Tuy Thành Dương Mục Thu cũng ăn cơm giống như phàm nhân, nhưng ăn toàn mấy thứ nhạt nhẽo, lõng bõng nước nôi không mùi không vị —— hắn sớm đã có thể ích cốc, nhưng việc ăn uống là di ngôn của người sư tôn đã mất, đã trở thành một quy trình.
Cho nên Ngân Nhung cũng phải “ăn chay” theo hắn, ngoại trừ lần trước Thành Dương lão tổ ngẫu nhiên phát hiện ra y thích ăn thịt viên Trĩ Tuyết ra, thì đồ ăn phần lớn vẫn rất qua loa, mùi vị không khá hơn Ích Cốc Đan là bao nhiêu.
Song đến hôm nay, một cánh cổng đến thế giới mới mở ra trước Ngân Nhung.
Thì ra đây là đồ ăn của người có tiền sao? Khỏi phải nhắc đến chuyện bày biện tinh xảo, món nào cũng thơm hơn đồ ăn của tửu lâu lớn nhất trấn Tỳ Bà!
Thành Dương Mục Thu thông qua Bích Hải Kim Kính nhìn thấy tiểu hồ ly ăn như hùm như sói, suýt nữa đã liếm sạch cả đĩa, trong lòng không khỏi bắt đầu thấy như ngũ vị tạp trần —— cuối cùng thì hắn nuôi hồ ly như thế nào vậy? Thì ra, nhóc con đó đi theo mình lâu như thế, mà chưa từng được mấy bữa no sao?
Thật ra từ mấy kẻ không có mắt mũi dùng thịt viên Trĩ Tuyết trêu chọc Ngân Nhung thì đáng lẽ hắn nên nhận ra, hồ ly nhà mình nặng dục vọng ăn ướng đến vậy suy cho cùng, cũng bởi mình không đủ quan tâm y.
Từ sau khi dậy sớm rời đi, Thành Dương Mục Thu đã liên tục nhìn chằm chằm vào Bích Hải Kim Kính, nhìn mãi đến tận bây giờ, vẫn không thể sắp xếp được tình cảm của mình đối với Ngân Nhung.
Hắn đã sớm biết, ngoại trừ ân cứu mạng của Ngân Nhung, thì còn có quan hệ xác thịt.
Nhưng Thành Dương Mục Thu không có cảm giác là mình nên chịu trách nhiệm với một con mị yêu tùy tiện phóng đãng, chỉ định trả lại nhân quả, rồi để y đi ngay, mỗi người một cuộc đời, cá về với nước, quên chuyện trên bờ.
Nhưng chung đụng với Ngân Nhung càng lâu, thì hắn lại càng không thể phân biệt được mình đối xử tốt với y, chỉ đơn giản là vì “báo ơn”, hay còn xen lẫn những cảm xúc nào khác, loại mê man hỗn loạn đó, vẫn luôn kéo dài đến đêm qua.
Một đêm điên cuồng, làm cho hắn thấy rõ tất cả, nhưng lại chẳng dám làm gì cả.
Hơn năm trăm năm trước, hắn bỏ đi căn cơ Kiếm tu, dứt khoát vào vô tình đạo, chịu khổ hơn hai trăm năm… là để báo thù cho mấy ngàn mạng người của Thái Vi Phái, khôi phục sư môn.
Bây giờ tuy yêu tộc đã bị tiêu diệt rồi, nhưng Vô Lượng Tông vẫn cứ như hổ rình mồi, hắn vẫn chưa thể công thành lui thân, còn cần phải giữ sức mạnh.
Động tình vô ích với đại đạo, với tu hành, hắn đành phải nhẫn nại.
Mong rằng Ngân Nhung tham gia thi đấu sư môn trong bí cảnh, có thể đạt được nhiều cơ duyên một chút tăng cao tu vi, rồi nhờ vào đấy tiễn tiểu yêu tinh đó đi, nhanh chóng trả hết nhân quả, đôi bên sạch sẽ.
Còn chuyện đêm hôm qua… Thành Dương Mục Thu thở ra một hơi, trong lòng nhanh chóng đọc thầm thanh tâm chú, một lòng hai dạ suy nghĩ: Tạm thời không quan tâm, hạn chế gặp mặt y.
Ngân Nhung một mình một hồ nằm ròng rã ba ngày trên giường lớn của Thành Dương Mục Thu, ngay cả khi vết thương ở chỗ đó đã lành rồi, thì tổ tông vẫn không lộ diện.
Ngân Nhung không có gì dị nghị với chuyện này, trái lại còn rất có thể hiểu được: “Hành sự kém như thế, đổi lại là mình, thì cũng không tiện gặp lại bạn giường, phải đi tìm cái lỗ để chui vào, trốn thêm mấy ngày!”
Có điều, mấy ngày nay y dưỡng thương trái lại dưỡng rất sung sướng, con rối hình người một ngày ba bữa thay đi đổi lại đưa “cơm cho bệnh nhân”, vừa ngon, vừa đầy đủ linh khí.
Ngân Nhung nghi là những nguyên liệu nấu ăn này đều là linh thực, linh súc được nuôi riêng, nói chung thì cơ thể y chuyển biến tốt rất nhanh, thậm chí còn phơi phới ngời ngời.
Nhưng Ngân Nhung lành sẹo rồi, thì không chịu yên được nữa, kích động háo hức chuẩn bị lao tới sàn diễn võ thực chiến một trận —— sau khi y thải bổ tổ tông xong, tu vi tăng lên rất mạnh, rất muốn tìm người luận bàn, thử xem trình độ của mình bây giờ.
Vẫn là con rối hầu chèo thuyền như cũ, mang Ngân Nhung đến thẳng nơi cần đến.
Chỉ cần bước vào võ đài nhỏ tỷ thí, thì tên sẽ tự động hiện lên danh sách xếp hạng, nên ngụy trang cũng không có ý nghĩa gì.
Thế là Ngân Nhung thoải mái mặc bộ áo lông màu đó mà y thường biến ra, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào sàn diễn, hiển nhiên là vẫn thu hút không ít sự chú ý, cũng bởi thế nên rất dễ dàng tìm được đối thủ.
Các đệ tử muốn luận bàn với Ngân Nhung nhiều vô số kể, nhiều đến mức cần phảirút thăm xếp hàng —— tất cả mọi người đều biết Ngân Nhung là hồ ly mà chưởng môn Tiên tôn đích thân nuôi dưỡng.
Cũng có thể là kim ốc tàng kiều (lầu vàng giấu người đẹp), đối với năng lực của y như thế nào, không ai không hiếu kỳ.
Trận đầu tiên, đối thủ của Ngân Nhung là một đệ tử nội môn đời chữ Khuê, chữ Khuê là đệ tữ có bối phận thấp nhất trong môn phái, là đồ đệ tử đời chữ Thanh —— xem như là tằng đồ tôn của Thành Dương Mục Thu —— tu vi phổ biến không cao, đại đa số là mới vừa Tiên môn, Luyện Khí chiếm đa số, tư chất tốt nhất cũng không quá Sơ kỳ hoặc Trung kỳ Trúc Cơ.
Ngân Nhung đánh bại người đó rất dễ dàng, thậm chí cảm thấy không cần phải ra hết sức, chẳng phải dùng tinh khí mới được thải bổ đến!
Đối thủ của trận thứ hai là đệ tử ngoại môn đời chữ Thanh Đỉnh cao Trúc Cơ, quá trình đánh nhau khá là khó khăn, nhưng cái khó không phải là làm thế nào để chiến thắng —— thắng là chắc thắng —— mà là thắng luận võ, song không làm tổn thương tính mạng của đối phương.
Sau khi Ngân Nhung ý thức được nỗi buồn phiền ngọt ngào đó xong, cả hồ ly như bay lên, đây chính là thế giới của người mạnh đó sao?!
Bây giờ thì y thấy trong người linh lực dồi dào, tu vi tăng mạnh, thấy trạng thái thật sự còn tốt hơn cả lúc yêu đan hoàn chỉnh trước kia.
Nhưng bởi vì tu vi như thế này là do đột ngột tăng lên, như là “nghèo lâu chợt giàu”, bất ngờ nhận được một lượng lớn linh lực tinh khiết như vậy, nên nhất thời không khống chế tốt được cường độ.
Hiện tại thứ y cần, đó là không ngừng đối chiến, rèn luyện.
Cho nên, tuy rằng Ngân Nhung chắc chắn thắng, nhưng rơi vào thực chiến, lại nửa thắng nửa thua.
Ví dụ như lần này, y nhận được lời khiêu chiến của một thiên tài đời chữ Khuê, người này tên là Khuê Nhạc, là kiệt xuất trong đám đệ tử trẻ tuổi, chỉ mới mười tám tuổi, đã đạt đến Đỉnh cao Trúc Cơ.
Mười tám tuổi đạt đến Đỉnh cao Trúc Cơ là khái niệm gì? Cả giới tu chân, người đạt đến Đỉnh cao Trúc Cơ trước nhược quán, chính là chưởng môn của Thái Vi Cảnh, Thành Dương Hoành.
Thành Dương Mục Thu mười hai tuổi Trúc Cơ, mười sáu tuổi Kim Đan, là kỳ tài có một không hai trong toàn bộ giới tu chân.
Thế nhưng tốc độ tăng tiến đó, đối với người thiếu niên gánh trên vai biển máu thù sâu thì vẫn còn quá chậm, vậy nên mới một Thành Dương Hoành mười bảy tuổi tự phế kinh mạch, bắt đầu tu luyện vô tình đạo…
Nói đi thì cũng nói lại, thiên tài chính là không tầm thường, cùng là Đỉnh cao Trúc Cơ, mà khi Ngân Nhung đánh với mấy đệ tử ngoại môn đời chữ Thanh, lại rất thuận buồm xuôi gió, thế nhưng đến phiên Khuê Nhạc, độ khó trong lúc đối chiến tăng vọt lên.
Chẳng trách trong tiểu thuyết thích viết nhất là “thiếu niên thiên tài vượt cấp khiêu chiến thắng lợi”, xem ra nghệ thuật là bắt nguồn từ trong cuộc sống!
Cũng may nhờ có lô đỉnh nhà mình ban tặng, mà linh lực của Ngân Nhung thâm hậu.
Mặc dù gặp được thiên tài như vậy, vẫn có thể đánh một trận như trước, hơn nữa, sức chiến đấu của đối phương càng mạnh, Ngân Nhung tiềm năng bị khích ra cũng càng mạnh.
Đáng tiếc, bên ngoài không nhìn thấy hai người phấn khích đối chiến, người xem chỉ có thể suy đoán lung tung:
“Sao Hồ công tử và Khuê Nhạc đánh lâu như vậy nhỉ? Thế mà vẫn không phân được thắng bại!”
“Các ngươi nói xem ai sẽ thắng?”
“Hồ công tử, trước đó không lâu y còn vượt qua một vị sư huynh Sơ kỳ Kim Đan, thật sự không nghĩ là thân thủ của y cũng không tệ, trước đó là tại nông cạn, tưởng là dáng dấp y trông như thế, chắc chắn là ngoại trừ cái mặt ra thì không còn gì nữa.”
“Ta nghĩ là Khuê Nhạc, Khuê Nhạc là đồ tôn mà Cảnh chưởng giáo Cảnh Sầm hài lòng nhất, không chừng sau này còn được thừa kế y bát.”
“Ta hy vọng là Khuê Nhạc, các ngươi đã quên mất rồi sao? Con hồ ly tinh đó mê hoặc sư tổ chưởng môn chúng ta, có lẽ còn muốn cướp mất một vé thi đấu sư môn, xếp hạng của y cũng chỉ loanh quanh 100, chỉ bằng vào thực lực rất khó vào được vòng trong.”
Không biết là ai phụ họa một câu “đúng đó, mị yêu đi cửa sau”, lập tức ùa lên cười vang.
Nhưng rất nhanh đã bị một sư huynh đi ngang qua dập, vị sư huynh đó không phải ai khác, là Thanh Điền.
Thanh Điền là đệ tử thân truyền của Hi Hạc, từng được Hi phó chưởng giáo giao phó, từng giúp Ngân Nhung một lần —— dẫn y đến Giới Luật Đường thăm thỏ tinh La Bắc.
Lúc này hắn ra mặt vì Ngân Nhung, không chỉ là tuân theo sư mệnh, mà cũng bởi cảm thấy Ngân Nhung không phải là “hồ ly tinh” như người khác đồn đại, không những không hung hăng bá đạo, trái lại còn rất nghĩa khí, là một con hồ ly đáng yêu.
Thanh Điền giống với những người khác, đều rất tò mò kết quả trận đấu giữa Ngân Nhung và Khuê Nhạc, nhưng người ngoài cũng không thể nhìn thấy cụ thể quá trình đối chiến, lại qua ba bốn canh giờ, hai người mới từ trong không gian giới chỉ của võ đài nhỏ nhảy ra.
Pháp y của Khuê Nhạc bị rách, khóe miệng Ngân Nhung cũng chảy máu.
Máu tươi đỏ đến chói mắt, càng khiến cho khuôn mặt nhỏ bé của y trắng hơn.
Rất nhanh, ghi chép xếp hạng nằm ở giữa cung điện lơ lửng trên đài diễn võ, lập tức có thay đổi mới: Khuê Nhạc thắng! Xếp hạng tăng lên 87.
Hồ Ngân Nhung thua! Xếp hạng rơi xuống 122.
Trong mỗi một mùa thi đầu sư môn, tiêu chuẩn của Thái Vi Cảnh chỉ dành cho 100 người.
Lúc này đã có không ít đồng môn vây quanh Khuê Nhạc hoan hô ủng hộ, nhưng trên mặt Khuê Nhạc lại không có vẻ đắc ý, trái lại còn cao giọng nói: “Trận này ta thắng không vẻ vang gì, Hồ công tử, chờ vết thương của ngươi lành, chúng ta so lại!”
Đáng tiếc người khác chỉ nói hắn đang khiêm tốn, còn Ngân Nhung đứng bên ngoài đám đông, vẫy tay với hắn từ xa xa, thoải mái nói: “Thua thì thua thôi!”
Thanh Điền thấy sắc mặt Ngân Nhung không tốt, trong lòng hơi lo lắng, muốn gạt đám người thăm hỏi ra, đáng tiếc tình cảnh thật sự quá hỗn loạn, hắn chưa kịp chen ra, thì bị người khác giành trước.
Thế mà còn là người quen.
Thanh Bản ôm kiếm đứng trước mặt Ngân Nhung, giận nheo mắt lại, đốt ngón tay cầm kiếm đã trắng bệch, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: “Quả thật là ngươi.”
Ngân Nhung: “…”
Ngân Nhung muốn gọi tình cảnh thế này là “kẻ thù gặp mặt đặc biệt đỏ mắt” —— Thanh Bản là một trong bốn đệ tử ngoại môn đùa cợt y hôm đó.
Thanh Bản: “Hôm ấy ta thất thố trước mặt Hi phong chủ, là bởi nhìn thấy được ảo giác của ngươi, con yêu hồ nhà ngươi… triển khai mị thuật với ta lúc nào?”
Xung quanh toàn người là người hò hét ầm ĩ, Ngân Nhung đau đầu, sắc mặt không khỏi nhợt nhạt hơn nữa, chẳng mấy muốn phản ứng với người khác, mất sức sống nói: “Lúc ngươi hứa cho ta viên Trĩ Tuyết mà lại thất hứa.”
Thanh vốn không nghĩ là y lại thẳng thắn như vậy, tức giận muốn rút kiếm: “Chúng ta tỷ thí!”
Đáng tiếc hắn có tức hơn nữa cũng không dám thật sự rút kiếm —— quy tắc ở sàn diễn võ, ở ngoài võ đài không được đấu.
Ngân Nhung cũng biết quy tắt này, thế là đơn giản ngắn gọn đáp: “Không muốn.”
Thanh Bản: “…”
Thanh Bản bây giờ tu vi tăng mạnh, xếp hạng đã vào được năm mươi vị trí đầu, tự nhận giáo huấn một con yêu hồ nho nhỏ chẳng qua là chuyện dễ như trở bàn tay, bèn quyết định khích tướng y: “Sao nào, ngươi không dám theo ta lên võ đài? Sợ ta?”
Ngân Nhung: “Đúng, sợ ngươi.”
“Sợ ngươi làm ta buồn nôn, có câu tướng do tâm sinh” Ngân Nhung lời lẽ thấm thía nói, “Dung mạo ngươi quá xấu.”
Nếu không phải bởi quy tắc “không được đấu võ”, Thanh Bản đã muốn khai sát giới ngay tại chỗ.
Đáng tiếc hắn không thể, chỉ chăm chăm nhìn Ngân Nhung chui ra khỏi đám đông, dưới sự hộ tống của con rối hình người, nghênh ngang rời đi.
Thanh Bản nhìn theo bóng lưng y dần biến mất, mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Con hồ ly tinh đó ngay cả một thằng nhóc kỳ Trúc Cơ cũng đánh không lại, thì được đến đâu chứ? Rõ ràng là không dám ứng chiến! Có điều là rồi ai cũng sẽ tham gia thi đấu sư môn cả, vào bí cảnh, ngày sau còn dài.”
Một bên khác, Thanh Điền không tìm được Ngân Nhung, bèn kéo Khuê Nhạc ra góc xó, dò hỏi tình huống.
Khuê Nhạc ăn ngay nói thật: “Đệ thật sự không phải là đối thủ của Hồ công tử, là y không dùng linh lực, sợ tổn thương tính mạng của đệ, nên mới cưỡng chế ngăn thuật pháp lại ngay thời khắc mấu chốt, bị phản phệ, lúc này mới bị thương.
Thanh Điền sư thúc, Hồ công tử không có sao chứ?”
Ngân Nhung có sao, nhưng không nghiêm trọng lắm.
Vừa vừa về tới Hành Cao Cư, là đã có con rối như nước chảy dâng lên linh đan diệu dược chữa trị nội thương cho y.
Tốc độ đến mức Ngân Nhung phải hoài nghi Thành Dương Mục Thu đang giám sát cuộc sống của mình, nhìn thấy mình bị thương, cho nên đau lòng.
Nhưng mà, biểu hiện của tổ tông lại hoàn toàn không phải như vậy, so với “đau lòng”, càng giống như là “hối hận” sau một đêm xuân.
Từ đêm đánh nhau kịch liệt đó, Thành Dương Mục Thu cứ như là bốc hơi khỏi thế gian vậy, liên tục nửa tháng không lộ mặt lần nào.
Song, Ngân Nhung cũng không nhàn rỗi, thường lên sàn diễn võ chiến đấu, giữ vững thứ hạng của mình trong khoảng 90 đến 100, danh chính ngôn thuận lấy được tư cách dự thi thi đấu sư môn.
Ngày tháng trôi qua vừa phong phú vừa bận rộn, chớp mắt cái đã đến ngày chính thức thi đấu sư môn.
Hôm xuất phát, Ngân Nhung mới được gặp lại Thành Dương Mục Thu xa cách lâu.
Chậc, còn tưởng rằng người này sẽ trốn y cả đời luôn chứ..