Mộc Lạp Lạp nghĩ, tất nhiên sẽ có một số người không quen nhìn cô như vậy.
Thời đi học tuổi của Mộc Lạp Lạp còn nhỏ, gia cảnh lại thật sự ưu đãi, cho nên tự nhiên có chút chói lọi trong đám bạn học, hình thành so sánh rõ rệt cùng rất nhiều người cả ngày miệt mài khổ học.
Hay hoặc là bởi vì từ nhỏ những thứ cô tiếp xúc đều rất mới mẻ, thời cấp ba đã biết trang điểm cho mình, dù chỉ mặc đồng phục học sinh cũng biết nên làm thế nào để cho mình nhìn không giống lắm với các nữ sinh chung quanh.
Hơn nữa cô vốn có gương mặt xuất chúng, thời cấp ba gương mặt xinh đẹp của cô luôn luôn tinh thần phấn chấn, cười rộ lên ngay cả ánh mặt trời cũng thua sắc.
Nhưng đối với rất nhiều người mà nói vẻ đẹp của cô có tính xâm lược, thậm chí có một số người cảm thấy dung mạo của cô rất “lẳng lơ”.
Chỉ có điều khi đó không ai dám nói ra, dù sao không phải ai cũng có thể học giỏi, gia thế tốt và xinh đẹp như cô.
Nhưng những năm nay cô không còn nhận được thông tin họp bạn, chắc là cô không được hoan nghênh trong đám bạn học.
Bây giờ Mộc Lạp Lạp hồi tưởng lại mình trong quá khứ, không khỏi cười mình khi đó thực sự là một đứa con nít, tuổi lớn một chút mà đã phách lối lếu láo, không chút nào biết cái gì gọi là khiêm tốn.
Nhưng con người vốn là không ngừng trưởng thành, không ai trời sinh đã hoàn mỹ.
Cô bây giờ cũng hiểu được những đạo lý này, đã đang nỗ lực thay đổi bản thân.
Nhưng dù thế, hôm nay có thể nhận được thông báo bạn thời trung học họp bạn, mặc dù mọi người phải gặp mặt buổi tối nhưng lúc này cô mới nhận được điện thoại, cô cũng rất kinh ngạc.
“Mộc Lạp Lạp, bạn còn đó chứ?”
Bạn học ở đầu bên kia kiên nhẫn hỏi một câu.
“Hả… Xin lỗi… Tôi hơi kinh ngạc vì đột nhiên nhận được điện thoại của bạn. Đã lâu rồi tôi không có tham gia họp bạn.” Mộc Lạp Lạp nói không rõ tâm tình của mình bây giờ là gì, nhưng khác với suy nghĩ trong quá khứ, cô bây giờ cảm thấy gặp lại bạn học trước kia có lẽ vẫn rất tốt.
Dù sao trong những năm tháng ấy, thời niên thiếu của cô thật sự không biết được cảm thụ buồn.
“Ha ha, Mộc Lạp Lạp, bạn đâu phải là rất lâu không có tham gia, bạn là hoàn toàn chưa từng tham gia, biết không.” Bạn học chế nhạo một câu.
Mộc Lạp Lạp thật ra đã quên đối phương là ai, hình dáng thế nào. Từ đại học đến bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, rất nhiều người cũng không còn giống với quá khứ, cô không nhận ra cũng là bình thường.
“Cái đó, lúc vừa mới bắt đầu họp bạn tôi đều ở nước ngoài, cho nên không thể thở về.”
“Biết, cho nên sau đó mọi người đều không gọi bạn, nghĩ là bạn cũng sẽ không đến.” Đối phương dừng lại một chút, nói. “Nhưng tôi đoán, tôi nói chuyện với bạn lâu như vậy, chắc chắn bạn không nghĩ ra tôi là ai phải không?”
Tâm tư không kịp đề phòng bị người ta phơi bày, Mộc Lạp Lạp nhất thời rất xấu hổ.
Cũng may đối phương chỉ thuận miệng nói, không có ý tứ đặc biệt gì: “Tối nay bạn có tới không? Nếu tới thì tôi đưa địa chỉ cho bạn.”
Suy nghĩ một chút, Mộc Lạp Lạp vẫn quyết định đi một lần.
Có lẽ con người vào một thời gian tiêu biểu nào đó mới có thể đặc biệt hoài niệm quá khứ, cô bây giờ chính là như vậy.
Mộc Lạp Lạp không biết mình lại có lúc hoài niệm thời trung học, nghĩ đến mình khi đó còn không biết trời cao đất rộng, tuỳ hứng ngây thơ, nhưng là thời gian vui sướng nhất.
Nghĩ như vậy, ngược lại bỗng rất hoài niệm những bạn học kia, không biết mấy năm nay tất cả mọi người có thay đổi gì?
“Đi, buổi tối tôi rãnh.”
“Ấy, tôi chỉ thử gọi điện thoại hỏi bạn một chút, không ngờ bạn lại thật sự muốn tới, đây thật là một chuyện hiếm có, chờ chút nữa tôi gởi tin nhắn cho bạn biết địa chỉ, tối nay gặp bạn học cũ.”
Cúp điện thoại, đối phương quả nhiên nhanh chóng gởi địa chỉ cho cô, thậm chí còn cho cô số QQ của lớp, nói để cho cô có muốn add thì có thể add.
Mộc Lạp Lạp vốn định add, thế nhưng Lina bỗng nhiên có chuyện tìm cô, cô liền quên đi, nên không có thấy sau khi đám bạn học cũ trong lớp biết Mộc Lạp Lạp muốn tham gia thì trong nháy mắt sôi sùng sục.
“Cậu đang nói gì? Anh mắt kính không đùa chúng tôi đó chứ? Tối nay Mộc Lạp Lạp muốn tới tham gia họp bạn?”
“Tôi mới không tin đó, cô ta sao sẽ tới tham gia? Đây chính là vị thần chúng ta không dám ngưỡng vọng đó, được không!”
“Tin tức này khiến tôi bỗng chốc không tiếp thu nổi…”
“Tôi cho rằng Mộc nữ thần là loại người sẽ đời này đều coi thường chúng ta những bạn học cũ này đây?”
Một đám náo nhiệt cả nửa ngày, bị người xưng là “anh mắt kính” lên tiếng: “Tôi đích thân gọi điện thoại cho bạn ấy, bạn ấy xác thực đã đồng ý.”
“Nếu là anh mắt kính đích thân gọi điện mời, như vậy khẳng định là thật, tin tức này quả là quá khiếp sợ!”
“Anh mắt kính, anh mắt kính, mau nói cho chúng tôi biết, Mộc nữ thần có phải vẫn vô cùng kiêu ngạo như trước không?”
Anh mắt kính trả lời: “Không có, cô ấy rất hiền hoà.”
“Anh mắt kính, cậu xác định cậu nói là Mộc nữ thần?”
Có một người ẩn danh nói: “Ôi chao, Lý Khả Khả, giọng của bạn sao chua như thế, mặc dù Mộc Lạp Lạp hơi kiêu ngạo nhưng lúc trước thái độ coi như không tệ đi, chỉ là mấy năm nay không có tới tham gia mà thôi.”
Sau đó trong đám tiếp tục ầm ĩ, cái gì cũng nói, nói chung có người thuần tuý là kinh ngạc, có ít người trong giọng nói cũng có chút không hiền lành.
Nhưng bất kể thế nào, Mộc Lạp Lạp cũng đã đồng ý, tất nhiên là sẽ đi tham gia.