Triệu Quốc Đống lại rất trầm tĩnh, ngồi im đó xem Viên Kiến Bân biểu diễn. Viên Kiến Bân này ăn nói cũng giỏi, đưa ra vài vấn đề đều có lý lẽ. Bảo sao tên này nổi tiếng mồm mép ở sở Thủy Lợi.
Khi Viên Kiến Bân đang phát huy tài năng, Triệu Quốc Đống liền mời bàn bên một chén
Bàn bên ngoài lái xe của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thì chỉ có bốn cán bộ của văn phòng Thị ủy và Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy. Một vị Trưởng phòng của Ban Tổ chức cán bộ, còn một vị là Phó chánh văn phòng Thị ủy. Hai người khác là cán bộ bình thường.
Bữa rượu tối nay ăn rất vui vẻ.
Sau khi tiễn Lãnh đạo thị ủy rời đi, Mã Nguyên uống nhiều nên bảo mọi người đi nghỉ và về nghỉ.
Về phòng, Viên Kiến Bân đã không chịu nổi. Không đợi Khúc Vân Phong và Triệu Quốc Đống nói gì thì y đã lao vào Wc mà nôn. Triệu Quốc Đống và Khúc Vân Phong nhìn nhau và cười cười đỡ Viên Kiến Bân về phòng mà nghỉ.
Viên Kiến Bân vừa vào phòng liền lăn ra ngủ. Sau khi cởi áo và quần dài cho tên này, Triệu Quốc Đống và Khúc Vân Phong đắp chăn cho y. Xem ra tên này không thể tỉnh ngay.
- Lão Khúc, tới phòng tôi ngồi chút chứ?
Triệu Quốc Đống hỏi.
- Không được, tôi muốn nghỉ đã, rượu Lao Thập Ninh Lăng này đúng là không phải để người uống, nặng không khác gì uống cồn.
Khúc Vân Phong lắc đầu rồi mở cửa phòng mình:
- Quốc Đống, nghỉ sớm đi, anh uống tốt nhưng phải chú ý giữ sức khỏe.
- Được rồi, nghỉ sớm đi.
Triệu Quốc Đống cũng vào phòng.
Triệu Quốc Đống uống rượu mà càng tỉnh táo hơn. Hắn ngồi trên giường bật chiếc Tv màu 18 inch lên xem. Triệu Quốc Đống điều chỉnh các kênh, cuối cùng tìm được đài truyền hình Ninh Lăng.
Đài truyền hình các địa phương có một thông lệ, đầu tiên là tin thời sự của đài truyền hình Trung ương lúc 7h30 tối, sau đó đến đài truyền hình tỉnh, cuối cùng là đài truyền hình địa phương.
- Ngày 21, Bí thư Thị ủy Kỳ Dư Hồng đến kiểm tra công việc ở Huyện Hoa Lâm đã nhấn mạnh tăng cường nông nghiệp, công nghiệp là quan trọng nhất hiện nay của Thị xã. Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng thường trực Kim Vĩnh Kiện cùng lãnh đạo Huyện Hoa Lâm tham gia cuộc khảo sát.
- Chiều ngày 21, Thường vụ thị ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Mục Cương tới thôn Công Hòa thị trấn Phúc Tập, Thị xã Ninh Lăng khảo sát công tác tổ chức cơ sở.
Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận giọng Mc cũng là tiếng thuần Ninh Lăng. Đương nhiên Triệu Quốc Đống cũng biết đây là do tâm lý của hắn. Còn Mc nói chuyện dễ nghe hơn người bình thường nhiều.
Điện thoại di động vang lên, Triệu Quốc Đống vội vàng nghe. Đây là do Liễu Đạo Nguyên gọi tới. Liễu Đạo Nguyên nói với Triệu Quốc Đống là mình vừa gọi cho Tương Uẩn Hoa, hy vọng đối phương giúp Triệu Quốc Đống.
- Anh cảm thấy bây giờ em đi gặp Bí thư Tương có thích hợp không?
Triệu Quốc Đống cẩn thận nói.
- Ừ, đi một chút cũng tốt, y đang ở nhà. Lão Tương cũng được, mặc dù tính cổ hủ nhưng tư tưởng lại không bảo thủ. Chỉ tiếc trình độ văn hóa thiếu nên không đủ bằng cấp để làm Thị trưởng, nếu không đã là Thị trưởng rồi.
Liễu Đạo Nguyên có chút nuối tiếc mà nói. Quan hệ cá nhân của y và Tương Uẩn Hoa khá được. Người này có năng lực, lúc trước y cũng muốn đẩy Tương Uẩn Hoa lên chức, nhưng thứ nhất do ý kiến Lãnh đạo tỉnh ủy khác nhau, thứ hai Tương Uẩn Hoa thiếu trình độ văn hóa, mà có đối thủ nhằm vào nên không thể đi mua bằng và đành mất cơ hội.
- Được rồi, em lập tức tới.
Triệu Quốc Đống nói.
Triệu Quốc Đống lôi ra một túi lớn dưới gầm giường, bỏ quần áo trên ra và lấy một hộp giấy, mở ra xem không vấn đề gì. Sau đó hắn cho vào túi và chuẩn bị ra ngoài.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài.
Khúc Vân Phong tưởng về ngủ hóa ra đã tới cửa nhà khách, một xe taxi từ từ chạy tới, Khúc Vân Phong khom người lên xe rời đi.
Triệu Quốc Đống lắc đầu cười khổ một tiếng.
Hắn tắt đèn và mở cửa thì nghe thấy tiếng đóng cửa rất nhỏ, Triệu Quốc Đống đi chậm lại cẩn thận thăm dò thì thấy Viên Kiến Bân vừa vặn biến mất ở cuối hành lang. Triệu Quốc Đống không dám tin dụi dụi mắt. Hắn về trước cửa sổ và nhìn thì thấy Viên Kiến Bân dán sát chân tường mà đi.
Triệu Quốc Đống ngồi xuống giường rồi thở dài một tiếng.
Khi gọi cho Tương Uẩn Hoa, Triệu Quốc Đống có chút khẩn trương. Nhưng khi nghe thấy giọng của Tương Uẩn Hoa truyền tới, hắn lại rất bình tĩnh.
- Bí thư Tương, tôi là Tiểu Triệu Sở Giao thông. Tôi được Liễu ca dặn tới thăm ngài. Không biết bây giờ Bí thư Tương có tiện không?
Tương Uẩn Hoa lập tức đồng ý. Triệu Quốc Đống hỏi địa chỉ.
Tương Uẩn Hoa ở trong khu tập thể của Tòa án, Triệu Quốc Đống đoán có lẽ vợ y làm ở Tòa án. Trời đã tối, Triệu Quốc Đống đến nơi nói với bảo vệ cửa là mình muốn tìm Bí thư Tương. Bảo vệ nhìn hắn rồi quay đầu lại mà xem Tv.
Người mở cửa là một phụ nữ đứng tuổi, ăn mặc chất phác. Thấy Triệu Quốc Đống cầm túi xách tới thì có chút không vui. Nhưng chị ta vẫn lễ phép mời Triệu Quốc Đống vào rồi gọi:
- Lão Tương.
Lúc Tương Uẩn Hoa đi ra, Triệu Quốc Đống đang cẩn thận đánh giá nhà Tương Uẩn Hoa. Phải nói người này cũng có sở thích khá tốt, mặc dù đồ dùng có vẻ cũ nhưng Triệu Quốc Đống có thể nhận ra mười năm trước nó rất sang trọng.
Một bình hoa đặt bên cạnh kệ Tv làm Triệu Quốc Đống chú ý.
Đây là bình Thanh Hoa Xuân, theo phong cách có lẽ là thời đại Khang Hi, chẳng qua bởi vì cách khá xa nên Triệu Quốc Đống không thấy rõ.
Tương Uẩn Hoa cười cười từ thư phòng đi ra. Y thấy Triệu Quốc Đống quy củ ngồi trên ghế, dưới chân đặt một chiếc túi to, bảo sao bà vợ không vui mấy. Y thấy Triệu Quốc Đống nhìn vào bình Thanh Hoa Xuân trên kệ Tv thì không khỏi động tâm.
- Tiểu Triệu, sao, cậu cũng nghiên cứu thứ này?
Tương Uẩn Hoa thấy Triệu Quốc Đống đứng lên liền ra hiệu hắn ngồi xuống.
- Ngồi đi, đừng khách khí. Tôi và lão Liễu quen đã lâu, tới nhà còn khách khí làm gì.
Triệu Quốc Đống đứng lên cung kính nói:
- Bí thư Tương, Liễu ca biết tôi tới Ninh Lăng công tác liền chuyên môn nói tôi tới đây đến chào Bí thư Tương.
- Ừ, Tiểu Triệu, cậu hình như là cán bộ trẻ tuổi nhất trong lần này phải không, chưa đầy 25, tương lai rộng mở. Tỉnh ủy rất coi trọng cán bộ các cậu. Văn phòng tỉnh ủy và Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy còn gửi công văn xuống, yêu cầu các nơi coi trọng việc sử dụng cán bộ.
- Tôi trẻ tuổi không hiểu việc, đến Ninh Lăng công tác mà hai mắt như bị che đi. Có gì không hiểu mong Bí thư Tương chỉ điểm nhiều.
Triệu Quốc Đống hai chân khép lại, hai tay đặt trên đùi rất quy củ, điều này làm Tương Uẩn Hoa có chút kinh ngạc. Liễu Đạo Nguyên hai hôm trước gọi tới nói mình giúp người này, nói rất có tài, nhưng tính cách hơi phóng đãng, điều này làm Tương Uẩn Hoa có chút lo lắng. Ở Ninh Lăng này nếu trẻ tuổi mà táo bạo sẽ có chút phiền phức.
Không ngờ trên bàn rượu Triệu Quốc Đống rất quy củ, tên Viên Kiến Bân sở Thủy lợi kia mới là người thích thể hiện.
Vừa nãy Liễu Đạo Nguyên còn gọi điện cho y. Tương Uẩn Hoa cũng nói chuyện về cảm tưởng của mình, Liễu Đạo Nguyên lại cười nói bảo y đừng bị vẻ bề ngoài của Triệu Quốc Đống làm mê hoặc. Người này mà trổ tài thì không ai bằng. Chẳng qua Tương Uẩn Hoa không cho là đúng. Thanh niên xúc động là bình thường, nếu một thanh niên hơn 20 mà như một ông lão thì không có tương lai.
- Ha ha, Tiểu Triệu không nên rụt rè như vậy. Tôi nghe Lão Liễu nói cậu rất có tính cách, rất biết quy củ, không hề quá xúc động của người trẻ tuổi.
Tương Uẩn Hoa cười nói:
- Thanh niên quá bốc đồng là không tốt, nhưng lại phải có sự mạnh dạn, đồng thời giữ quy định. Đây là yêu cầu của cán bộ Đảng viên chúng ta.
- Cảm ơn Bí thư Tương nhắc nhở, tôi sau này khi công tác nhất định sẽ chú ý.
Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ gãi đầu nói.
- Tiểu Triệu, tôi thấy vừa nãy cậu nhìn bình hoa, chẳng lẽ cậu cũng nghiên cứu thứ này?
Tương Uẩn Hoa nói.
- Bí thư Tương, nghiên cứu thì không nói, chẳng qua tôi từ nhỏ đã có hứng thú với mấy cái này. Chỉ là sau này bận công việc nên không có thời gian. Hôm nay thấy bình Thanh Hoa Xuân của Bí thư Tương nên không nhịn được mà nhìn.
- Ồ? Cậu nhận ra Thanh Hoa – Khang Hi của tôi?
Tương Uẩn Hoa cố nhịn cơn đắc ý trong lòng. Tương Uẩn Hoa chỉ có hứng thú với mỗi cái này. Đáng tiếc ở Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng không ai có hứng thú nghiên cứu cái này. Mà người bên ngoài nghiên cứu thì Tương Uẩn Hoa không thể tùy tiện quan hệ.
- Thanh Hoa – Khang Hi?
Triệu Quốc Đống cười khổ trong lòng.