Long Vệ Siêu Đẳng - Lão Kim Mao

Chương 87: Sửa mặt đi rồi nói tiếp




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Báu vật gì?” Đôi mắt chuột của anh Trương nhìn ngó quanh, ánh mắt không ngừng di chuyển trêи người các cô gái, Tiền Thiếu Dương lập tức vẫy tay nói: “Tiểu Hồng, Tiểu Oanh, hai em qua đây tiếp anh Trương!”

Bên cạnh lập tức có hai cô gái xinh đẹp, dáng người bốc lửa đi đến đứng hai bên trái phải, anh Trương cười ha ha, quàng tay qua eo hai cô: “Thế này thì ngại quá, cậu nói nghe xem là báu vật gì?”

Tiền Thiếu Dương lập tức kể lại chuyện vừa rồi, anh Trương lộ vẻ xúc động, nhìn sang Tô Kỳ: “Là cô ta?”

Hắn ta nhìn thấy Tô Kỳ xinh đẹp thì lại chuyển sang vẻ mặt tươi cười, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô: “Mỹ nữ, cho anh xem món báu vật của em nhé? Không cho xem cũng không sao, chúng ta uống với nhau vài ly, kết bạn trước cũng được.”

Tô Kỳ đã được biết sự lợi hại của La Thuần và Đồ Long, có hai cao thủ ở bên cạnh, cô ta không chút che giấu tính khí nóng nảy của mình mà bộc lộ ra: “Anh là cái thá gì mà đòi uống rượu với tôi? Đi sửa cái mặt trước đi rồi nói chuyện với tôi, mặt mũi trông mắc ói, nhìn phát ngán!”

Vẻ mặt tươi cười trêи gương mặt anh Trương trở nên đen xì, hắn ta lạnh lùng nói: “Con khốn, nhìn mày cũng biết chút võ, có biết câu ‘Thà chọc sói thảo nguyên cũng chớ đụng vào Trương Đại An’ không?”

Tiền Thiếu Dương cảnh cáo: “Anh Trương Đại An là cao thủ võ đạo, xa gần đều biết tiếng, tôi khuyên cô hãy nói chuyện đàng hoàng, chừa cho mình một con đường lui.”

“Ồ…” Tô Kỳ thờ ơ nói: “Trương Đại An đúng không? Chưa nghe qua. Loại người như anh còn không bằng con chó,mà cũng đòi so sánh với sói sao?”

“Mày muốn chết chứ gì!” Trương Đại An đập bàn, đứng bật dậy. Chiếc bàn bằng gỗ thật vừa bị hắn ta đập lập tức nứt ra mấy đường, người xung quanh kinh ngạc lên tiếng: “Tay người đó làm bằng sắt sao? Bàn đó được làm bằng gỗ thật đấy, dùng rìu cũng không chẻ ra được đâu!”

“Xem ra mỹ nữ Tây Vực này gặp phải người khó đối phó rồi, có bảo bối cũng chưa chắc có thể đánh thắng người ta.”

“Đó là đương nhiên, cậu Tiền có bối cảnh thế nào chứ, chắc chắn là kết giao với toàn nhân vật lợi hại. Ba kẻ ăn mày kia giữ một báu vật như vậy chẳng khác nào trẻ con giữ xấp tiền, người khác không cướp mới là lạ ấy.”

Tô Kỳ cũng đứng lên định động tay, nhưng La Thuần kéo cô ta ngồi xuống, nói: “Cô không phải đối thủ của hắn đâu.”

“Biết sợ rồi sao?” Tiền Thiếu Dương cười khà khà: “Biết sợ rồi thì giao đồ ra đây, làm vui lòng anh Trương rồi tất cả đều dễ nói chuyện, bằng không các người sẽ không tránh khỏi kết cục bị gãy xương đứt gân, đến lúc đó nói không chừng còn phải dập đầu xin tha.”

Trương Đại An cười hà hà: “Chủ ý dập đầu xin tha của cậu không tồi, cứ quyết định vậy đi! Ba đứa chúng mày quỳ xuống dập đầu với tao mấy cái, tao có thể miễn cho chúng mày khỏi bị thương về thể xác. Không không, hai đứa con trai chúng mày quỳ xuống, còn mỹ nữ này theo anh lên phòng trêи lầu đàm đạo về chuyện đời là được.”

Người sáng suốt đương nhiên biết đàm đạo chuyện đời là ý gì. Trong lòng Tiền Thiếu Dương ít nhiều cũng có chút khó chịu, nhưng sao hắn dám đắc tội với Trương Đại An, cho dù có thích cũng phải chịu đau mà từ bỏ, bày ra vẻ tươi cười, nói: “Em sẽ cho người lên lầu chuẩn bị phòng.”

Trương Đại An liếc nhìn hắn, hài lòng gật đầu, ngay sau đó đổi sắc mặt nhìn sang La Thuần và Đồ Long: “Nếu chúng mày đã không biết tốt xấu, thế thì để lão Trương đây đích thân ra tay!” Hắn giơ tay vồ đến La Thuần, La Thuần nhặt một hạt đậu lên thuận tay búng đi, trúng ngay bụng dưới của Trương Đại An.

Trương Đại An phun ra một ngụm máu, kinh hãi nói: “Mày… Mày phế công lực của tao!”

“Vả mồm!” La Thuần chẳng buồn nhìn hắn, chậm rãi ăn đậu phộng.

Tô Kỳ lập tức tiến tới, dùng bàn tay đang đeo bao cổ tay tát một cái thật mạnh.

Trương Đại An đã bị thương ở đan điền, công lực bị phế toàn bộ, còn không bằng cả người bình thường. Hắn ta gắng gượng chịu một cái tát này, gò má lập tức sưng to, miệng nôn ra máu.

Tô Kỳ chưa từng cảm giác được cánh tay mình mạnh như vậy, mấy cái tát liên tiếp giáng xuống, cô ta phẫn nộ mắng chửi: “Không phải muốn nói chuyện lý tưởng cuộc đời sao? Nói đi nào!”

Trương Đại An không biết đã bị tát rụng mấy cái răng, gò má cũng sưng to, đâu còn nói ra được lời nào.

Tô Kỳ càng nhìn càng cảm thấy mặt mũi hắn ta đáng ghét, tay không dừng lại, liên tiếp mấy chục cái tát vung ra, máu bắn tung tóe xung quanh. Cuối cùng Trương Đại An cũng sợ hãi, kêu khóc hu hu: “Đừng đánh nữa, xin cô đừng đánh nữa!”

Hắn ta quỳ thụp xuống đất, kêu rên: “Tôi sai rồi, xin bà cô đừng đánh nữa!”

Tô Kỳ đạp hắn ta xuống dưới chân mình, hừ lạnh: “Tôi căm ghét đám súc vật ham mê sắc ɖu͙ƈ như các người. Tướng mạo xấu xí không phải lỗi của anh nhưng xấu lại còn háo sắc thì anh sai rồi! Cút về đọc sách thánh hiền vài năm đi rồi nói! Nghe rõ chưa?”

“Nghe rõ rồi, rõ rồi!” Trương Đại An run rẩy trả lời.

“Ai dám động vào người nhà họ Mạc chúng tôi?” Bên ngoài đột nhiên lóe lên ánh sáng bạc, một thanh phi đao phóng về phía Tô Kỳ, Tô Kỳ hoàn toàn không có thời gian đối phó. Mắt thấy thanh phi đao sắp ghim vào người mình, La Thuần chậm rãi nhặt một hạt đậu lên búng tới. ‘Keng’ một tiếng, thanh phi đao bị búng chệch đi. Hạt đậu không chút sứt mẻ, còn phi đao lại bị cong vẹo.

Nhưng không ai nhìn thấy được một màn này, tất cả mọi người đều chú ý ra phía cửa. Một thanh niên với ánh mắt sắc bén đi vào, sau khi vào cửa thì nhìn chằm chằm La Thuần, khẽ cười nói: “Anh cũng dùng phi đao sao? Dám sử dụng phi đao trước mặt người nhà họ Mạc tôi, anh cũng xem như múa rìu qua mắt thợ rồi.”

Đồ Long khinh thường liếc đối phương, nếu La Thuần sử dụng phi đao mà coi là múa rìu qua mặt thợ thì trêи thế giới này không còn ai xứng đáng sử dụng phi đao nữa.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lúc này, người thanh niên mới nhìn sang Trương Đại An. Trương Đại An run rẩy liếc nhìn La Thuần, sợ đến mức không dám nói gì.

Người thanh niên hừ lạnh: “Anh yên tâm, cứ mạnh dạn nói đi! Nhà họ Mạc chúng tôi luôn xử theo lẽ phải, anh đã làm việc cho nhà họ Mạc thì đương nhiên chúng tôi sẽ đòi lại công bằng cho anh.”

Tiền Thiếu Dương thấy Trương Đại An không tiện nói chuyện nên tiến lên, nhỏ giọng kể lại mọi chuyện một lần. Có điều hắn chọn lọc mà nói, che giấu hành vi khiêu khích, sỉ nhục của bọn hắn, chỉ nói là muốn mượn báu vật để xem nhưng lại bị mấy người họ từ chối, còn ra tay đánh người.

Người thanh niên nghe xong đầy vẻ tức giận, nói với ba người La Thuần: “Lẽ nào các người thật sự cho rằng nhà họ Mạc bọn tôi dễ ức hϊế͙p͙?”

“Cái gì mà nhà họ Mạc? Anh là ai?” La Thuần vẫn thản nhiên ăn đậu phộng, cứ như đang cắn hạt dưa không dừng lại được.

“Nhà họ Mạc ở Tấn Bắc- Mạc Ngọc Khôn.” Thanh niên chắp tay, cằm hơi ngước lên, trêи mặt mang vẻ tôn kính nhàn nhạt.

“Chưa nghe qua.” La Thuần lắc đầu nói: “Tên đàn em không có đầu óc của anh trêu ghẹo bạn tôi, những người có mặt tại đây đều nhìn thấy, tôi dạy dỗ anh ta một chút, anh không có ý kiến gì chứ?”

Mạc Ngọc Khôn nói: “Người nhà họ Mạc chúng tôi không phải là kiểu tùy tiện con chó con mèo nào cũng có thể ức hϊế͙p͙! Tôi thấy anh cũng sử dụng phi đao, hay là vậy, chúng ta so tài phi đao, ai thua thì người đó phải xin lỗi nhận sai ngay tại đây.”

“Anh xác định muốn so tài phi đao với tôi?” La Thuần như cười như không nhìn anh ta.

Mạc Ngọc Khôn ngạo nghễ nói: “Anh đừng đắc ý quá sớm, nhà họ Mạc chúng tôi đứng đầu về phi đao hiện nay, cho tới bây giờ chưa từng thua ai! Đừng nghĩ mình biết một hai chiêu đã là thiên hạ vô địch, tôi sẽ cho anh thấy thế nào mới là phi đao chân chính!”

La Thuần cười híp mắt, gật đầu nói: “Anh nói đi, đấu thế nào?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.