Long Vương

Chương 1




Ánh nắng giữa trưa bao bọc lấy đất liền cùng đại dương mênh mông.

Nước biển xanh thẳm, sóng trắng nhấp nhô, nơi biển rộng cùng đại dương hợp dòng là một dải đá ngầm chồng chất.

Đại Thành.

Bên trong thành dân cư đông đúc, khói bếp lượn lờ, người dân ở đây kiếm sống bằng đủ nghề, từ trồng lúa, đánh cá, đến săn bắn, buôn bán… Chuyện áo cơm vì thế mà no đủ.

Ngoài thành, biển lúa mênh mông, bờ ruộng dọc ngang như bàn cờ, xanh non mơn mởn.

Mà từ xa nhìn lại, ở phía cuối chân trời là một dải núi non trùng trùng điệp điệp. Màu đen của đỉnh núi, sự lởm chởm của đá cùng thế núi âm u, phản chiếu trong ánh nắng ánh lên vẻ quỷ dị khó dò.

Bao trùm lấy dãy núi là những cây gỗ cổ xưa, ẩn nấp trong đó là vô số dị thú. Tán cây đan xen dày đặc đến nỗi ngay cả ánh nắng giữa trưa hè cũng không thể lọt qua. Trong rừng sâu vẫn một vẻ u ám như ngàn năm trước.

Nơi thâm sơn cùng cốc, phần lớn là nơi sinh sống của yêu ma quỷ quái. Tương truyền rằng, trong hang sâu núi thẳm thật ra là có yêu ma cư trú, chính chúng đã che lấp ánh mặt trời. Những người đi rừng không trở về phần lớn là do yêu ma xé xác ăn thịt.

Loại này truyền thuyết, có người rất tin mà không một chút nghi ngờ, nhưng cũng có người cười nhạt.

Ví dụ như, Đậu Khấu.

Ba canh giờ trước, nàng vẫn cho là những truyền thuyết đó chẳng qua là do đám thợ săn muốn hù dọa vãn bối, cố ý bịa chuyện.

Huống chi nàng thân mang trọng trách. Vân đại phu nhờ cậy nàng tìm kiếm cỏ Giáng Châu ở khắp nơi. Cỏ Giáng Châu là dược liệu hiếm, chỉ sinh trưởng ở những nơi hang sâu núi hẻm, ít người qua lại. Những nơi núi rừng tầm thường không thể tìm được, nàng mất bao công phu tìm hiểu, rốt cục mới hỏi thăm được ở sâu trong núi Long Sơn từng thấy tung tích của cỏ Giáng Châu.

Đậu Khấu thân mặc áo hồng, lưng đeo một cái sọt hái thuốc cùng một cái cuốc nhỏ, không để ý lời đám thợ săn khuyên can, một mình đi lên núi, cẩn thận tìm kiếm, một lòng chỉ muốn hái được cỏ Giáng Châu.

Song, bây giờ đã là ba canh giờ sau ——

"Cứu … mạng … a!" Tiếng thét chói tai vang vọng núi rừng.

Chim chóc kinh sợ, tiếng thét không ngừng bên tai, bọn chúng vỗ cánh bay lên quanh quẩn trên ngọn cây, rồi bay vút lên che kín hơn nửa bầu trời.

Từ trên cao đưa mắt nhìn xuống, chỉ thấy trong rừng rậm, Đậu Khấu sắc mặt trắng bệch, đang liều mạng chạy trốn phía trước, trong tay còn cầm một gốc cỏ Giáng Châu rễ dính đất, vẫn còn ướt, hiển nhiên là vừa mới bị đào lên.

Ở sau lưng nàng, tụ tập một đoàn yêu ma quỷ quái, mặt xanh nanh vàng, đủ hình đủ dạng, còn có con nửa thịt nửa xương, ruột lòi ra ngoài còn quên nhét trở về trong bụng.

Đáng sợ hơn chính là, bọn họ tất cả đều đuổi theo nàng!

Tiếng quỷ cười thê lương vang lên, thanh âm bén nhọn đến nỗi làm cho hai chân nàng như nhũn ra. Đậu Khấu cắn chặc hàm răng, cố cưỡng lại sự run rẩy của hai chân, không ngừng chạy trốn lên phía trước, trong đầu không ngừng dặn dò mình: “Không được quay đầu! Không được quay đầu! Hàng nghìn, hàng vạn lần không được quay đầu!”

Bỗng dưng, mắt cá chân chợt lạnh.

Có cảm giác ướt át, giống như có cái gì đó lướt qua mắt cá chân của nàng.

Đậu Khấu theo bản năng nhìn xuống, chỉ thấy một khối thịt màu hồng vừa mềm, vừa dính, quấn lấy mắt cá chân, trên khối thịt ấy còn có một thứ chấy lỏng bầy nhầy bám lấy, từng chút, từng chút chuyển động...

Đây là cái gì?

Chẳng lẽ là... Chẳng lẽ là...là… là… đầu lưỡi sao? !

Nàng kinh hoàng thở gấp một tiếng, toàn thân run rẩy, bởi vì... điều này thật quá kinh sợ, dùng hết toàn lực đôi chân, nàng cố chạy nhanh hơn.

Không xa phía sau truyền đến tiếng cười cạc cạc cạc chói tai, một cỗ ác khí bổ nhào đến.

"Oa, mùi vị nầy thật thơm nha!". Cái lưỡi ẩm ướt dinh dính hướng tới mắt cá chân của nàng liếm một cái.

Các yêu ma thoáng chốc xôn xao, phía sau tiếp phía trước hướng Đậu Khấu bổ nhào tới, tiếng cười, tiếng kêu la, tiếng chạy trốn ầm ĩ, còn có tiếng nuốt nước miếng, cùng với âm thanh đói bụng ọc ạch vang lên.

Đậu Khấu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nếu không phải lá gan nàng hơi lớn so với người khác, cộng thêm ý chí sinh tồn kiên cường, khẳng định đã sớm bị dọa cho ngất xỉu, bị những yêu ma này từng miếng, từng miếng nhai bằng hết.

Ô ô ô, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Nàng chỉ nhớ, bản thân ở trong núi rừng tìm kiếm, không ngừng tìm, thật vất vả mới thấy một gốc cỏ Giáng Châu nho nhỏ màu đỏ. Nàng dùng cái cuốc thật cẩn thận đào lên.

Đậu Khấu quá chuyên tâm.

Nàng chuyên tâm đến nỗi không phát hiện được là từ lúc tìm được cỏ Giáng Châu, khi bắt đầu đào, những thứ yêu ma kia giống như được triệu hoán mà đến, lần lượt, im ắng từ trong hốc cây, từ trong bùn đất, từ bên trong chỗ lõm đầy nước nhô ra, quần tụ ở sau lưng nàng.

Đợi đến khi nàng đào được cỏ Giáng Châu, thở hổn hển đứng dậy, chuẩn bị đi sâu vào trong núi, tìm nhiều cỏ Giáng Châu hơn nữa, mới xoay người một cái, nụ cười của nàng đột nhiên đông cứng lại .

Yêu quái!

Trời ạ, rất nhiều, rất nhiều yêu quái!

Đáng sợ hơn chính là, bọn chúng đều nhìn nàng chảy nước miếng ròng ròng!

Đậu Khấu sợ đến nỗi kêu không thành tiếng, không kịp lấy sọt hái thuốc cùng cái cuốc, lập tức chạy như điên, vừa chạy vừa ngã. Mà những thứ yêu ma quỷ quái kia lại như bóng với hình, giống như chó săn nhìn thấy con mồi, rối rít vui mừng, cuống quýt đuổi theo.

Rừng rậm âm u không thấy ánh nắng, nàng không rõ phương hướng, trong lòng càng lúc càng sợ, trong lúc vô tình lại càng chạy sâu vào trong rừng rậm. Mắt không nhìn thấy đường, trong rừng u ám giống như ban đêm, đừng nói là không nhìn thấy đường, căn bản là không có đường để đi, nàng vừa chạy vừa ngã, không ngừng vấp phải rễ cây mà trật chân té ngã.

Vì thế mà tốc độ chậm lại, yêu ma phía sau càng lúc lại càng đuổi tới gần!

Rốt cục, Đậu Khấu không biết ngã xuống lần thứ mấy, cố gắng một lần nữa đứng lên, thì cái đầu lưỡi hồng đã rít lên một tiếng xoắn tới, cuốn lấy mắt cá chân của nàng, kéo mạnh một cái——

Nguy rồi! Nguy rồi!

"A!" Nàng kêu một tiếng kinh hãi, bị lực cường đại kia kéo xuống, ngã vật lên tầng tầng lá rụng trên mặt đất không biết tích tụ từ mấy ngàn năm, thầm than xong rồi.

Lũ yêu ma quỷ quái tất cả đều xông tới.

"Bắt được rồi!" Bọn chúng hoan hô, vây bốn phía, vui vẻ uốn éo. "Bắt được rồi! Bắt được rồi! Rốt cục bắt được rồi!" Quá mức vui vẻ, con ngươi của một yêu quái cũng bởi vì nhảy nhót, uốn éo kịch liệt mà rơi xuống mặt đất.

Lè cái lưỡi đỏ dài, yêu quái mặt hổ cúi đầu xuống xem kỹ nàng, sau đó nói: "Là con người!" Nó cạc cạc cạc cười không ngừng.

Yêu quái trông giống dê, nhưng có tới chín cái đuôi, bốn cái tai, mắt mọc sau lưng, xoay đầu lại nhìn nàng: "Một nữ nhân."

Con cọp đuôi trâu nheo mắt. "Nó trộm cỏ Giáng Châu."

Cái cổ có một vòng lông dê màu hồng, ôm đầu lại gần: "Cỏ Giáng Châu là của chúng ta, không thể để nó mang đi."

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Vậy làm sao bây giờ?"

Tất cả yêu ma cùng kêu lên hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"

Yêu quái mặt hổ lần nữa phát ra tiếng cười chói tai, nói lên một đề nghị đáng sợ.

"Chúng ta ăn thịt nó!"

Các yêu ma hoan hô như sấm động.

"Ta muốn ăn tay nó!"

"Ta muốn ăn chân của nó!"

"Gan nó nóng hổi, non mềm là của ta!"

Yêu quái làm rơi con ngươi tiến tới trước mặt Đậu Khấu, dùng con mắt còn sót lại đánh giá vẻ thanh xuân xinh đẹp của nàng: "Như vậy, ta muốn con mắt như hạt châu của nó!"

"Không được!" nữ xà tinh phóng người lên uy hiếp lưỡi phun phì phì: "Mặt của nó đều là của ta!"

"Ta chỉ muốn một con ngươi."

"Không được!"

Tiếng rống giận dữ vang lên, yêu quái chột mắt hướng xà tinh đánh tới. Lá mục cuộn bay, hai yêu quái ra sức dẫm đạp, gặm cắn. Xà tinh thét chói tai, dùng thân rắn xoắn lấy đối phương, yêu quái chột mắt há to mồm, cắn mũi xà tinh, trực tiếp nuốt vào bụng.

"A, mũi của ta! Mũi của ta." Nữ xà tinh thét chói tai, cái mũi đã bị cắn nát chảy ra một dòng máu lành lạnh."Ta bị thương, cho nên ta có tư cách độc chiếm con bé kia!"

Các yêu ma đâu chịu đồng ý? Trong lúc nhất thời xôn xao, rối rít la ó.

"Dựa vào đâu chứ?"

"Đúng thế!"

"Chia ra ăn đi, chia ra ăn đi!"

Âm thanh cãi vã vang lên trong rừng rậm, có tên rống lên giận dữ, có tên rít gào, lại có tên dùng sừng húc vào yêu quái khác. Bọn chúng cãi vã thật lợi hại khiến cho lá rụng trên mặt đất sôi trào, quay cuồng, chấn động.

Bị các yêu ma vây quanh sắp xé xác ăn thịt, Đậu Khấu ở thời khắc nguy cấp này cũng từ từ tỉnh táo lại, tiểu não trở nên thông minh, vì tính mạng của mình mà nhanh chóng suy nghĩ một chút.

"Các vị, xin dừng tay! Dừng tay!" Nàng đột nhiên đứng dậy, trước rất nhiều "thực khách", miễn cưỡng nặn ra nụ cười thân mật: "Xin các vị yêu quái đại gia, các đại tỷ đừng ồn ào nữa."

Bị thanh âm trong trẻo hấp dẫn, lũ yêu ma rối rít dừng lại.

Đậu Khấu mở trừng hai mắt, lấy hết dũng khí, nặn ra vẻ mặt đáng yêu và biết điều nhất: "Nhổ trộm cỏ Giáng Châu là lỗi của ta, ta lại còn làm hại các vị yêu quái đại gia, đại tỷ tổn thương hòa khí, tội của ta là rất lớn."

"Ngươi cũng rất hiểu chuyện." Yêu quái mặt hổ lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Nàng trợn to đôi mắt hạnh*, vỗ ngực nói: "Ta nhận thấy tất cả là lỗi của ta, nên để ta chịu trách nhiệm lớn nhất."

* (nguyên văn: đôi mắt hắc bạch phân minh, tức là đôi mắt rất đẹp. Nhưng người Việt mình mà miêu tả đôi mắt trắng đen rõ ràng thì thật khó để hình dung là đẹp nên tuỳ vào văn cảnh mà C2S2 dịch sao cho dễ hiểu)

"Vậy thì biết điều một chút cho chúng ta ăn đi!" Đầu lưỡi tanh màu đỏ chầm chập trườn đến trước mắt nàng.

Khắc chế sự sợ hãi, Đậu Khấu cố gắng đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Nàng lộ ra vẻ mặt tiếc hận, hai tay nắm chặt: "Ta rất nguyện ý để các vị ăn. Nhưng vóc dáng ta quá nhỏ, lại rất ít thịt, thật sự không đủ cho mọi người cùng ăn." Nàng còn thở dài một hơi, phảng phất như thể không được các yêu ma xé xác ăn thịt là tiếc nuối lớn nhất trong kiếp này của nàng.

Các yêu quái nghe xong lời nàng nói, đông nhìn một cái, tây xem một chút, cũng cảm thấy nàng nói đúng là có mấy phần đạo lý.

"Tay nó quá mảnh ."

"Chân của nó cũng quá gầy."

"Cứ như vậy, chúng ta căn bản chẳng có chút thịt mà chia." Con chim két lông xanh bắt đầu líu ríu oán trách: "Lần nào cũng phải gặm xương, ta thỉnh thoảng cũng muốn ăn thịt a!"

"Các ngươi chỉ xứng gặm xương!" Hổ đuôi trâu xem thường rống một tiếng.

Bầy chim két tức giận đập cánh, đánh về phía Hổ đuôi trâu, dùng cái mỏ bén nhọn công kích, vặt lông, cắn xé da thịt của nó.

"Ngươi nói gì? !"

"Không công bằng!"

"Ăn thịt! Ăn thịt! Ăn thịt! Chúng ta ăn thịt, ngươi ăn xương!" Bầy két nói lải nhải.

Hổ đuôi trâu rống lên đau đớn, mắt long lên sòng sọc, dùng móng vuốt táp vào mấy con két đang lượn vòng, nhưng chỉ khiến cho bọn chúng công kích kịch liệt hơn.

Đột nhiên, có một thanh âm trong trẻo vang lên.

"Các vị, các vị, xin hãy nghe ta nói." Đậu Khấu nói, ngăn trở một cuộc hỗn chiến."Ta có một biện pháp rất hay." Nàng tuyên bố.

"Biện pháp gì?"

Nàng cười híp mắt trả lời: "Để đảm bảo công bình, không bằng các vị cùng nhau tranh tài đi, ai thắng thì người đó có quyền độc chiếm ăn thịt ta, như vậy sẽ không làm tổn thương hòa khí của các vị yêu quái đại gia và các đại tỷ."

Có thể độc chiếm “thức ăn” quả thật là rất hấp dẫn, hấp dẫn đến nỗi khiến cho các yêu ma khó có thể cự tuyệt. Bọn chúng tất cả đều vểnh tai nghe lấy từng lời nói của nàng, chỉ sợ nghe không rõ cái gì sẽ mất đi cơ hội được nuốt chửng nàng vào bụng.

"Tranh tài như thế nào?" Có yêu quái hỏi.

Đậu Khấu cười ngọt ngào như mật, càng lộ thêm vẻ mỹ vị ngon miệng, làm hại lũ yêu ma tất cả đều thèm thuồng mãnh liệt, nuốt nước miếng ừng ực.

"Thi chạy a!" Nàng vừa nói, vừa đưa bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết chỉ về hướng cuối khu rừng rậm âm u."Các vị có thể tranh tài, người nào từ cuối rừng rậm trở về đầu tiên có thể độc chiếm ta."

Các yêu ma toàn bộ nghiêng đầu, thận trọng suy nghĩ đề nghị này. Bọn két lông xanh tán thành đầu tiên, bọn chúng có cánh, so với những yêu ma khác có nhiều phần thắng hơn.

"Thật tốt quá, cứ làm như thế!"

"Được đấy!"

"Đây là biện pháp tranh tài công bằng nhất mà ta từng nghe qua." Điểu Nhi om sòm.

Lũ chim số lượn rất đông, bay đến kêu gọi, cổ động những yêu ma năng lực kém hơn, lấy được số lượng ý kiến ủng hộ đông đảo, làm cho số ít yêu ma còn lại, tuy rằng có năng lực mạnh hơn, nhưng cũng buộc phải đồng ý.

Yêu quái mặt hổ tuy nhiên vẫn còn nghi ngờ: "Nhưng nếu ngươi chạy mất thì sao?"

Đậu Khấu nháy mắt.

"Ta sẽ không chạy trốn." Nàng cười ngọt ngào bảo đảm, lộ ra vẻ ôn thuần vô hại, để gia tăng tính hiệu lực, nàng còn nhặt trên mặt đất một sợi dây mây rất chắc, hướng mắt cá chân đông thắt thắt, tây trói trói, tạo ra một nút buộc vô cùng phức tạp.

"Ta tự mình trói lại rồi, trốn không thoát đâu." Nàng phô bày dây trói ở chân cho bọn chúng xem.

Tất cả yêu ma đều tiến lại gần, cẩn thận nhìn ngó nút buộc, lúc này mới yên tâm đồng ý.

"Ngươi biết điều một chút đợi ở chỗ này."

"Được."

"Chờ ta trở lại ăn ngươi."

"Được."

"Không đúng! Không đúng, nên để ta ăn mới đúng."

"Ai về trước, người đó có thể ăn ta." Nàng hảo ý nhắc nhở.

"Chúng ta muốn ăn, chúng ta muốn ăn! Ăn da của nàng, ăn thịt của nàng, ăn mắt của nàng, ăn gan của nàng." Quái điểu khẩn cấp giương cánh, dẫn đầu đám yêu quái, hướng về phía cuối rừng rậm bay đi.

Vì muốn độc chiếm thức ăn ngon, lũ yêu ma tranh nhau chạy lên phía trước, tiếng rít chấn động cả khu rừng rậm, lá rụng dạt sang hai bên, lũ yêu ma như một trận cuồng phong lao về phía cuối rừng. Bất quá thời gian chỉ trong nháy mắt đã không còn nhìn thấy nửa bóng yêu ma.

Ngay cả tiếng gầm rít cũng đi rất xa, Đậu Khấu mới thở phào nhẹ nhõm.

"Phù, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!" Nàng vỗ ngực thình thịch, thấp giọng nói mấy câu, sau đó nhanh chóng đứng lên. Rồi nhẹ nhàng, khéo léo rút nhẹ một cái, trong nháy mắt đôi chân nàng đã được tự do.

Cũng may lũ yêu ma ngu ngốc chứ không giảo hoạt, đa nghi như con người nên đều bị nàng lừa gạt. Nút buộc nàng cột trên mắt cá chân mặc dù thoạt nhìn thì có vẻ rất phức tạp, thật ra thì chỉ cần khéo léo rút chân là có thể dễ dàng thoát ra.

Dĩ nhiên, Đậu Khấu không phải kẻ ngốc mà tiếp tục lưu lại ở chỗ cũ.

Nàng xoay người bỏ chạy thật nhanh.

Mặc dù nói dối không phải là chuyện tốt, nhưng để giữ được cái mạng nhỏ này, nàng mặt không đỏ, hơi thở không gấp, lừa gạt đám yêu ma kia mới tìm được cơ hội đào tẩu.

Nhớ tới bọn chúng toàn những răng nanh cùng vuốt nhọn, Đậu Khấu lại càng chạy thật nhanh, chỉ sợ cước bộ chậm một chút thế nào cũng bị bọn yêu ma chộp tới, sẽ đem nàng từ đầu cho đến chân, răng rắc, răng rắc cắn xé, nhai nuốt, ăn sạch sành sanh, chẳng còn dư đến một mẩu xương.

Đậu Khấu chạy trối chết, chạy đến thở hồng hộc, nhưng vẫn không tìm được con đường ra khỏi rừng. Thật vất vả nàng mới nhìn thấy phía trước cách đó không xa có một hang động lớn lộ ra ánh nắng ấm áp. Nàng theo bản năng, hướng về phía đó chạy tới.

Chẳng qua là vừa mới chạy được mấy bước, một tiếng gầm thét kinh người đột nhiên từ sau truyền đến.

"Nó lừa gạt chúng ta!" Bên trong tiếng gầm tràn đầy tức giận.

"Nó chạy đi đâu?"

"Đem tìm nó trở về!"

"Ăn nó! Ăn nó!"

Hỏng rồi!

Tốc độ của lũ yêu ma kia so sánh với nàng chẳng cần nghĩ cũng biết là nhanh hơn rất, rất nhiều. Mới một lát mà chúng đã chạy trở về chỗ cũ, phát giác ra quỷ kế của nàng, nhảy loạn lên vì tức giận.

"Nó chạy hướng nào đây?"

Xà yêu nói lớn."Ta nhìn thấy nó rồi!"

"Ta nghe thấy nó!"

"Ta nhìn thấy nó!"

Oa, không xong, bọn chúng đã phát hiện ra nàng!

Đậu Khấu đè nén sợ hãi, cố sức chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Nhưng tốc độ của yêu ma khác xa loài người, nên trong nháy mắt, nàng có thể nghe thấy thanh âm gầm rít cùng mắng chửi của chúng từ phía sau lưng truyền đến.

"Nó lừa gạt chúng ta!"

"Ăn hết sạch nó!"

"Không nên bỏ qua cho nó!"

Nàng không dám quay đầu lại, nhưng bất luận chạy trốn mau thế nào, mùi hơi thở hôi thối ở sau lưng vẫn càng lúc càng nhích tới gần. Thậm chí nàng cơ hồ có thể cảm giác được cả sự sắc bén của những chiếc răng nanh, chỉ thiếu chút xíu nữa cắn nát bả vai của nàng.

"Đứng lại!"

"Dừng lại!"

"Bắt lấy nó!"

Các yêu ma rít lên, giương nanh, múa vuốt hướng thẳng nàng chộp tới. Móng vuốt sắc bén đến nỗi phát ra thanh âm bén nhọn phá vỡ cả bầu không khí.

"A ——" Đậu Khấu cất lên tiếng thét chói tai.

Ôi, y phục của nàng đã bị rách!

Cũng may là móng vuốt của yêu quái không làm Đậu Khấu bị thương, nhưng lại tạo thành một lực không nhỏ đẩy nàng lao về phía trước. Thân thể xinh xắn không khống chế được, xuyên qua một tầng bụi rậm bao phủ trong rừng, đến trước một bức tượng bằng đá không biết tồn tại từ bao lâu, tướng mạo đã sớm bị rêu phong phủ mờ.

Trên đầu tượng đá có tiếng rạn gãy.

Mà chân nàng lại chưa dừng lại được, cả người không thể khống chế, ngã nhào xuống nơi có ánh mặt trời ——

Đó là một huyệt động khổng lồ sâu không thấy đáy!

"A a a…"

Nàng kêu lên sợ hãi, không thể khống chế được thân thể, chỉ còn biết nhắm chặt hai mắt, cùng với thạch đầu hướng về phía trong huyệt động lăn đi.

Tiếng gió gào thét, hỗn loạn bên tai, tiếng lũ yêu ma gầm rống giận dữ. Hai mắt nàng tuy nhắm chặt nhưng phảng phất vẫn thấy được vô số hình ảnh lấp loá trôi qua. Bên tai vang lên âm thanh rạn nứt, giống như là có cái gì đó bị phong bế từ lâu nay bỗng được giải phóng.

Cuối cùng, khi nàng dừng lại ở đáy động, nặng nề té rơi trên mặt đất, tất cả những thanh âm đó cũng biến mất, bốn phía im ắng.

Đậu Khấu nhịn đau, hai tay ôm lấy đầu, hé mắt trái trước, xác định không có gì nguy hiểm, mới từ từ mở mắt phải ra. Dưới đáy huyệt động vừa bằng phẳng lại rộng rãi, song khiến cho nàng kinh ngạc hơn cả là ánh mặt trời còn có thể chiếu vào tới tận nơi này.

Cái đầu tượng đá cũng vừa vặn rơi tới trước mặt nàng, rêu xanh bao phủ. Những lớp rêu khô còn bám đầy trong hai hốc mắt trông thật đáng sợ.

Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, lòng vẫn đầy bất an, lo lắng không biết lũ yêu ma kia có thể đuổi theo hay không thì bỗng một thanh âm trầm thấp vang lên:

"Này, nha đầu!"

Đậu Khấu sợ hết hồn.

Giọng nói này ở đâu ra?

Nàng vô cùng sợ hãi, vội vàng nhìn chung quanh.

"Này!" Lần này, trong thanh âm chứa đựng sự mất kiên nhẫn.

Nàng hoảng sợ đưa mắt nhìn vào thạch đầu.

"Là… là ngươi đang nói chuyện?" Nàng cẩn thận hỏi, đưa đầu ngón tay khẽ chọc chọc vào thạch đầu.

Quái, có phải hay không nàng nghe thấy âm thanh tức giận?

Thanh âm kia lần nữa vang lên.

"Nha đầu, xoay đầu lại!"

Chẳng lẽ không phải là thạch đầu trước mắt nói chuyện, mà là người khác? Lòng hiếu kỳ át đi nỗi sợ hãi, Đậu Khấu không chút do dự xoay người.

Sau đó, nàng nhìn thấy hắn.

Đó là nam nhân đẹp nhất Đậu Khấu nhìn thấy từ lúc chào đời tới nay.

Hắn, lông mày cao, đen như mực nhuộm, đôi mắt giống như tinh tú giữa trời đêm, sống mũi rất thẳng, hình dáng đẹp đến hoàn mỹ, đôi môi mỏng mà hồng nhuận, da mặt trơn bóng như nước. Nam nhân này có ma lực khó tả, đẹp đến nỗi khó có thể hình dung, chỉ cần nhìn hắn một lần cũng sẽ bị đầu độc, dễ dàng bị hắn đoạt đi thần ý.

Hắn đẹp, quá đẹp khiến nàng không thể rời mắt khỏi hắn, chỉ có thể nhìn đến thất thần.

Đôi môi mỏng mà nàng đang nhìn soi mói, phun ra một câu:

"Này, nha đầu!" Hắn không nhịn được gọi.

Đậu Khấu đột nhiên ngồi thẳng lên, mở trừng hai mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có mấy phần mờ mịt, giống như là đột nhiên bị người ta thô lỗ đánh thức khỏi giấc mộng đẹp.

“Hả?" Nàng nhìn chung quanh, mới vừa quay đầu lại, hồ nghi đặt câu hỏi. "Ngươi đang nói chuyện với ta sao?"

"Nơi này trừ ngươi ra, còn có người khác sao?" Hắn trừng mắt nhìn nàng với một cái bộ dạng “hạ cố nói chuyện với ngươi là tổn hại đến thân phận cao quý của ta rồi”.

"Cũng phải!" Nàng khó có thể cưỡng lại lực hấp dẫn, không tự chủ được nhích lại gần hắn hơn một chút.

Trong mắt của hắn có vẻ căm ghét không che dấu.

"Là ai phái ngươi tới đây? Ngươi tại sao lại xông vào được nơi này?" Đổi lại trong quá khứ, hắn vốn khinh thường không bao giờ hạ mình nói chuyện với người phàm. Nhưng hắn đã bị giam ở chỗ này quá lâu, lâu đến nỗi hắn bắt đầu cảm thấy phiền chán, đến không thể chịu được nữa, thì vừa vặn lúc đó, nữ nhân này lại lăn vào động, xuất hiện trước mặt hắn.

Thần tộc lưu lại tứ phương kết giới, cùng với phù chú trên tảng đá khiến cho hắn năm trăm năm qua không thể động đậy. Phong ấn có sức mạnh vô cùng lớn, năm trăm năm này, đừng nói là thần tiên, ma quỷ không thể tiếp xúc được với hắn, mà ngay cả một cái lá rụng cũng không thể bay vào.

Nhưng mà hắn cũng không thể ngờ được là có một ngày có một nữ nhân vừa kêu quang quác, quang quác vừa lăn xuống trước mặt hắn.

"Không có ai phái ta tới a!" Đậu Khấu vội vàng lắc đầu."Ta bị một đám yêu ma đuổi theo, không cẩn thận nên rơi vào đây."

Đôi mày rậm nhíu lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội của nàng, rồi chợt trông thấy phía sau nàng là chiếc thạch đầu phủ đầy rêu xanh. Hắn lúc này mới chợt hiểu ra.

"Ngươi phá hư kết giới." Kết giới nhốt hắn bao nhiêu năm nay, rốt cục đã bị hủy!

"A, thật xin lỗi, thật xin lỗi." Đậu Khấu vội vàng nhấc thạch đầu lên: "Ta lập tức đem nó đi sửa lại."

"Không cần."

"Ngươi không cần khách khí, là ta làm hư đồ của ngươi thì ta nên sửa lại." Nàng ôm lấy thạch đầu, chân thành nói với hắn.

A, lại nữa! Nàng nghe thấy âm thanh tức giận của hắn.

Đậu Khấu nhìn chòng chọc nam nhân kia, trong lòng thầm than thở, hắn ngay cả nghiến răng, nghiến lợi cũng đẹp như vậy, đúng là muốn làm hại trái tim của nàng đây mà, bởi không rõ vì nguyên nhân gì mà cứ làm loạn lên, đập thình thịch, thình thịch trong ngực nàng.

Ma lực tuyệt đẹp kia khiến nàng mãi một lúc sau mới bình tâm lại một chút, rời mắt đi chú ý những chi tiết khác.

Nam nhân đẹp như thiên tiên này hẳn là bị giam giữ ở dưới tảng đá lớn, trên tảng đá còn dán một dải lụa trắng viết văn tự gì đó không còn nhìn rõ. Tảng đá khổng lồ đó ngăn chặn thân thể của hắn, chỉ cho hắn lộ ra khuôn mặt tuyệt thế. Mái tóc đen dài xõa ra trên trán hắn, bộ dáng mặc dù chật vật, nhưng vẫn toát lên một vẻ kiêu ngạo, cuồng bá.

Hơn nữa, khiến cho nàng kinh ngạc nhất là trên đầu của hắn còn có một cặp sừng vừa dày, vừa sắc như huyền thiết (sắt đen), mỏng dần về phần ngọn, cong ra sau, trên cặp sừng có những vết khắc dày như răng lược.

"Ngươi là yêu quái?" Đậu Khấu bật thốt lên.

Bỗng dưng, một tia sét giáng xuống.

Chỉ nghe thấy ầm ầm một tiếng, cách đó không xa, một gốc cây thông già ngàn năm bị tia sét này bổ trúng, trong nháy mắt bốc cháy rừng rực.

Ánh lửa bập bùng chiếu rọi tuấn nhan đang tức giận.

"Ta là Long Vương." Hắn lạnh lùng liếc nàng một cái tuyên bố, đợi nàng run rẩy quỳ xuống, rập đầu cầu xin tha thứ, rồi tuyên thệ vĩnh viễn trung thành với hắn, nguyện ý đem cả linh hồn trở thành đầy tớ cho hắn.

Nhưng phản ứng của Đậu Khấu lại hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn. Nàng không quỳ xuống, cũng không cầu xin tha thứ, ngược lại vươn tay ra, dùng sức nắm chặt cặp sừng xinh đẹp.

"Ngươi là dê sao?" Nàng thật thà hỏi.

Cái gì? Thế này rõ ràng là gió đổi chiều sao!

Hắn khó có thể tin nổi, nặng nề thở dốc vì kinh ngạc.

Kể từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, Nữ Oa đội đá vá trời, sao Vệ rơi xuống Đông Hải, Khoa Phụ đuổi bắt Húc Nhật, Thần Nông tạo ra cỏ cây, loài người học được cách tạo ra lửa, thời gian lâu như vậy, chưa từng có bất kỳ thần tiên, ma quỷ nào dám can đảm chạm tới cặp sừng của hắn.

Vậy mà nữ nhân này lại còn nắm chặt lấy cặp sừng của hắn, cả gan hỏi hắn thật ra có phải là dê hay không?

Đây là nỗi nhục nhã lớn nhất, nếu không phải phù chú dán trên khối đá áp chế năng lực của hắn, mà nàng lại còn chút giá trị lợi dụng, thì động tác đại bất kính này của nàng cũng đủ làm cho nàng chết thảm một vạn lần, ngay cả hồn phách cũng không còn dư lại!

"Buông ra."

"Hả? Cái gì?" Nàng còn dám hỏi lại.

"Ta nói, bỏ-ra!"

Nhận thấy được cơn giận của hắn, Đậu Khấu lúc này mới buông tay, thu vội vào bên người: "A, xin lỗi, ta chỉ là muốn xác nhận xem có đúng hay không thôi."

Nàng lại còn cường điệu khuyên bảo hắn: "Ngươi là dê thì cứ nhận là dê đi, việc gì phải nói dối thân phận như vậy, lại càng không nên nói với người khác ngươi là cái gì mà… Long Vương, người ta sẽ không tin đâu."

Hắn dùng hết tu vi một ngàn năm mới có thể duy trì sự nhẫn nại, mới không cắn chết nàng tại chỗ. Hắn nhắm mắt, hít sâu mấy cái mới kìm được lửa giận.

"Này!"

"Tên ta là Đậu Khấu." Nàng tốt bụng nói cho hắn biết.

Nhưng hắn làm như không nghe thấy.

"Nha đầu, xé cái phù trú trên tảng đá kia xuống cho ta." Đó là cản trở cuối cùng của đạo phong ấn, một khi gỡ xuống là hắn có thể hoàn toàn tự do.

A, tự do!

Bị giam giữ những năm trăm năm, hai chữ này với hắn hiện tại có dư vị thật ngọt ngào.

Nhưng dường như là cố ý muốn hành hạ hắn, nữ nhân trẻ tuổi có mắt không tròng này lại chậm chạp không chịu động thủ, ngược lại còn ghé sát vào phù chú, nhìn kỹ một hồi lâu, còn nhàn hạ thoải mái đặt câu hỏi.

"Này, trên này viết cái gì vậy?"

Đủ rồi!

Dù sao kết giới đã khai giải, hắn bắt đầu suy nghĩ, có phải hay không trước hết giết nàng, rồi đợi một kẻ tương đối thông minh xông vào.

Ở bên trên huyệt động đột nhiên truyền đến âm thanh xôn xao:

"Nó ở chỗ này!"

"Ăn nó!"

"Không thể bỏ qua cho nó!"

"Nó lừa gạt chúng ta, lừa gạt chúng ta!"

Vô số yêu ma vừa chạy vừa nhảy xuống đáy huyệt động khổng lồ, muốn bắt nàng mà ăn sạch, nuốt sạch. Bọn chúng há to mồm, lộ ra răng nanh, hướng về phía nàng nhe răng trợn mắt, vừa tức giận vừa đói cồn cào.

"Hỏng bét!" Đậu Khấu nói lớn, trơ mắt nhìn lũ yêu ma vây thành nửa vòng chặt chẽ, tiến tới từng bước, từng bước một, thu nhỏ dần phạm vi về phía nàng: "A, các vị, xin bình tĩnh một chút, chuyện gì cũng từ từ nói a!"

Lũ chim kêu gào, vỗ cánh phành phạch.

"Lời của nó không thể tin, không thể tin được! Nó lừa gạt chúng ta đấy!"

Đậu Khấu dán chặt người vào vách đá, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sợ hãi phát hiện ra mình không còn đường lui.

Ôi trời ạ, chẳng lẽ nàng nhất định bị bọn yêu ma này ăn thịt sao?

"Xé phù chú xuống, ta sẽ cứu ngươi một mạng." Thanh âm trầm thấp vang lên, ngữ điệu bình thản, lộ ra cái vẻ miễn cưỡng phá lệ.

Nàng cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện ra trong lúc bất tri bất giác, nàng đã dựa vào hắn. Mặc dù hắn nói sẽ chỉ ra cho nàng một con đường sống, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút hoài nghi.

"Ngươi có thể cứu ta ư?" Nàng hỏi.

Sắc mặt của hắn biến đổi, giống như vừa chịu một sự vũ nhục lớn lao.

"Nha đầu, ngươi không tin ta?"

Đậu Khấu gật đầu trả lời: "Dĩ nhiên là không tin rồi! Nếu ngươi thực sự lợi hại như vậy thì sao lại bị giam ở chỗ này?" Nàng bỗng nhiên dừng lại một chút, lần nữa mở miệng xác nhận: "Thật ra ngươi là dê đúng không?"

Cơn tức giận đột nhiên bộc phát, hắn không cách nào nhịn được nữ nhân ngu xuẩn này.

"Rốt cuộc là ngươi xé hay không xé?"

Hắn giận dữ gầm lên, tạo ra một đạo kim quang chói mắt. Yêu quái mặt hổ vốn đang há mồm gào thét lập tức bị đạo kim quang làm cho nát bấy, hồn phi phách tán tại chỗ, biến mất không thấy tăm hơi.

Trong nháy mắt, bất luận là đám yêu ma hay là Đậu Khấu, trong khoảng thời gian ngắn đều ngây ngẩn cả người.

Một hồi lâu sau, quái điểu phục hồi tinh thần lại đầu tiên, vừa bay vòng vèo vừa nói. "Nữ nhân này tìm được trợ thủ!"

"Ngay cả hắn cũng giết chết!"

"Cắn chết bọn chúng!"

Mắt thấy đồng bọn bị giết, các yêu ma càng thêm tức giận, trong nháy mắt, chúng đồng loạt nhe nanh, giương vuốt, khàn giọng gầm thét, tạo thành từng trận, từng trận cuồng phong, chen chúc hướng về khối đá, muốn nhanh chóng đem bọn họ xé thành trăm mảnh.

Đậu Khấu sợ đến tái cả mặt.

"Oa, cứu mạng a!" Dưới tình thế cấp bách, nàng đưa tay nắm loạn, ôm ghì lấy đầu của hắn, sợ hãi vùi mặt vào suối tóc đen tuyền, không ngừng run rẩy bẩy.

"Xé phù chú mau!" Hắn lớn tiếng nói.

A? A? Đúng rồi, phù chú!

Nói không chừng, con dê này thật sự có bản lĩnh lợi hại có thể cứu nàng một mạng —

Tiếng yêu ma gầm thét quanh quẩn ở bên tai Đậu Khấu, cái lưỡi ẩm ướt dính dính quét qua tai của nàng, làm cho nàng cơ hồ muốn nôn mửa vì sợ hãi.

A, nàng không có sự lựa chọn nào khác!

Phù chú cổ xưa gặp phải trận trận cuồng phong trở nên rung động mãnh liệt, không ngừng vỗ vào tảng đá, dòng chữ màu đỏ viết trên phù chú, dưới ánh mặt trời ánh lên từng đợt hào quang quỷ dị.

Vì bảo vệ tính mạng, Đậu Khấu không suy nghĩ nhiều, nàng vươn tay kéo tấm phù chú xuống.

Ngay lúc tấm phù chú rời khỏi tảng đá, trong nháy mắt, dải lụa trắng cổ xưa hóa thành phấn vụn, dòng chữ chú ngữ màu đỏ lơ lửng bay trong không trung, rồi sau đó đột nhiên xông vào lòng bàn tay của nàng, một dòng nhiệt lượng lan toả khắp toàn thân.

Đậu Khấu còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng cười điên cuồng vang lên, tảng đá rùng rùng chấn động, tạo nên vô số vết nứt vỡ từ dưới chạy lên, rồi bị một sức mạnh cường đại phá vỡ thành vô số mảnh vụn.

Phía chân trời mây đen cuồn cuộn sôi trào, ánh nắng biến mất, trời đất hoá thành một mảnh mờ mờ, chỉ còn tiếng cuồng phong gào thét, khóc than, đất đá chung quanh cuộn xoáy như cơn lốc, tất cả đều trở nên hỗn độn.

Bên trong trận cuồng phong gào thét, mơ hồ truyền đến tiếng yêu ma sợ hãi kêu lên thảm thiết, cùng với từng trận, từng trận cười điên loạn.

Trong không trung, gió mưa, sấm chớp ầm ầm, đinh tai nhức óc. Đậu Khấu đang bò lổm ngổm bị cuồng phong thổi trúng, ngã sấp, ngã ngửa như một trái cây nhỏ bị lăn qua lăn lại.

Trong lòng có dự cảm bất an, nàng thấp thỏm lo lắng có phải hay không trong lúc vô tình mình đã phạm phải sai lầm rất lớn?

Khi tiếng kêu thảm thiết của lũ yêu ma dừng lại, cuồng phong cùng sấm chớp cũng biến mất, ánh nắng lần nữa lộ ra giữa đám mây, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không còn nghe thấy bất kỳ thanh âm gì.

Đậu Khấu vùi đầu chờ trong chốc lát, một hồi lâu sau mới có dũng khí ngẩng lên. Nàng chầm chậm mở mắt ra, nỗi sợ hãi do vừa trải qua cõi sinh tử cùng với ánh mặt trời chói chang khiến nàng có chút đầu váng mắt hoa.

Tất cả yêu ma đều biến mất không còn dấu vết, ở trước mắt nàng, chỉ còn lại hắn, được bao bọc trong ánh nắng mặt trời, rắn chắc, ngăm đen, cao lớn, hoàn mỹ, thân thể trần truồng.

Ân nhân cứu mạng của nàng đã thoát khỏi sự giam cầm của tảng đá, đang trần như nhộng đứng ở đó.

Dường như nhận biết được ánh mắt của nàng, hắn chậm rãi quay đầu lại, dùng đôi mắt sáng trong, đen láy nhìn kỹ nàng, thâm ý trong ánh mắt ấy còn khó đoán hơn cả câu đố khó giải nhất.

Nàng chỉ có thể nín thở ngưng thần, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, nàng giống như con vật nhỏ bị vây khốn, muốn chạy cũng không thể chạy nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.