Lớp Trưởng Lạnh Lùng!

Chương 15




Mùi vị quỷ dị trong không khí lan toả bên cánh mũi. Mà kì lạ nhất vẫn là Triệu Phúc Tân hay nói chuyện, Đặng Khánh My vẫn nuôi một ý nghĩ trong đầu, nhất định sau khi mình nghỉ một ngày lúc gặp lại Triệu Phúc Tân sẽ ở bên cạnh liên tục nói đến mỏi miệng.. Nhưng mà? Một lời hắn cũng không nói.

Lúc bước chân Đặng Khánh My đến ngưỡng cửa, trong mắt những người có mặt ở trong lớp đều mang theo nỗi nghi hoặc không được giải toả, mà ánh mắt Triệu Phúc Tân thì ngược lại, không hiểu rõ là tư vị gì chỉ thấy sóng đánh dữ dội cuộn trào, ánh mắt hắn ta tựa như đã biết rõ, vừa bình tĩnh, lại vừa dò xét, biểu hiện muốn nói lại thôi của hắn khiến nó cực kì khó chịu.

Vì vậy sau khi ngồi xuống ghế đủ lâu, không chờ được nữa nó mới lạnh nhạt mở miệng: 

"Muốn nói cái gì sao?"

Chỉ là hắn ta vẫn âm trầm nhìn nó, một nửa lời cũng không thốt ra khỏi miệng, ngậm chặt tựa như muốn bảo mật thông tin quan trọng. Triệu Phúc Tân hắn một lòng do dự, suy cho cùng cũng không có dũng khí nói ra khỏi miệng. Một lát sau, hắn bộ dáng áy náy hối lỗi nhìn nó.

"Xin lỗi, không thể giúp gì được cho cậu. Tôi đã tìm gặp Hiệu trưởng nhưng thầy ấy không đồng ý cho cậu đi học trở lại." 

Bộ dáng đúng là tận tình hối lỗi. 

"Haha, cũng không có gì. Chẳng phải là tôi đã đi học rồi sao? Cũng có thể là nhờ cậu xin giúp thầy mới suy nghĩ lại để tôi đến trường đó chứ." Nó cười hai tiếng, nhìn khuôn mặt tựa như sắp khóc của hắn ta giống như được ăn một viên kẹo ngọt, lần đầu tiên có người vì nó cầu tình, tâm trạng buồn bã thoáng chốc không thấy tâm hơi.

"Thật ra không phải do tôi mà là..." Triệu Phúc Tân úp úp mở mở, quẫn bách tột cùng, như là muốn nói gì đó quan trọng, song cũng bực dọc nuốt ngược trở lại.

Đột nhiên thấy ánh mắt hắn đặt ở nơi nào đó, nó cũng thuận theo mà nhìn tới. Thấy một Hoàng Anh Tú gương mặt điển trai, đang lạnh lùng tiêu soái mà bước đến chỗ mình. 

Nó không khỏi khó chịu, lo lắng bay mất từ lúc nào đã trở về bên người. Cũng không biết chuyện gì, nó chỉ là cảm thấy không mấy ấn tượng với những người sở hữu gương mặt đẹp trai. Thấy hắn tiến tới, Triệu Phúc Tân cả người căng thẳng môi cũng mím chặt khiến nó không khỏi khó hiểu... Hắn ta đang dùng khí thế bức người của mình mà chèn ép khí oxi quanh đây sao, ngoại trừ Triệu Phúc Tân nó cũng đang cảm thấy ngạt thở.

Hoàng Anh Tú không mấy quan tâm biểu tình chấn động của hai người trước mặt, hắn mỉm cười một cái không biết vì duyên cớ gì mà nụ cười ấy lại toát ra mức nguy hiểm làm cho người ta rợn người.

"Lớp trưởng mày nói chuyện với tao một chút được không?" 

Giọng nói âm trầm dễ nghe, nhưng chẳng hiểu vì sao Đặng Khánh My đối với cách xưng hô này vẫn thấy là lạ, tựa như xưng hô của Triệu Phúc Tân không phải tốt sao. Hơn hết nó và người kia một chút quan hệ cũng không có vì sao lại muốn nói chuyện với mình?

"Không được!" Triệu Phúc Tân ở một bên nghiêm túc phản đối, hắn là không muốn nó đi theo Hoàng Anh Tú. Lỡ đâu hắn ta nói cho nó biết sự việc kia chẳng phải là hắn sẽ đi tông sao? 

Nhưng mà một chút khí thế cũng không đấu lại người kia khiến cho Triệu Phúc Tân cảm thấy cả người căng thẳng.

"Xin lỗi, tao đang hỏi ý của lớp trưởng, không phải là mày." Vì thế nên mày không có quyền đưa ra quyết định, nhưng là vế sau hắn đương nhiên không có nói, sau đó lại đưa ánh mắt chú tâm nhìn nó.

Cảm giác được như có tảng đá đè nặng, nó lại sợ hãi Triệu Phúc Tân bị khí thế bức người này của hắn ta đè chết, liền cười gượng gạo một cái nói.

"Được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.