Lớp Trưởng Lạnh Lùng!

Chương 5: Lòng người lạnh lẽo!




Đặng Khánh My không có bất cứ cảm xúc nào. Khuôn mặt xinh đẹp không vương một chút gì lo lắng lay động, chỉ là nhàn nhạt lạnh lùng. Tựa như loại chuyện này chỉ như ăn bữa cơm, ngủ một giấc tựa như gió thoảng mây bay đối với nó.

Cả người không nhanh không chậm, bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, xoay người bước lên lầu.

Sau khi thay đổi đồ thường ngày ở nhà, nó mới khoan thai mà đi đến bệnh viện, trên môi vấn vương một nụ cười đau thương.

Thì ra là khi Minh Thanh con trai ruột người mẹ kế này của cô sau khi "đi học" trở về nhà sớm hơn dự định. Lại thấy mẹ mình đang nằm dưới đất ôm bụng, tay chân lạnh ngắt, thần trí mơ hồ, cả người thở hổn hển đến cả gương mặt cũng chung thuỷ tái xanh. Hắn sợ hãi, lấy điện thoại gọi đến Đặng Kiến Quốc - người ba thân yêu của nó. Đặng Kiến Quốc ở công ty hay tin, vội vã xin nghỉ trở về đưa mẹ kế đến bệnh viện, trước lúc đến bệnh viện cũng không vì quá hoảng loạn mà thần trí mơ hồ, vẫn còn có chút lương tâm không quên để lại cho nó một tờ giấy note.

Bác sĩ nói rồi chỉ là viêm ruột thừa cấp tính đã được phát hiện sớm, không quá nguy hiểm chỉ cần phẫu thuật xong là không có mệnh hệ gì.

Thế mà Lệ Chi mẹ kế của nó bả vai run run, cả người mỏng manh tựa như không xương rúc vào trong ngực của Đặng Kiến Quốc, nức nở oà vào lòng ba nó than oán, "Ông này, lở mai đâu tôi có mệnh hệ gì thì ông cũng phải giống thật tốt." 

Nói xong lại tự mình khóc um lên. Đặng Kiến Quốc ôm người thương chặt hơn ở trong ngực, gương mặt trung niên như già đi vài tuổi, buồn bã lo lắng đan xen đau lòng khôn xiết khiển trách Lệ Chi đang u oa khóc như một đứa trẻ, "Mẹ nó cứ nói quở, bác sĩ bảo chỉ là bệnh thông thường không nguy hiểm, phẫu thuật liền khỏi bà đừng nghĩ ngợi lung tung, kẻo nhọc người."

"Nhưng tôi sợ như Hiền ngày trước.." Giọng nói tựa như như nước run rẩy, ngập ngừng, sâu trong mắt cũng không giấu được sự lo lắng.

Đặng Quốc Kiến nghe thấy tên người kia lập tức cứng người, mấy giây sau cũng hoàng hồn trở lại, vỗ vỗ vai Lệ Chi ôn nhu nói: "Bà mà có mệnh hệ gì làm sao tôi sống nổi chứ? Hơn nữa bệnh của bà và Liễu Hiền không nhau, còn có nàng ta là nhảy..."

"Ha.." Bên trong tình cảm mặn nồng lại truyền đến tiếng cười lạnh như băng của Đặng Khánh My cắt đứt, bất giác không biết vì sao Đặng Kiến Quốc có chút chột dạ, tay đang ôm Lệ Chi cũng buông lỏng vài phần.

Đặng Kiến Quốc cùng Lệ Chi nhìn tới cánh cửa, xuất hiện một nhân vật mới, ý xuân dạt dào không biết vì sao liền tiêu tán hết. Ngẫm nhìn thấy Đặng Khánh My cả người dựa lên cửa toát ra hàn khí, gương mặt lạnh lẽo hơn thường ngày gấp bội.

"Hừ.." Khẽ hừ lạnh một cái, nó lạnh lẽo liếc nhìn một màn kia thật buồn nôn đi. Tưởng đâu là đến thăm bệnh, hoá ra không phải chính xác là đến xem phim tình cảm lãng mạn giống như phim Hàn Quốc hay chiếu. Chẳng phải nói phẫu thuật liền không có chuyện gì sao? Bi thương thế làm gì? Người khác không biết còn tưởng bà ta bị bệnh ung thư giai đoạn cuối cơ đấy?

Đột nhiên trong trí nhớ xen lẫn một hình dáng mảnh khảnh chỉ sợ gió thổi sẽ bay mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân trên gương mặt trắng bệch không còn chút máu từ lâu đã bị nước mắt che phủ, đôi môi tái nhợt cười khổ một tiếng liền không đắn đo xoay người từ trên cao nhảy xuống.

Nó cảm thấy lồng ngực co rút mạnh mẽ, trái tim như bị ai đó vồ lấy bóp mạnh như muốn vỡ nát. Nơi khoé mắt phủ một tầng hơi nước mỏng, trên môi đối lập nụ cười càng thêm vài phần ghê rợn.

Nhớ lại trước khi mẹ nó bị bệnh, cũng không nhìn thấy Đặng Kiến Quốc có chút lo lắng nào, nửa phần đau lòng cũng không? Chỉ là dửng dưng như không phải việc của mình. Chắc là trong lòng chỉ mong bà ấy mau chết sớm một chút. Còn nhớ lúc Liễu Hiền mẹ nó nhảy lầu, Đặng Kiến Quốc con ngươi lạnh lẽo không mang bất cứ thống khổ nào trong đáy mắt.

Nó cảm thấy lòng người thực lạnh lẽo. Lại nghĩ đến bao nhiêu năm mẹ mình gả đến chỗ Đặng Kiến Quốc, thiết nghĩ chắc sẽ không có ngày nào vui vẻ yên ổn sống rồi? 

Đột nhiên cảm thấy màn tình cảm buồn nôn nay khiến nó thông suốt vài phần khúc mắc ngày trước chưa hiểu rõ.

Vậy là ngày trước Đặng Kiến Quốc cũng không yêu thương gì mẹ nó rồi, nếu không vì sao khi Liễu Hiền vừa mất, Đặng Kiến Quốc liền đem Lệ Chi về nhà làm mẹ kế của nó.

Mười mấy năm dù không có công cũng có cán, không có tình yêu cũng có tình nghĩa. Nhưng Liễu Hiền đến khi chết đi cũng sẽ không ngờ, người mình yêu còn hơn cả tính mạng lại nỡ tàn nhẫn với mình như vậy, vì thế trước khi mất đi bà mới tê tâm liệt phế ( *đau khổ tận cùng) như vậy.

Nghĩ vậy trong lòng Đặng Khánh My không khỏi nguộc lạnh, ánh mắt trừng lớn nhìn về phía hai người trước mặt, mang theo hàn khí cùng với sự bức người khiến cho hai người kia không rét mà run.

Vì sao mẹ nó phải nhảy lầu tự sát, nhất định không khỏi liên quan đến hai người này!

"Tôi.. Kinh tởm hai người!"

Mẹ nó chết.. Chắc chắn là do hai người này bức đến đau khổ mà chết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.