Tình hình Hải thị vẫn rối loạn.
Nhưng Lôi Đằng làm như không thấy, chỉ chăm chú vuốt ve "Phần thưởng" trong ngực, tròng mắt đen sắc bén nhanh chóng tìm kiếm.
Mặc dù năm trăm năm trước, trong khi càn rỡ khắp nơi hắn đã từng hưởng qua lạc thú. Nhưng giờ đây, nếu chỉ phát tiết qua loa thì sẽ không thể bù đắp được dục vọng kìm nén trong suốt năm trăm năm bị giam cầm của hắn.
Thế mới nói, hắn xác định có chết cũng tuyệt đối không buông "Phần thưởng" vừa mềm mại, vừa đáng yêu trong ngực này mà sẽ toàn tâm hưởng thụ.
Rất nhanh, hắn nhìn thấy một lữ điếm hoa mỹ làm bằng san hô tinh sảo, trong cảnh hỗn loạn vừa rồi may mắn không bị ảnh hưởng chút nào.
Hắn vuốt ve Đậu Khấu, nghênh ngang đi vào, dùng sức đấm mạnh xuống mặt bàn làm bằng lưu ly.
"Ra đây cho ta!"
Chưởng quỹ khách sạn vốn chưa kịp chạy trốn, còn đang núp ở dưới quầy lẩm bẩm cầu khấn ông trời phù hộ, nghe thấy âm thanh ra lệnh này, run rẩy nhô đầu ra, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Lôi Đằng một tay túm lấy rồng cục cưng đặt lên trên mặt bàn. Rồng cục cưng mừng rỡ, vỗ vỗ bàn tay mập mạp, cười khanh khách.
"Trông nó cho ta."
Giọng nói nghiêm nghị làm cho chưởng quỹ sợ đến nỗi hô hấp cũng ngừng lại, lập tức gật đầu như băm tỏi, ngay cả một câu cũng không thoát nổi ra khỏi cổ họng.
Bị cánh tay cường tráng của Lôi Đằng ghì chặt trước ngực, Đậu Khấu vẫn cố giãy dụa xoay đầu lại, mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rừng rực, toàn thân nóng lên vì mắc cỡ, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng.
"Đem rồng cục cưng giao cho người lạ chiếu cố như vậy liệu có tốt không?"
Hắn liếc mắt hỏi lại nàng: "Ngươi muốn cho nó ở bên cạnh để nhìn không?"
Đậu Khấu mắc cỡ mặt đỏ như lửa cháy.
"Dĩ nhiên là không được!" Nàng liều chết lắc đầu, lời đề nghị tà ác của hắn ngay cả nghĩ nàng cũng không dám nghĩ tới.
"Vậy thì câm miệng." Lôi Đằng vừa nói, vừa xoay người lăng không nhảy lên, bay qua phòng khách lớn, rơi xuống mặt thảm nhung đỏ trên lầu ba.
Nam nhân này thậm chí không kịp đợi để đi lên lầu theo cách thông thường!
Trái tim Đậu Khấu thình thịch đập loạn, chỉ cảm thấy thấy hoa mắt một cái, đã bị Lôi Đằng ôm vào một gian phòng tinh sảo tuyệt luân trong khách sạn, ném lên lớp chăn đệm bằng vải bông dầy ấm áp, mềm mại trên giường.
Phòng ngủ của khách sạn bố trí không giống như nhà ở trong dân gian, mà có gió biển lưu chuyển thổi vào, mơn man trêu đùa màn trướng phập phồng lay động trên bức tường san hô.
Đáng tiếc, căn phòng này đẹp thì có đẹp thật, nhưng trong lòng Đậu Khấu quá hoang mang nên căn bản không có tâm tư để thưởng thức. Nàng như con vật nhỏ bị trúng bẫy thợ săn, đang sợ hãi nhìn chòng chọc nam nhân cao lớn, cường tráng kia.
Phịch một tiếng.
Lôi Đằng dùng sức đóng cửa lại, nhanh chóng xoay người, lộ ra dáng vẻ khiến nàng càng không ngừng sợ hãi, thậm chí tim đập rộn lên.
"Chúng ta tới đây đi!"
"Hả, tới đâu ?" Nàng nhát gan nói nhỏ.
Hắn tiến lại gần giường một bước, nàng lại không tự chủ được lùi sát vào tường.
"Tới trao và nhận lấy phần thưởng của ta." Hắn từ trên cao đưa mắt nhìn xuống, thấy tiểu nữ nhân đang run lẩy bẩy, cặp lông mày ương ngạnh nhíu lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ hoài nghi: "Không phải là ngươi muốn đổi ý đấy chứ?"
Nghe thấy giọng nói hoài nghi kia, Đậu Khấu không nhịn được ưỡn lưng lên, bắt buộc mình nghênh đón tròng mắt đen sắc bén đang phát sáng của hắn.
"Dĩ nhiên là không phải..." Nàng tuyệt đối không phải là cái loại người nói lời mà không giữ lấy lời. "Ta, ta, ta ta ta ta ta sẽ không đổi ý..."
Chẳng qua là nghĩ tới chuyện cam tâm tình nguyện thì mặt nàng lại càng thêm đỏ bừng, cảm xúc e lệ cùng kinh hoảng lần lượt xuất hiện khiến chân tay nàng trở nên luống cuống.
Là chính miệng nàng đáp ứng, chỉ cần hắn thắng kiêu cốt, nàng sẽ đem thân thể này cho hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm...
Da thịt mềm mại vì quá e lệ cũng trở nên đỏ ửng.
"Vậy thì tốt."
Nhưng Lôi Đằng một chút cũng không thương cảm người thiếu nữ đang kinh hoảng cùng bất an này. Nghe thấy chính miệng nàng đáp ứng sẽ không đổi ý, mọi cảm xúc trên khuôn mặt hắn đều quét sạch, thân hình cao lớn tiến lên mấy bước.
Nàng bị hắn làm cho sợ đến nỗi thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.
"Nhưng, chẳng qua..."
Hắn dừng bước lại."Chẳng qua cái gì?"
"Ta có lời muốn nói trước với ngươi."
"Để sau rồi hãy nói." Hắn bước thêm một bước.
"Nhưng... Về chuyện này, ta cảm thấy nên cho ngươi biết sớm một chút sẽ tốt hơn." Đó là bệnh của nàng, tính mạng của nàng.
Sự nhẫn nại của Lôi Đằng đã đến cực hạn.
"Không cần!" Hắn không kiên nhẫn ngăn lại, đưa tay xé một cái.
"Nhưng mà..."
Oa, hắn hắn hắn hắn hắn hắn...
Trong nháy mắt, đầu óc Đậu Khấu trở nên trống rỗng, chỉ có thể trợn tròn hai mắt, ngây ngốc nhìn thân thể đàn ông cường tráng, ngăm đen trần truồng trước mắt.
Hắn trong chớp mắt đã cởi xong hết quần áo!
Mặc dù lần đầu gặp mặt, nàng đã thấy hắn toàn thân không mảnh vải che thân. Nhưng lúc đó hắn cũng không kích động như vậy...
Thân thể ngăm đen, cường tráng, hoàn mỹ khó có thể hình dung được, mỗi cơ bắp đều chuyển động theo từng cử động của hắn, biểu tượng nam tính của hắn lại càng khí thế hơn người, không hề che dấu dục niệm đối với nàng.
Nàng không có cơ hội chạy trốn.
Vẻ đẹp của hắn, ánh mắt của hắn làm cho đầu óc nàng trống rỗng, thân thể mềm mại nóng bừng. Hơi thở mê người của hắn làm tiêu tan lý trí của nàng, cám dỗ nàng. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng đã âm thầm yêu mến, ái mộ hắn nhưng chỉ dám len lén dấu ở trong lòng.
"Tới đây!" Bàn tay to lớn đưa tới.
Nàng e ngại khuôn phép không dám nhúc nhích, song lại bị hắn dễ dàng kéo vào lồng ngực trần trụi.
Dòng nhiệt ấm áp từ da thịt của hắn thiêu đốt da thịt của nàng, sự đụng chạm khiến cơ thể nàng như dậy sóng.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng nghe thấy hơi thở khát khao đầy dục vọng nguyên thủy và hoang dã của hắn.
Đôi môi nóng bỏng đã tìm đến cánh môi mềm mại của nàng, bừa bãi đi vào, dây dưa cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của nàng.
"Ư..." Âm thanh rên rỉ mềm mại trong cổ của nàng bay ra, hai tay nàng ôm choàng lấy bờ vai rộng của hắn, thân thể mềm mại rung động mãnh liệt.
Bàn tay nóng hổi dùng sức xé mạnh mấy cái, tất cả quần áo trên người Đậu Khấu đều biến thành vải vụn, bị ném xuống giường.
Thân thể đàn ông cường tráng, càn rỡ tỉ mỉ quấn lấy thân thể đầy đặn, mềm mại của nàng, giống như loài dã thú đang dùng giác quan nhạy bén nhất xác nhận sự tồn tại của bạn tình.
Lời lẽ nóng bỏng chảy vào tai nàng, cổ nàng, thấm vào tim nàng. Miệng hắn lướt xuống, rồi khẽ cắn đôi môi đầy đặn của nàng, cho đến khi nàng bật lên tiếng rên khe khẽ, run rẩy ở dưới người hắn. Môi của hắn, lưỡi của hắn lướt tới bầu ngực tròn trịa, tham lam mút lấy nụ hoa màu hồng phấn.
Bắp đùi dùng lực gạt mở hai chân của nàng. Trong đầu nàng rối loạn, biết rằng phòng tuyến thiếu nữ cuối cùng sắp bị hắn chiếm cứ, cố tình làm bậy…
Thân thể cường tráng xâm nhập vào giữa hai chân nàng, vật đàn ông cứng rắn chạm vào thân thể non mềm của nàng.
Sau đó, hai bàn tay to lớn của hắn nâng cặp mông trắng nõn run rẩy của nàng lên, mạnh mẽ thúc vào nơi ấm áp và chật hẹp của nàng...
Đau!
Cảm giác đau đớn như tê liệt xuyên thấu cơ thể nàng, đau đến nỗi nàng cơ hồ muốn thét lên.
"A..."
Tiếng gầm thét đau đớn kinh thiên động địa vang lên.
Chẳng qua người kêu không phải là Đậu Khấu, mà là Lôi Đằng.
Ở thời điểm hắn đoạt lấy nàng, trong nháy mắt, cảm giác đau đớn chưa từng có giống như ngọn sóng lớn ụp xuống, đau đến nỗi khiến cho hắn không thể hô hấp, không thể nhúc nhích, càng không thể tiếp tục “thẳng tiến” vào lối đi chật hẹp của nàng.
Hắn miễn cưỡng buông nàng ra, thân thể nam nhân khổng lồ nằm co quắp, lăn lóc trên giường. Mặt hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng.
(C2S2: anh ui, anh đau ở đâu vzậy? -> mắt chớp chớp)
Đáng chết, hắn đã quên mất!
Chú văn chết tiệt kia sẽ khiến cảm giác đau đớn mà nàng cảm nhận được gia tăng gấp trăm, gấp nghìn lần trên người của hắn. Nàng vẫn là xử nữ, nên lần đầu ân ái tất nhiên là sẽ cảm thấy đau đớn.
Hắn là nam nhân lẽ thường thì không phải chịu đau đớn. Nhưng mà bây giờ, những đau đớn ấy cả vốn lẫn lãi đều vồ lấy hắn.
Lôi Đằng cắn răng, âm thầm chửi rủa.
Nếu là có một ngày cái tên bố trí chú văn này để cho hắn bắt được, hắn nhất định phải đem tên khốn kiếp đó băm vụn ra thành vạn mảnh!
Đậu Khấu cùng ở trên giường nên cảm nhận được rất rõ hắn đau đớn đến nhường nào.
Cả cái giường đều rung lên bần bật.
Nàng ngượng ngùng dùng tấm chăn mỏng che kín thân thể mềm mại trần truồng, bởi vì hắn đột nhiên rời đi mà thở phào nhẹ nhõm, rồi trong lòng lại cảm thấy rất phức tạp, có chút tiếc hận, có chút khao khát, có chút mong đợi...
Chẳng qua là nhìn thấy hắn đau đớn như vậy, sự lo lắng của nàng đã lấn át hết thảy. Nàng lấy hết can đảm, thấm ướt đôi môi khô, rồi mới khẽ khàng hỏi: "Ngươi…, ngươi có khỏe không?"
Hắn rất muốn rống to lên “Không khỏe”, nhưng hắn không làm được.
"Ngươi rất đau sao?" Nàng lại hỏi, đột nhiên cảm thấy có chút đồng tình với hắn.
Đậu Khấu nửa nằm nửa ngồi, rõ ràng nhận thấy được cảm giác xa lạ giữa hai đùi. Sự đau đớn như tê liệt đã từ từ dịu đi, trong cánh hoa ướt át chỉ còn sót cảm giác bủn rủn khi bị hắn “tìm hiểu” sơ sơ, làm người ta xấu hổ không thể mở miệng.
Mặt nàng mặt đỏ bừng, ngồi ở một bên, nhỏ giọng đề nghị.
"Ngươi đã đau như vậy, hay là để lần sau chúng ta sẽ thử lại được không?" Nàng nói kế hoãn binh. "Có lẽ lần tiếp theo, ngươi sẽ không bị đau đớn như vậy."
Lôi Đằng đang nằm lăn ở trên giường, đột nhiên tóm lấy cổ tay của nàng, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, kéo nàng ngã xuống lần nữa, rồi vững vàng nằm đè lên trên người nàng.
Động tác của hắn quá nhanh, quả thực không giống như là mới vừa đau đến chết đi sống lại.
Đậu Khấu khẽ thở dài. "A, Lôi Đằng..."
"Câm miệng!" Hắn quát nàng.
Lần sau thử lại? Đừng mơ tưởng!
Đường đường là Long Vương, há lại dễ dàng có thể bị đánh bại như vậy sao? !
Khoảng cách vui sướng chỉ còn cách có một sợi chỉ mỏng manh, sự đau đớn kinh khủng kia cũng không thể tiêu giảm dục vọng của hắn. Ham muốn thiêu đốt chỉ có tăng chứ không có giảm.
Là vì dục vọng bị đè nén suốt năm trăm năm trỗi dậy? Hay nguyên nhân thực sự là bởi vì hắn quá khao khát tiểu nữ nhân trong lồng ngực nên chỉ có đoạt lấy nàng thì mới có thể bù đắp được chỗ trống trong lòng?
Trước dục vọng đang sôi trào, hắn không thể nào phân biệt rõ.
Hắn đưa tay giật bỏ tấm chăn quấn quanh thân thể của nàng, khiến cho nàng một lần nữa lại trần truồng trước mắt hắn. Hai cơ thể, một ngăm đen, một trắng nõn đối lập mạnh mẽ, kích thích giác quan vô cùng, nàng mắc cỡ quay đầu đi, nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn nữa.
Thế nhưng trong bóng tối, giác quan lại càng trở nên nhạy cảm hơn.
Nàng run rẩy cảm nhận được hơi thở ấp áp, da thịt nóng bỏng cùng ngón tay thô ráp linh hoạt của hắn...
Trời ạ, ngón tay của hắn!
Đậu Khấu mở mắt, đôi môi hé mở nhưng không thể thốt ra bất kỳ thanh âm gì. Thân thể mềm mại của nàng, dưới bàn tay vuốt ve của hắn dần dần chuyển từ cứng nhắc sang thả lỏng.
Ngón tay hắn càn rỡ giữa hai chân thiếu nữ, đẩy cánh hoa ướt át ra, khéo léo xoa nắn hạch hoa nhậy cảm.
"Lôi, Lôi Đằng, đừng..." Nàng khàn giọng cầu khẩn, không tự chủ được, thở gấp không dứt.
Ngón tay thô ráp không ngừng hành hạ nàng, ngược lại, được voi đòi tiên, tiếp tục mơn trớn da thịt mềm mại, ngọt ngào, nhẹ nhàng xâm nhập vào bên trong cấm địa trơn chặt.
Lần này, không có đau đớn, chỉ có khoái cảm thuần túy.
Cảm xúc mãnh liệt theo ngón tay bá đạo của hắn xâm nhập vào trong cơ thể của nàng. Nàng run rẩy không dứt, thanh âm trong miệng cũng trở nên kiều mỵ, thân thể mềm nhũn không tự chủ được nép sát vào cơ thể hắn, theo tay hắn mà mở ra nghênh đón.
Toàn bộ tư thái mềm mại đáng yêu đều lọt vào trong đôi mắt nóng rực của hắn. Là hắn đang ảo giác, hay là hắn đang thực sự cảm nhận được niềm đam mê đang trào dâng của nàng?
Ngón tay bá đạo xâm lấn càng sâu, âm thanh rên rỉ hóa thành tiếng nấc khẽ. Nàng tâm hoảng ý loạn, muốn mở miệng cầu khẩn, nhưng không biết là muốn cầu khẩn hắn dừng tay, hay là cầu khẩn hắn càng xâm nhập sâu hơn, bá đạo hơn, cuồng dã hơn...
Không biết qua bao lâu, ngón tay lặn sâu bên trong nàng mới chậm chạp rút ra khỏi cấm địa mềm mại ngọt ngào như vô tận.
Rồi sau đó, vật nam tính cứng rắn của hắn thúc tới đoạt lấy nàng.
Cảm giác chặt khít, nóng bỏng cùng với trọng lượng cơ thể của hắn đưa nàng đến một cực hạn kỳ dị. Nàng không ngừng thở dốc, thậm chí hòa theo động tác nhịp nhàng của hắn, chuyển động cơ thể hướng đến nghênh đón từng chuyển động của hắn, khiến hắn xâm nhập càng sâu hơn.
Cử động ngây ngốc này đổi lấy một tiếng gầm nhẹ như loài dã thú của hắn.
Tần số kịch liệt giống như ngựa hoang mất đi khống chế, bước đi hỗn loạn mà vội vàng, Lôi Đằng hai mắt giống như bốc hỏa, vẻ mặt hung ác dã man, da thịt trên cần cổ căng thẳng, mồ hôi nhỏ giọt rơi xuống, cái vật căng cứng của hắn ở nơi mềm mại của nàng đang lúc ra vào, càng lúc càng khuấy động.
Khoái cảm triền miên vô tận theo mỗi lần hắn chạy nước rút khiến thân thể xinh xắn của nàng không tự chủ được đáp lại.
Hắn chưa bao giờ thỏa mãn đến thế. Cảm giác mà nàng mang lại từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ biết đến. Thiếu nữ trong lòng hắn không giống với những nữ nhân trước đây đã cùng hắn chung đụng.
Hắn không cách nào phân biệt được đến tột cùng là bất đồng ở đâu, chỉ có thể tham lam đòi hỏi nhiều hơn. Thần trí hắn đắm chìm trong niềm hoan lạc đến tê dại, không còn hiểu được lý lẽ, dần mất đi sự khống chế.
Cặp mắt đen sâu thăm thẳm càng lúc càng trở nên sáng hơn, giống như sẽ cháy bùng lên thành ngọn lửa.
Mỗi một va chạm mãnh liệt đều khiến Đậu Khấu neo chặt xuống giường. Nàng ôm chặt lấy nam nhân đang chạy nước rút không nghỉ, cảm giác được động tác của hắn càng lúc càng cuồng dã, chôn sâu ở trong cơ thể nàng, dục vọng càng lúc càng trở nên cứng rắn khổng lồ hơn.
Da thịt hắn dưới lòng bàn tay nàng cũng từ từ hiện lên sự biến hóa, trở nên lạnh dần rồi cứng lại. Từ tay, chân của hắn, hoa văn trơn nhẵn bắt đầu hiện lên, từ từ lan ra, thậm chí hiện đầy cả một bên mặt tuấn mỹ của hắn, rồi dần nổi lên.
Hoa văn lạnh như băng, cứng như đá này giống như lớp lớp vảy cá ôm trọn lấy mỗi tấc da thịt của hắn.
"Lôi Đằng, ngươi ..."
Tiếng gầm thét kinh người át đi thanh âm của nàng.
Hắn nhắm chặt hai mắt, chạy nước rút càng nhanh hơn, nhưng vẻ mặt dữ tợn kinh khủng. Mái tóc dài đen nhánh theo mỗi lần chạy nước rút bay ra trên không trung. Trong mái tóc đen vốn là cặp long giác đã biến mất, nhưng nay lại từ trong suốt dần dần hóa thành cặp sừng đen nhánh.
Thân thể cường tráng căng lên, vẩy mịn cùng Long Giác cũng càng lúc càng hiện rõ. Hắn gầm thét không ngừng, nhưng thanh âm kia không biểu lộ sự vui thích mà là đau đớn.
"Lôi Đằng!" Nàng kinh hoảng kêu to.
Hắn không có phản ứng, nhắm chặt mắt gầm thét, phảng phất như không nghe được thanh âm của nàng.
Có dạng biến hóa nào đó đang phát sinh trên người hắn. Mà bản năng cho nàng biết rằng cái loại biến hóa này khiến hắn vô cùng thống khổ, nhưng dường như hắn không có cách nào khống chế.
Đậu Khấu không chút nghĩ ngợi, dùng sức kéo cổ hắn xuống, dùng đôi môi hồng nhuận hôn lên cái miệng đang gầm thét của hắn, hy vọng xa vời có thể giảm bớt đau đớn của hắn.
Thân thể cường tráng vì nụ hôn của nàng mà trở nên cứng ngắc. Tiếng gầm thét đáng sợ bởi vì nụ hôn của nàng mà tức thì dừng lại.
Nụ hôn của nàng giúp hắn tỉnh lại, hắn khép chặt mắt, dừng động tác chạy nước rút lại, bất động ngập sâu bên trong nàng. Song giác lần nữa biến mất, mà lớp vẩy cứng cũng hóa thành hoa văn, rồi sau đó từ từ mất đi.
Rốt cục, Lôi Đằng lần nữa mở mắt ra.
"Nha đầu.” Hắn thấp giọng gọi, khóe miệng mỉm cười máy móc.
Nàng thật ra cũng không rõ mình mới vừa ngăn trở cái gì, nhưng nụ cười của hắn khiến nàng cảm thấy mình giống như vừa nhận được bảo vật trân quý nhất trong trời đất.
Lôi Đằng ôm nàng vuốt ve, chống hai đầu gối lên giường, kiên quyết dùng vật đàn ông đang căng cứng của mình tiếp tục thời khắc ái ân tuyệt đẹp vừa bị gián đoạn. Ở tư thế này hắn có thể ở trong cơ thể nàng chạy nước rút càng sâu hơn.
Khoái cảm triền miên vô cùng vô tận, rốt cục cũng đến cực hạn, nàng ngân lên một tiếng kiều mị, toàn thân nóng đến nỗi cơ hồ muốn tan chảy.
Ngay cả khi nàng cơ hồ không thể chịu thêm được nữa, hắn vẫn tiếp tục vùi sâu trong nàng, rốt cục làm cho nàng ngây dại vì khoái cảm đạt tới cao trào. Mà vùi mặt trong hõm cổ của nàng, hắn cũng không kiềm chế được, bật ra những tiếng gầm nhẹ, theo lần chạy nước rút cuối cùng, trút dòng tinh khí nóng rực chảy xuôi vào nơi sâu kín của nàng…
**********************
Sau khi ân ái triền miên, Đậu Khấu mệt mỏi ngủ thật say.
Không biết được ngủ bao lâu, bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng rì rầm nho nhỏ xuyên vào trong giấc mộng của nàng, làm cho nàng mơ màng tỉnh lại. Những thanh âm ấy nghe không rõ là gì nhưng lại quấy nhiễu nàng không cách nào ngủ tiếp.
Rốt cuộc là người nào đang nói chuyện?
Nàng ngáp dài một cái, miễn cưỡng mở mắt. Trong thoáng chốc, dung nhan tuấn mỹ của Lôi Đằng đang say ngủ đập vào mắt, làm nàng sợ hãi thiếu chút nữa thì rơi xuống giường.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn thật nhanh đưa lên miệng. Nàng vội nuốt tiếng kinh hô xuống, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, nhìn Lôi Đằng nằm bên cạnh, nhớ lại toàn bộ cảnh xuân sống động đêm qua.
Trời ạ trời ạ trời ạ...
Nàng mắc cỡ, lăn lộn, chỉ mong tìm được cái lỗ nào để chui xuống. Hai mắt nàng nhắm nghiền, vẫn không thể tin được rằng nàng... hắn... bọn họ đã thật sự làm những thứ kia... Những thứ kia...
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mắc cỡ vừa hồng vừa nóng, cảm thụ còn sót lại trên người rõ ràng nhắc nàng nhớ lại từng ly từng tý, tất cả đêm qua đều là thật, không phải là một giấc mơ hoang đường. Thân thể nàng đến giờ vẫn còn nhớ rõ hắn bá đạo đoạt lấy nàng như thế nào, nhớ rõ cảm xúc thăng hoa ngây ngất mà hắn đem lại cho nàng như thế nào.
Lén lén, lút lút, Đậu Khấu lặng lẽ mở hai mắt ra.
Lôi Đằng vẫn gần ngay trước mắt, lông mi thật dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mà có thần, cặp lông mày rậm ngang ngược... Khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn có thể làm chúng sinh điên đảo.
Xoay chuyển ánh mắt nhìn lướt xuống.
Không nghi ngờ chút nào, hắn còn có thân thể cường tráng hoàn mỹ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến tận chân tóc. Nàng lại nhớ tới nàng đã tự mình "Thể nghiệm" thân thể hắn như thế nào, hắn cường tráng đến cỡ nào, to lớn cỡ nào, không biết thoả mãn cỡ nào.
Tầm mắt lại hướng lên nhìn kỹ lấy gương mặt tuấn tú, rồi sau đó cũng không di chuyển ánh mắt nữa. Trong lòng của nàng vừa e lệ lại vừa bất an.
Trước lúc hoan ái, nàng từng cố gắng muốn nói với Lôi Đằng, nhưng hắn căn bản không muốn nghe.
Thật ra thì nàng có bệnh.
Hơn nữa, bệnh của nàng cũng không nhẹ, ngay cả Vân đại phu y thuật như thần cũng không cách nào trị tận gốc, chỉ có thể tạm thời khống chế bệnh tình của nàng. Từ nhỏ đến lớn, chứng bệnh ấy luôn đeo đẳng theo nàng, nhiều lần khiến nàng đau đến bất tỉnh. Vân đại phu đã nói cho nàng biết, lần phát tác tiếp theo sẽ cướp đi tính mạng của nàng.
Cho nên, nàng luôn cố gắng sống thật tích cực, sống thật chân tình.
Nhưng cũng vì thế mà nàng đem lòng ái mộ của mình đối với hắn dấu chặt ở trong lòng, thủy chung không dám tiết lộ nửa câu. Thời gian còn lại của nàng quá ngắn, nhưng lại yêu thương hắn quá sâu đậm.
Nhưng nói cho cùng thì tấm chân tình của nàng đối với hắn đâu đáng giá để nhắc tới. Hắn cũng không phải là thật sự thích nàng, hoặc là đối với nàng có tình ý, chẳng qua hắn chỉ cần nữ nhân mà thôi.
Loài rồng vốn háo sắc.
Nếu không phải nàng miệng lưỡi lợi hại, lại có chú văn làm chỗ dựa vững chắc khiến cho Lôi Đằng an phận chút ít. Bằng không, sau năm trăm năm bị kìm nén dục vọng, không biết hắn đã sớm tìm hoan ái mây mưa cùng biết bao nhiêu thiếu nữ khác.
Nếu như thế thì lúc này đây, nằm ở trong ngực hắn sẽ không phải là nàng mà là một nữ nhân khác, chẳng lẽ hắn phải để tâm sao?
Tư vị chua xót không khỏi từ miệng lan đến ngực. Nàng nhìn kỹ khuôn mặt tuấn mỹ đang ngủ, chỉ cảm thấy trong ngực khẽ nhói đau, một hồi lâu sau mới thở dài một tiếng.
Thôi, cho dù hắn không cần nàng, nhưng nàng rốt cục cũng đã hưởng qua mùi vị ái ân cùng nam nhân mà nàng yêu. Hơn nữa, tư vị mất hồn ấy cơ hồ vẫn còn khiến nàng muốn tan chảy...
Ai a, hỏng bét, hỏng bét, nàng không thể vẫn còn muốn!
Đậu Khấu hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, một lần nữa tập trung lực chú ý.
Nàng lại nghe thấy những giọng nói rì rầm theo khe hở ngoài cửa sổ truyền vào trong phòng. Những thanh âm kia rất nhỏ, không biết đang nói cái gì.
Bên ngoài trời đã sáng. Nhìn sắc trời chỉ sợ đã quá trưa rồi.
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, nàng nhẹ nhàng nhích người muốn xuống giường, lén nghe xem bên ngoài xảy ra chuyện gì. Ai ngờ bàn chân nhỏ nhắn của nàng còn chưa chạm đất, thì cánh tay nam nhân cường tráng đã nắm lấy hông nàng kéo lại.
"A!"
Trong nháy mắt, nàng đã bị ôm trở lại.
Lôi Đằng đem Tiểu Kiều trần truồng kéo trở về, ôm chặt trong lồng ngực, dán đôi môi nóng bỏng vào tai nàng, không vui hỏi: "Nàng muốn đi đâu?"
(Tiểu Kiều: cô gái nhỏ xinh đẹp.)
"Ta... Ngươi..." Nhiệt tình của hắn làm thân thể nàng trở nên mềm yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn: "Ta, ta tưởng ngươi còn đang ngủ..."
Không sai, hắn mới còn đang ngủ say, nhưng khi tiểu nữ nhân trong ngực rời đi, thì trong nháy mắt, hắn đã tỉnh lại.
"Ta tỉnh rồi." Hắn nhẹ nhàng nói, chậm chạp cắn khẽ vành tai non mềm của nàng.
Đậu Khấu xấu hổ đỏ mặt, nhanh chóng muốn tránh đi, nhưng hắn đã xuất thủ, kìm giữ hai cổ tay của nàng giơ cao quá đầu, tung mình áp đảo nàng bên dưới thân thể hắn, khiến nàng không ngừng thở dốc.
"A, ngươi làm gì vậy? Không nên..."
Không thể nào, chẳng lẽ hắn còn muốn "cố gắng không ngừng"?
"Không nên?" Lôi Đằng nhướn mi, liếm làn môi mềm mại đỏ mọng, cười tà: "Ta nhớ tối hôm qua nàng đâu có nói như vậy?"
"Trời... Trời đã sáng rồi... Ngươi, ngươi buông ta ra ——" Đậu Khấu vừa thẹn vừa vội, bàn tay nhỏ bé chống lên ngực của hắn, khó nhọc tính toán cách thức khước từ. "À, ngươi có đói không?" Nàng lo lắng hỏi.
Những lời này cũng là hỏi tới trọng điểm.
Hắn dừng động tác lại, chớp chớp cặp mắt đen đang phát sáng, nhìn ngắm tiểu nữ nhân phía dưới, vừa xinh xắn, vừa mềm mại, thận trọng suy nghĩ. Hắn thật sự không biết mình muốn xuống giường ăn cơm, hay tiếp tục lưu ở trên giường "ăn" nàng.
Thật sự bụng hắn cũng thấy đói, nhưng trong thân thể cũng có một loại khát khao khác, không những chưa thể thõa mãn sau khi ân ái cùng nàng mà ngược lại, ham muốn lại càng trở nên mãnh liệt hơn.
Cặp mắt đen càng lúc càng phát sáng, Đậu Khấu trống ngực thình thịch đập loạn, vội vàng đẩy hắn ra. "Ngươi xem, có mùi thức ăn, chắc dưới lầu có người đang nấu nướng, ta đi chuẩn bị một ít thức ăn cho ngươi rồi sẽ trở lại." Nàng xung phong một cách rất nhiệt tình.
Sự nhắc nhở của nàng khiến hắn nhận ra đúng là có mùi thức ăn ngào ngạt mê người.
Ọc ạch... Ọc ạch...
Giống như đáp lại lời nàng, con sâu tham ăn trong bụng hắn cũng kêu váng lên.
Đậu Khấu trừng mắt nhìn.
"Xem kìa, ngươi đói bụng rồi phải không?" Phù, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!
Lôi Đằng vắt mày rậm suy tư trong chốc lát, rốt cục quyết định tạm thời bỏ qua cho nàng. Hắn cúi đầu xuống, ở trên đôi môi đỏ mọng của nàng, đặt xuống một nụ hôn ngắn ngủi mà nồng nàn, lúc này mới lật người xuống.
Nàng thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, nong nóng, cố hết sức nhẫn nhịn xấu hổ, xuống giường tìm xiêm y che đậy thân thể.
Chẳng qua là tất cả xiêm y ngay từ hôm qua đã bị hắn xé thành trăm mảnh, lúc này nàng nào còn có xiêm y nguyên vẹn để mặc đâu?
Bàn tay nhỏ bé của nàng che loạn lên, nhưng da thịt vẫn cứ lồ lộ. Lôi Đằng mặt dày nằm ngang trên giường, thủy chung nhìn nàng chòng chọc, trên cặp môi mỏng thậm chí còn nở nụ cười, tựa hồ đối với "Cảnh đẹp" trước mắt phá lệ hài lòng.
Bị nhìn đến mất cả tự nhiên, Đậu Khấu không thể làm gì khác hơn là đành giật lấy chiếc khăn trải bàn quấn quanh người, xé một mảnh khăn trải giường làm đai lưng quấn vài vòng quanh chiếc eo mảnh khảnh, lúc này mới thấy tạm ổn.
Trong lúc nàng ba chân bốn cẳng dùng đống vải vóc to chế thành y phục, che che, đậy đậy, thì bên ngoài cửa sổ lại truyền đến tiếng người nói lao xao.
Theo lý mà nói, hôm qua kiêu cốt đại náo Hải thị gây nên thương vong rất lớn, những thương nhân còn sống sót hẳn đã sớm đi rồi, sao vẫn có người lưu lại, còn tụ tập bên ngoài cửa sổ thì thầm to nhỏ? Giả sử có thương nhân vì kiếm tiền mà ở lại, sau tai họa bất ngờ vẫn kiên trì muốn tiếp tục khai trương, nếu vậy thì cũng không nên dùng kiểu nói năng nhỏ nhẹ này, mà phải lớn tiếng rao hàng thật ồn ào náo nhiệt mới đúng chứ!
Trong lòng Đậu Khấu nghi nghi, hoặc hoặc, tò mò khẽ khàng tiến đến gần cửa sổ mở ra dò nhìn.
Nhưng cửa sổ mới mở một chút, tiếng thì thầm lập tức hóa thành tiếng hoan hô vang tận mây xanh. Bên dưới, trên đường cái chật ních người, mọi người ai cũng ngửa đầu nhìn nàng vỗ tay đinh tai nhức óc.
"Dậy rồi! Dậy rồi!"
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Được nhiệt liệt hoan nghênh, Đậu Khấu cả kinh đến ngây người. Cái miệng nhỏ nhắn của nàng khẽ nhếch lên, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng, căn bản không rõ xảy ra chuyện gì.
Nghe thấy tiếng động lớn xôn xao ngoài cửa sổ, nhìn thấy bộ dạng ngu ngơ của nàng, Lôi Đằng cuối cùng cũng xuống giường, cất bước đi tới bên cửa sổ.
"Những người này ở đây reo hò cái gì thế?"
Sự xuất hiện của hắn càng khiến cho đám đông hoan hô náo động hơn nữa, mà các nữ nhân lại càng mặt đỏ tim loạn, bất luận là tám tuổi hay tám mươi tuổi, tất cả đều hưng phấn la hét rầm trời.
"Anh hùng, anh hùng!"
"Ân nhân cứu mạng!"
"Cám ơn ngài!"
Biểu hiện kích động quá độ ấy khiến Đậu Khấu hồ nghi quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Lôi Đằng đang phơi ra lồng ngực lõa lồ, toàn thân trên dưới trần như nhộng, không có lấy một sợi vải, đang đứng ở sau lưng nàng, chỉ cần tiến thêm một chút nữa sẽ bị các thiếu nữ bên dưới nhìn thấy hết sạch.
Nàng đang định mở miệng bảo hắn mau mau tránh đi, hoặc tìm xiêm y mặc vào. Nhưng nàng bỗng lĩnh ngộ được một chuyện vô cùng đáng sợ.
Tiếng bàn luận xôn xao của những người bên ngoài cửa sổ làm nàng tỉnh lại. Như vậy, nói cách khác ——
Đậu Khấu cũng hít một hơi không khí.
Những người này vẫn đứng ở ngoài cửa sổ, đợi nàng cùng Lôi Đằng rời khỏi giường sao?
Nghĩ đến ai ai cũng biết nàng cùng Lôi Đằng ở chung trong phòng suốt một ngày một đêm. Chỉ trong khoảnh khắc, sự xấu hổ, thẹn thùng như một con sóng lớn dội khắp toàn thân. Nàng mắc cỡ nổi da gà, không dám nhìn ai, bàn tay nhỏ bé dùng tốc độ nhanh nhất đóng kín cửa sổ lại.
Thấy sắc mặt của nàng lúc hồng, lúc trắng, Lôi Đằng nhướn đôi mày rậm.
"Sao thế?" Hắn hỏi.
"Trời ạ, bọn họ... bọn họ..." Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như tôm luộc, nàng lắp bắp, nửa ngày vẫn nói không nên lời.
"Bọn họ thế nào? Ta vừa mới nhìn tận mắt, không phải tất cả mọi người đều vui vẻ, không ai chết, không ai bị tổn thương gì hay sao?" Nhãn lực của hắn vốn rất tốt! "Ngươi làm chi mà phải đóng cửa sổ?" Hành động này của nàng đối với hắn tương đối kỳ lạ.
"Những người kia… những người đó một mực đợi dưới lầu…" nàng xấu hổ nói đứt quãng, nhỏ giọng nhắc nhở hắn: "vẫn… vẫn chờ ở dưới lầu!"
"Thế thì thế nào?" Hắn khoanh hai tay trước ngực, thần sắc khó hiểu.
"Bọn họ đều biết, biết… biết…" Nàng "biết" trong miệng hồi lâu, nhưng không sao nói hết câu được, hai mắt nhìn chòng chọc "Chứng cớ" đang trần truồng, tinh tráng, hùng vĩ trước mặt.
Nhìn thấy nàng vừa xấu hổ vừa kinh hoảng, rất giống kẻ làm chuyện xấu bị trẻ con bắt quả tang tại chỗ, Lôi Đằng lúc này mới hiểu tại sao nàng lại dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn trừng trừng mọi người rồi đóng cửa sổ lại, giống như tiểu quỷ nhát gan núp ở trong phòng phát run, phát rét.
"Bọn họ dĩ nhiên biết." Hắn uốn cong môi, lộ ra nụ cười tà. "Đây là chuyện tốt, có gì phải xấu hổ?" Hắn hứng thú dạt dào nói.
Đậu Khấu hết chịu nổi.
A a a... Không, không! Nàng không còn mặt mũi nào để nhìn người khác nữa!
"Xấu hổ" không muốn sống, nàng dùng hai tay che kín mặt, dựa vào vách tường trượt xuống, ngồi thu lu trong góc phòng, phát ra tiếng rên rỉ vô cùng quẫn chí.
Ngoài cửa chợt có tiếng gõ cửa khe khẽ rất theo quy luật.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Tiếng gõ cửa không vội vàng, nhưng cứ một tiếng lại một tiếng, quy luật rất rõ. Mà dưới lầu, mọi người còn đang cổ vũ náo động không dứt bên tai.
Từ trước đến giờ nàng vốn thông minh lanh lợi, lúc này vì mắc cỡ quá mà thành u mê, đang không biết nên làm thế nào cho phải, thì đã thấy Lôi Đằng đã cất bước đi về phía cửa.
"Đợi một chút, chờ một chút! Ngươi muốn đi đâu?" Nàng lo lắng hỏi.
Hắn đương nhiên trả lời. "Mở cửa."
"Không thể!" Đậu Khấu lắc đầu liên tục, vội vàng nắm chặt lấy bàn tay to lớn của hắn đang đặt lên then cửa.
"Tại sao?"
"Bởi vì... Bởi vì rất mất thể diện a, hơn... hơn nữa... ngươi còn chưa mặc quần áo!"
"Có gì mà mất thể diện?" Hắn hừ một tiếng, mặc kệ nàng giãy dụa cùng cầu khẩn, vẫn kéo then cửa ra.
Ôi trời, đáng ghét, người nầy hoàn toàn không biết thẹn là gì!
Đậu Khấu trong lòng gào thét, nỗ lực quên mình, khẽ cong eo, chui qua hắn chắn lấy cửa phòng: "Ngươi, ngươi, ngươi muốn mở cửa thì trước tiên đem y phục mặc vào a!"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, nàng đã nghe thấy một tiếng hít sâu truyền đến từ sau cánh cửa, tiếp đó là tiếng của một lão phụ khe khẽ nói:
"Ngươi không nghe thấy sao? Lão Vương, trước khi vào phải gõ cửa. Ta thấy ân nhân vừa mới dậy, dù sao cũng phải để cho lão nhân gia mặc quần áo đã!"
Đậu Khấu cứng người lại. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, nàng chưa từng gặp phải tình huống lúng túng như vậy.
Trời ạ, nàng nói lớn quá!
Trên khuôn mặt Lôi Đằng bày ra nét phiền chán, nhưng vẫn đưa tay ra, trong nháy mắt, một bộ xiêm y đen huyền mềm mại hiện ra trên tay hắn. Chính là bộ trang phục đen mềm hắn vẫn thường hay mặc.
"Loài người thật là phiền toái!" Hắn nhăn mày, không kiên nhẫn nhắc đi nhắc lại, bàn tay lại dò lên cửa.
Đậu Khấu vội kêu lên.
"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi muốn mở cửa làm gì?" Nàng vẫn cố sống cố chết chắn lấy cửa.
"Gọi đưa cơm." Hắn liếc nàng một cái. "Hay là ngươi muốn đi xuống chuẩn bị cơm cho ta?"
Không được!
Nàng làm gì còn mặt mũi đi gặp ai? !
Đậu Khấu dùng hết khí lực, liều chết lắc đầu, kiên quyết không chịu rời cửa phòng nửa bước.
"Vậy hãy để ta mở cửa." Hắn nhăn mày, ôm ngang hông nàng, dễ dàng nhấc lên, để qua một bên rồi mở cửa phòng.
Đậu Khấu kinh hô một tiếng, nhanh chóng trốn sau lưng Lôi Đằng. Thật sự không phải là nàng cố ý muốn dính lấy hắn, mà là trong phòng này, ngay cả bình phong cũng không có, nàng không thể cầu toàn, miễn cưỡng dùng lưng hắn làm bình phong, chỉ cầu không gặp người là tốt rồi.
Cửa vừa mới mở ra, thanh âm thân thiện đã truyền vào.
"Ân nhân, xin lỗi, đã đánh thức ngài sao?" Chưởng quỹ khách sạn hôm trước mặt còn kinh hoảng mờ mịt, lúc này đã chất đầy nụ cười cảm kích trên môi: "Dưới lầu có người nói ngài đã tỉnh, tiểu nhân mới dám mạo muội tới gõ cửa."
Lão phụ bên cạnh thái độ còn ân cần hơn.
"Xin ngài nhìn một chút, đây là ít lễ mọn, là lòng thành của người dân Hải thị cảm tạ ân nhân đã xuất thủ, diệt trừ kiêu cốt cứu mọi người." Bên cạnh lão phụ là đống lễ cao vật như núi cơ hồ muốn chạm đến trần nhà.
Nghe thấy có lễ vật, lòng hiếu kỳ của Đậu Khấu trong chốc lát đã áp chế sự e lệ, nàng từ sau lưng Lôi Đằng len lén thò đầu ra nhìn.
Thiếu chút nữa thì nàng kêu lên.
Lễ mọn? Cái gì mà lễ mọn, căn bản là mấy núi bảo vật đó nha!
Tất cả kỳ trân dị bảo buôn bán ở Hải thị, bất luận là nàng đã xem qua hay chưa từng xem qua, nghe thấy hay chưa từng nghe thấy, nhận ra hay không nhận ra, đều chồng chất bên ngoài cửa phòng. Những thứ khác không nói, chỉ riêng Thạch cừ trân quý hôm qua chỉ có thể nhìn chứ không thể động vào, giờ cũng bày tràn ra trước cửa phòng.
Chưởng quỹ khách sạn cười phô trương: "Xin hỏi ân nhân, những tiểu lễ này —— "
Lôi Đằng không nhịn được, vung tay lên cắt ngang lời nói khách sáo của ông ta.
"Ta đói bụng!" Hắn tuyên bố.
Giọng nói thô lỗ khiến Đậu Khấu không nhịn được xuất thủ, chụp lấy lưng của hắn.
"Làm cái gì thế?" Hắn quay đầu lại, khó chịu trừng mắt nhìn nàng.
"Ngươi phải lễ phép một chút." Nàng dạy dỗ.
Nhìn thái độ thân thiện mà lễ độ của chưởng quỹ cùng lão phụ, cùng một đống lớn bảo vật kia, nàng thấy mình cần phải xuất thủ, dạy dỗ lại thái độ vô lễ của hắn.
Hắn nhìn nàng hừ lạnh một tiếng.
"Lễ phép là thứ gì?"
"Ngươi —— "
"Làm sao?"
Nhận thấy không khí khác thường, chưởng quỹ cùng lão phụ phản ứng cực nhanh, rất ăn ý lập tức quyết định rút lui.
"Ân nhân, ngài cùng phu nhân nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ nhanh chóng đưa thức ăn lên." Phụ nhân cười mị mị nói.
Phu nhân?
Hả? Hả? Nàng từ lúc nào đã thành phu nhân rồi?
Đậu Khấu thiếu chút nữa muốn bật thốt lên phủ nhận, nhưng lại nghĩ, nếu lúc này phủ nhận hai người không phải vợ chồng, nhất định sẽ khiến cho người bên cạnh liên tưởng càng nhiều. Để tránh lời đồn đại từ Hải thị lan đi khắp nơi, nàng quyết định cứ ngậm miệng là tốt nhất.
Chẳng qua bọn họ đã sớm nhìn ra khuôn mặt đỏ bừng của nàng.
Lôi Đằng bụng đói cồn cào nên đối với cách xưng hô này cũng không để ý nhiều lắm. Tất cả sự quan tâm của hắn bây giờ đều có tên gọi là: Thức Ăn.
"Mang chút điểm tâm lên trước đi!" Nam nhân thối nói.
"Lập tức mang tới!"
Nhưng Đậu Khấu lại lên tiếng."A, xin chờ một chút!"
Tiếng gầm không kiên nhẫn ở trên đầu nàng vang lên: "Nha đầu!"
Nàng cố tình như không biết, vội vã hỏi: "Rồng cục cưng có khỏe không?"
Phụ nhân gật đầu lia lịa, nhưng hai chân lại từng bước, từng bước lui về sau."Phu nhân xin yên tâm, tiểu công tử rất tốt, sau khi ăn no đã ngủ say rồi!"
Thật tốt quá, bây giờ toàn gia cũng họp đủ! Nàng chẳng những thành phu nhân, thậm chí ngay cả con cũng có. Nàng hỏi thăm rồng cục cưng vì lo lắng cho nó, còn đối với hiểu lầm của phụ nhân cũng không giải thích nhiều.
Lôi Đằng không biết nhẫn nại lại đang rống lên.
"Thức ăn!"
Chưởng quỹ cùng phụ nhân đều sợ đến nhảy dựng lên."Chúng ta lập tức đi xuống chuẩn bị!" Nói xong, hai người vội chạy trối chết, bay vèo như một làn khói.
Lôi Đằng đang muốn đóng cửa, nhưng Đậu Khấu lại giật giật xiêm y của hắn.
"Khoan hãy đóng cửa, giúp ta lấy Thạch cừ đã." Nàng hai mắt sáng lên, hấp tấp nói. Nếu không phải ngại bản thân chỉ cuốn một tấm vải thì nàng đã xông ra ngoài từ lấu rồi.
Lôi Đằng cúi đầu xuống, không nói tiếng nào nhìn nàng.
Thấy nam nhân bên cạnh bất động, nàng đẩy hắn, thúc giục hắn mau mau hành động. "Nhanh lên một chút đi!"
Hắn nheo lại mắt.
Tốt, cái này tiểu nữ nhân này, thật đúng là rất biết sai vặt!
Long Vương tôn quý dĩ nhiên không phải để cho người khác tùy tiện sai bảo. Bất quá, thấy nàng "Biểu hiện” rất hài lòng, thân thể xinh xắn mang lại cho hắn tư vị mất hồn tuyệt đỉnh, nên hắn cũng quyết thoáng, thỉnh thoảng giúp đỡ người khác cũng không sao.
Hắn ra ngoài, cầm một cây Thạch cừ xanh đậm đưa cho nàng, thuận tay đóng kín cửa lại.
"Cầm đi."
So với thái độ thô lỗ của, Đậu Khấu lại thành kính dùng hai tay nâng lấy cây thuốc kia: "Là Thạch cừ, thật sự là Thạch cừ!" Nàng cẩn thận cầm lấy, cao hứng nhảy múa."Nếu Vân đại phu nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất vui nha."
Tròng mắt đen của Lôi Đằng hiện lên chút lửa.
Không biết tại sao, nghe thấy trong miệng nàng nhắc tới nam nhân khác, trong lòng liền xuất hiện cảm giác không vui.
Vừa lúc đó, nàng ngẩng đầu lên, con ngươi trong suốt nhìn hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp nở ra nụ cười tươi tắn như đóa hoa động lòng người.
"Cám ơn ngươi."
Thanh âm mềm mại lọt vào tai khiến tâm tình ai đó thật thoải mái. Trong lòng hắn vì nụ cười của nàng mà biến thành hư ảo.
Một cỗ vọng động ào tới, hắn chợt đưa tay kéo nàng ôm vào lòng, ấn cặp môi mỏng lên đôi môi đỏ mọng.
"A!"
Đậu Khấu thở nhẹ một tiếng, Thạch cừ đang cầm trên tay cũng bị thổi bay. Nàng muốn đỡ lấy nhưng không thể, vì cả người đã bị Lôi Đằng ôm trở lại trên giường lần nữa.
"A, Thạch cừ của ta!" Nàng đỏ hồng khuôn mặt la lên.
"Đừng động tới nó." Hắn không thích lực chú ý của nàng rơi lên bất cứ cái gì khác ngoài hắn. Bàn tay nóng như lửa lướt theo từng đường cong tuyệt diệu, lần nữa ôn lại thân thể nàng mỹ lệ đến nhường nào.
"Ngươi muốn làm gì? Phía ngoài còn có người kìa!" Đậu Khấu xấu hổ, bối rối kêu lấy, nhưng chỉ nhìn thấy Lôi Đằng biểu diễn tuyệt kỹ cởi quần áo.
Trái tim nàng đập mãnh liệt, nhanh chóng muốn chạy trốn, chẳng qua là chưa kịp xuống giường, hắn đã đem nàng bắt trở lại, một lần nữa xoay người áp chế nàng bên dưới.
"A, a, không..." Nàng thở dốc kháng nghị. "Chúng ta... có thể bị phát hiện... A..." A a a, không thể hôn nơi đó, nàng biết…, nàng có...
Trong nháy mắt, cái miệng nhỏ của nàng đã bị Lôi Đằng chiếm lấy.
Khoái cảm như thủy triều lần nữa đem nàng cuốn vào vực sâu. Sau đó, nàng sẽ không thể suy tư...