi quan tâm cảm xúc lúc này của Y San, cô bị Phó Cảnh Phi giam ở trong lồng ngực cứng rắn, thái độ hoà bình nói tạm biệt với những bạn học đã nhiều năm không gặp.

Quả nhiên, sở dĩ hồi ức tốt đẹp cũng bởi vì đều là trong hồi ức.

Trên thực tế, những cảm giác tốt đẹp lúc trước bây giờ gặp lại mới phát hiện tất cả thật ra đều đã thay đổi, thậm chí không tìm về được dấu vết năm đó.

Cho nên về sau cô không cần tham gia những họp bạn như thế này là được rồi, những ký ức tốt đẹp kia vẫn ẩn sâu đáy lòng đi, lúc tưởng niệm quá khứ thì lại lấy ra từ đáy lòng nhìn một chút là tốt rồi.

Làm lơ ánh mắt ai oán của Y San, Mộc Lạp Lạp nhếch môi cười yếu ớt với Phó Cảnh Phi: “Đi thôi.”

Phó Cảnh Phi gật đầu với những người khác, ôm Mộc Lạp Lạp rời đi.

Bọn họ vừa đi, cấp cao của Đế Cảnh vội vàng tiễn đưa, vì vậy lại thành đội ngũ hùng hùng vĩ vĩ.

Mãi đến khi tài xế mở cửa xe, Phó Cảnh Phi để Mộc Lạp Lạp ngồi vào trước, sau khi thân hình cao ngất cũng biến mất ở trong xe thì tất cả mới khôi phục bình tĩnh.

Đối với rất nhiều người mà nói, đây là một thế giới chưa từng tiếp xúc qua từ trước đến giờ.

Mặc dù rất nhiều người ở đây cũng đã coi như là người thành công, nhưng còn xa mới đạt tới độ cao kia, chạm không đến quyền quý chân chính ấy.

Từ Lâm và Hướng Dương đứng cùng với nhau, nhịn không được cảm thán một câu: “Đã nhiều năm như vậy, Lạp Lạp quả nhiên vẫn không phải là người cùng thế giới với chúng ta.”

Cho dù sau khi Y San nói ra chuyện cô bị đuổi ra khỏi nhà, Từ Lâm cũng chưa hề nghĩ cuộc sống của Mộc Lạp Lạp từ nay về sau nghèo túng.

Ở trong mắt cô ta, có vài người từ nhỏ đã nhất định là cuộc sống sung sướng, ví dụ như Mộc Lạp Lạp.

Hướng Dương cười khổ một tiếng: “Quả thật không phải là người cùng một thế giới.”

Những bạn học khác đều chấn động không nói ra lời, bởi vì đối mặt với người cao cao tại thượng như thế, bọn họ đều không sinh ra nổi lòng hâm mộ ghen tỵ.

Họp bạn đến đó chính thức kết thúc. Những bạn học cũ cùng lớp trước đây sau khi từ biệt thì lao vào cuộc sống của mình, có đắng cay có ngọt bùi, có phấn đấu có nỗ lực, những cảm thụ trong đó đều chỉ có mình mới biết được, nhưng đối với cá nhân bọn họ mà nói đều là giá trị đáng cất kỹ mà bản thân có được.

Nhưng ánh mắt của Y San vẫn có vẻ căm thù, sau khi cô ta rời khỏi thì nổi giận: “Anh có biết vừa rồi em mất mặt bao nhiêu hay không!”

Người đàn ông vừa lái xe vừa liếc cô ta một cái: “Tối nay anh đều đã mời khách, còn chưa đủ sao mà làm em mất mặt?”

“Hừ! Thật sự là không biết may mắn của Mộc Lạp Lạp từ đâu tới, lại có thể trèo lên được một vị hôn phu như vậy?” Y San tức giận bất bình nói. “Chính vì thái độ nịnh nọt của anh hôm nay đối với Phó Cảnh Phi kia đã đánh mất mặt mũi của em!”

“Chát!” Y San vừa dứt lời, một bạt tai nặng nề quạt về phía cô ta. “Con mẹ nó cô còn chê chưa đủ à!”

Y San bụm mặt, trợn to mắt không thể tin: “Anh đánh em?!”

“Tôi muốn cho cô tỉnh táo một chút! Đừng tưởng rằng tôi không biết những tâm tư đó của cô, chẳng qua thường ngày những hư vinh vặt vãnh này tôi đều có thể làm như không thấy, cô có biết Phó Cảnh Phi là ai không? Nếu hôm nay cô chọc giận anh ta, sau này đừng nghĩ vào cửa nhà tôi!”

Trong mắt Y San ngấn lệ: “Anh! Em cho là anh yêu em!”

“Cô nghĩ rằng tôi ngoại trừ yêu gương mặt này của cô thì còn có cái gì?” Người đàn ông hừ lạnh một tiếng. “Nếu như nuôi cô cả ngày gây phiền toái cho tôi, không bằng tôi đi bao nuôi một minh tinh, vừa nghe lời vừa biết chuyện, không kiêu căng giống như cô, mà còn suýt chút nữa mang đến phiền toái cho tôi!”

Nghe được uy hiếp của anh ta, Y San rốt cuộc không nói gì nữa, nhưng bất bình trong đáy mắt lại càng dần dần dày đặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.