Long Vệ Siêu Đẳng - Lão Kim Mao

Chương 165: Sơn trang Thiên Dương




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thời gian ba ngày trôi qua thật nhanh, trong lúc đó Ngao Chấn đã học được kĩ thuật lái phi thuyền, chở mọi người bay đến núi Vạn Nhẫn.

Núi Vạn Nhẫn là nơi sơn trang Thiên Dương – một trong năm đại môn phái tọa lạc, cao trêи nghìn mét, chọc thẳng lên trời, hơn nữa diện tích của ngọn núi này rất lớn, chu vi ít nhất cũng hơn trăm cây số. Trêи sườn núi có rất nhiều biệt thự sang trọng nằm rải rác, nhưng kiến trúc huy hoàng nhất vẫn là ở trêи đỉnh núi. Nơi đó có một quần thể kiến trúc nguy nga lộng lẫy, một sân bay rộng lớn kéo dài đến bên ngoài núi, cung ứng cho những phi thuyền đến tham gia hội võ thuật sử dụng.

So sánh thì thấy chiếc phi thuyền của La Thuần nhỏ đến đáng thương, ở bên khác có bốn chiếc phi thuyền to lớn đỗ, chúng cũng phải to bằng mười cái sân bóng, giống như bốn con quái thú đang nằm rạp dưới đất.

Đám La Thuần vừa đáp đất thì lập tức có người đến xác minh danh tính, đưa họ đến biệt viện nghỉ ngơi.

Có rất nhiều người báo danh đi theo đội nhóm giống như La Thuần, trong quá trình bọn họ đi lại thậm chí còn nhìn thấy một đội hơn mười nghìn người. May là quảng trường nơi chiến đấu trêи đỉnh núi cực kì rộng lớn, hơn mấy trăm nghìn người đứng cùng nhau vẫn còn thấy hơi rộng rãi.

Lý Thanh Lôi tấm tắc than: “Trong Cổ Cảnh có nhiều người tu hành thế này, chẳng trách lại mạnh như vậy.”

La Thuần nhìn thấy vài người quen, mặt hơi biến sắc, vội vàng thay hình đổi dạng, đổi thành một gương mặt khác. Những người đó chính là gia đình Lương Vấn đã từng gặp trước kia, Lộ Tinh không có cách nào, chỉ đành che mặt đi, thấp giọng nói: “Thế này thì chúng ta phải làm sao? Đến lúc đó tôi chắc chắn không thể lộ diện, bọn họ sẽ nhận ra tôi ngay.”

“Không cần lo.” La Thuần vỗ lưng cô tỏ ý yên tâm, đi theo người dẫn đường phía trước xuyên qua quảng trường, trước mặt họ xuất hiện một tòa lầu cao nguy nga to lớn, nhìn không thấy nóc, bên trêи toàn là cửa sổ chi chít.

“Oa, khách sạn to thật!” Lý Thanh Lôi cảm thán một câu, tính sơ qua chí ít trêи này cũng phải có đến mấy chục nghìn căn phòng.

Ngoài ra còn có sáu tòa lầu cao giống như vậy, có thể thấy được tài lực hùng hậu của sơn trang Thiên Dương.

Mọi người được sắp xếp đến tầng một, nơi đây lại có cấu trúc hai tầng lầu thông nhau, cả tầng một là phòng khách, phía trêи là phòng ngủ. Ngao Chấn phân phát tai nghe bộ đàm cho mọi người, nói: “Lát nữa tự do hoạt động, cố gắng đừng tiếp xúc với người khác, không được để lộ nội tình, luôn chú ý nghe chỉ thị.”

Sau khi phân phát xong, La Thuần dẫn nhóm Lý Thanh Lôi ra ngoài đi dạo, đi mãi đi mãi lại chợt có một ông lão khoảng năm mươi tuổi chặn đường họ, ông lão cười hì hì nói: “Xin hỏi các vị ở đoàn nào vậy, có thể thêm tôi vào với được không?”

Ngao Chấn ngạc nhiên hỏi: “Không phải chứ ông chú, ông từng tuổi này rồi còn tham gia hội võ thuật à? Có ai cần ông không?”

Ông lão kia nhún vai bảo: “Sao trách tôi, tôi đã tham gia ba lần rồi, từ lúc hai mươi tuổi đến lúc năm mươi tuổi vẫn chẳng ai cần tôi, thật là!”

“Đó là do thực lực ông không đủ.” Ngao Chấn cười nhạo một tiếng.

La Thuần thầm nghĩ mình cũng cần một người có thể nghe ngóng tin tức cụ thể, gật đầu nói: “Chúng tôi là đoàn đội Tinh Hà, ông tên là gì?”

Ông lão hất tóc, đáp: “Lão phu tên là Lang Chiến Thiên, có phải rất khí phách không? Tiếc là tư chất tôi không tốt, tu hành ba mươi năm mà ngay cả cảnh giới Ngưng Khí cũng chưa đạt đến, cậu nói có thảm hay không?”

“Rất thảm.” Ngao Chấn lộ vẻ đồng tình, hỏi: “Vậy ông nói xem phải đạt tiêu chuẩn gì thì mới có thể được năm đại môn phái chọn làm đệ tử?”

Lang Chiến Thiên cười đáp: “Cái này coi như các cậu hỏi đúng người rồi, theo kinh nghiệm ba lần tham gia hội võ thuật của tôi, mỗi đợt chí ít có hai trăm triệu người tham gia đại hội võ thuật Cổ Cảnh, bầu cử đã bắt đầu từ năm ngoái, đến năm nay cuối cùng chỉ còn lại hai triệu người. Bây giờ hai triệu người đó tề tựu tại sơn trang Thiên Dương, chung cuộc chỉ có khoảng hai nghìn người được tuyển chọn. Hai nghìn người này đều là con cưng của trời, được năm đại môn phái chia ra thu nhận.”

Lý Thanh Lôi hỏi: “Vậy đạt đến thực lực nào mới được tính là lọt vào được hai nghìn người đó?”

Lang Chiến Thiên vuốt râu nói: “Cái này thì tôi không rõ, thông thường đều đến đại cảnh Luyện Khí đỉnh cao mới được, nếu muốn lọt vào top đầu thì phải là thực lực Hóa Thần trung kỳ ấy… Có năm thậm chí còn xuất hiện cả cao thủ trẻ tuổi cảnh giới Phản Hư, hiện giờ là người đứng thứ hai ở sơn trang Thiên Dương, các cậu sẽ được gặp người này nhanh thôi.”

Ngao Chấn hỏi: “Vậy những đệ tử không được chọn thì làm sao?”

Lang Chiến Thiên nói: “Không được chọn thì tham gia vào đội hộ vệ thành phố thôi, đãi ngộ cũng rất được, nhưng tài nguyên tu luyện thiếu hụt, sợ là muốn tiến bộ thêm nữa sẽ rất khó. Đó là lý do vì sao tôi muốn vào được năm đại môn phái, cho dù là với tuổi tác của tôi hiện tại, chỉ cần chịu cố gắng đột phá đến đại cảnh Hóa Thần, sống thêm một hai trăm năm cũng không thành vấn đề.”

Trong lúc nói chuyện, phía trước họ bỗng có rất nhiều người xuất hiện, có người kêu lên: “Mau nhìn kìa, Băng Dung tiên tử của Tuyết Thần Cung đến rồi.”

La Thuần hơi kinh ngạc, lập tức nhìn sang hướng mà đám đông chỉ, ở phía xa có một nhóm đệ tử áo trắng như tuyết đi tới, dẫn đầu là một người phụ nữ xinh đẹp mặt mày trắng nõn. Diệp Băng Dung theo sát bên cạnh người đó, các đệ tử phía sau thì vây quanh họ giống như là những vì sao vây quanh mặt trăng, vẻ mặt ai nấy đều ngạo nghễ.

“Là sư nương!”

Lý Thanh Lôi cao nhất, nhìn qua là thấy ngay, vội vàng khẽ giọng thông báo cho đám người Ngao Chấn.

La Thuần xuyên qua đám đông lớp lớp, ánh mắt sát sao nhìn theo bóng dáng Diệp Băng Dung, trong lòng vô cùng sốt ruột. Một năm không gặp, khí chất của cô càng thêm xuất trần, khí chất cao quý bức người, đôi mắt sắc bén như kiếm, khiến tất cả mọi người đều không kiềm được cúi đầu hổ thẹn.

Ánh mắt của cô và La Thuần bất chợt giao nhau, sắc mặt cô thoáng chốc có sự biến đổi.

Người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh cô cảm nhận được sự thay đổi rất nhỏ đó, lên tiếng hỏi: “Sao thế Băng Dung?”

Diệp Băng Dung định thần lại, thấy La Thuần khẽ lắc đầu thì vội dời ánh mắt đi, khôi phục vẻ lạnh lùng, thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ tới năm nay sẽ có những thiên tài như thế nào.”

Người phụ nữ đó cười nói: “Bất kể là thiên tài như thế nào, chắc chắn cô cũng sẽ giành hạng nhất. Hội võ thuật lần trước xuất hiện cao thủ đại cảnh Phản Hư cũng đã là chuyện của một trăm năm trước, lần này cô nhất định có thể đại diện cho Tuyết Thần Cung chúng ta giành hạng nhất.”

Diệp Băng Dung khẽ gật đầu, lại nhìn sang vị trí La Thuần vừa mới đứng. Bóng dáng anh đã biến mất, nhưng trong lòng cô không sao bình tĩnh lại được. Cô kϊƈɦ động muốn hét lên, thậm chí muốn bỏ mặc tất cả mà bổ nhào đến bên La Thuần, trong đầu tưởng tượng cảnh gặp được La Thuần, khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười mỉm.

“Nhìn đi, Băng Dung tiên tử cười rồi!”

“A, nữ thần của tôi cười với tôi rồi, cô ấy cười với tôi rồi!”

“Đừng mơ mộng nữa! Người ta đã được thiếu trang chủ của sơn trang Thiên Dương chấm rồi, các người khỏi mơ tưởng.”

Nhắc tới thiếu trang chủ của sơn trang Thiên Dương, nhiều người thở dài, vài người bất đắc dĩ nói: “Ai bảo thiếu trang chủ người ta có thực lực mạnh mẽ thế cơ chứ. Chưa đến ba mươi tuổi đã đạt đến đại cảnh Phản Hư, trở thành thiên tài có khả năng đột phá đến đại cảnh Hợp Đạo nhất, đi với Diệp Băng Dung thì đúng là trai tài gái sắc trời đất tạo nên!”

“Không biết Tuyết Thần Cung tìm đâu ra được một mỹ nữ như vậy, nếu họ liên kết với sơn trang Thiên Dương thì e là ba đại môn phái khác sẽ gặp tai ương mất!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.