Lộng Triều

Chương Quyển 5 (17)




Đây là lần đầu Cù Vận Lam đến văn phòng của vị Chủ tịch Triệu này. Dù là Chủ tịch công ty Đào Tông Tinh, hay tổng giám đốc công ty đều hết lời khen vị Chủ tịch Triệu này. Nói Chủ tịch Triệu có cái nhìn độc đáo với ngành du lịch, ánh mắt chiến lược nhạy bén.

Cô rất muốn tìm hiểu rõ quy hoạch của vị tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn Nước suối Thương Lãng Tân Châu – Triệu Trường Xuyên với vị Phó chủ tịch thường trực Triệu Quốc Đống này, nhưng lại không tiện trực tiếp hỏi. Hơn nữa trên thực tế Nước suối Thương Lãng chỉ gửi bức thư ủy quyền cô làm phó Tổng giám đốc ra thì không có qua lại gì.

Ngay cả Cù Vận Lam cũng không biết sao mình lại tới làm phó Tổng giám đốc công ty này. Chị gái cô đề cử cô đến làm lãnh đạo cao cấp của công ty có vốn đăng ký hơn 80 triệu bằng cách nào? Cô không cho rằng Cù Vận Bạch có bản lĩnh đó. Theo cô nghĩ dù Cục trưởng cục Du lịch Thành phố An Đô cũng không có năng lực này.

Quan hệ của Cù Vận Lam và Cù Vận Bạch khá bình thường, thậm chí không hòa hợp. Nguyên nhân là do từ nhiều năm trước, ngay cả Cù Vận Lam cũng không rõ sao quan hệ hai chị em lại không hòa hợp. Có lẽ tính cách phản nghịch của cô không phù hợp với tính cách bảo thủ của bà chị.

Cù Vận Lam nhìn người rất chuẩn, cô biết chị gái mình đã có quan hệ nam nữ. Một năm trước hai người gặp nhau, Cù Vận Lam còn Cù Vận Bạch làm gái trinh cả đời. Không ngờ một năm sau Cù Vận Bạch lại khác hẳn, từ cách nói chuyện, thần thái đều lộ rõ chỉ người đã có quan hệ mới có.

Cù Vận Lam mơ hồ biết một chút về chuyện tình cảm của Cù Vận Bạch. Sau khi bạn học hồi đại học ra nước ngoài, Cù Vận Bạch không còn ham muốn tình cảm nữa, cũng có người được giới thiệu cho Cù Vận Bạch nhưng đều bị cô từ chối. Hơn nữa cho dù lãnh đạo có giới thiệu cũng vô dụng. Cù Vận Bạch luôn dùng cách đơn giản nhất là nói thẳng khiến đối phương lui.

Ngay cả Cù Vận Lam cũng nghĩ Cù Vận Bạch sẽ cô đơn đến cuối đời, nhưng không ngờ bây giờ lại thấy Cù Vận Bạch như vậy. Điều này làm Cù Vận Lam tò mò là ai có thể khiến bà chị bảo thủ của mình thay đổi như vậy.

Cô cũng đã gặp Triệu Quốc Đống, cô biết chắc đây là người đàn ông đã chiếm trái tim chị mình. Vị Chủ nhiệm Triệu này bây giờ đã thành Phó chủ tịch huyện.

Lúc trước Cù Vận Lam còn nghĩ Cù Vận Bạch nhờ quyền lực của Triệu Quốc Đống ở Hoa Lâm mà giúp cô có một chức trong công ty khai thác du lịch, nhưng không ngờ đến cuối cùng lại do Nước suối Thương Lãng chỉ định làm phó Tổng giám đốc.

Cù Vận Lam không ngờ chỉ vài tháng mà Triệu Quốc Đống này đã thành thường vụ, còn làm Phó chủ tịch thường trực huyện. Cô làm phó giám đốc khách sạn Giang Thành hơn năm nên hiểu rõ ý nghĩa của chức Phó chủ tịch thường trực, đây là người chủ trì công việc hàng ngày của chính quyền huyện, chỉ xếp sau Chủ tịch huyện. Tên Triệu Quốc Đống này có lai lịch gì mà có thể ngồi vào vị trí này?

Triệu Quốc Đống vào văn phòng thấy Cù Vận Lam ngồi đó liền ngẩn ra, sau đó liền bảo thư ký Lâm Đan:

- Tôi có khách, cậu đi phô tô mấy bản hợp đồng của hai công ty kia cho các cơ quan chuyên môn, bản gốc để Văn phòng ủy ban giữ.

Cù Vận Lam nhìn Triệu Quốc Đống, khó trách có thể làm tan chị mình. Người đàn ông đó không có sức hấp dẫn đặc biệt là không thể, nhất là người đàn ông còn ít hơn chị cô vài tuổi. Cù Vận Bạch vẫn ghét người đàn ông không chín chắn, mà tên này lại còn trẻ hơn vài tuổi mà.

- Ồ, nên gọi chị là giám đốc Cù hay là Vận Lam tỷ?

Triệu Quốc Đống cười nói, một bên rót trà cho đối phương. Cù Vận Bạch đã sớm nói với hắn là em gái cô mũi rất thính, thoáng cái nhìn ra vấn đề. Quan hệ của hắn và Cù Vận Bạch sợ không giấu được cô gái này, Triệu Quốc Đống cũng không để ý và không cần giấu. Không cần biết sau này Cù Vận Bạch tính như thế nào, ít nhất bây giờ cô chưa lấy chồng, hắn chưa lấy vợ, ở bên nhau cũng không ai có thể nói gì cả. Cù Vận Bạch cũng chỉ hơn hắn vài tuổi mà, qua lại cũng không vi phạm đạo đức.

- Anh gọi chị tôi là gì?

Mắt Cù Vận Lam sáng lên.

- Tôi gọi là Vận Bạch.

Triệu Quốc Đống thuận miệng mà nói.

Cù Vận Lam cười cười đầy ẩn ý mà nói:

- Vận Bạch? Tôi hình như chưa nghe ai gọi chị ấy như vậy.

- Bây giờ chị không phải nghe thấy rồi sao? Chuyện gì chẳng có lần đầu.

Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.

- Ừ, nói cũng đúng. Chủ tịch Triệu, tôi không thể không phục sức hấp dẫn của anh, có thể làm tan trái tim chị tôi, hơn nữa anh còn ít tuổi hơn chị tôi, anh chắc không biết chị tôi không thích thanh niên không chín chắn chứ?

- Chị Vận Lam, sức hấp dẫn của tôi rất đặc biệt, một hai ngày sao có thể thấy hết. Càng tiếp xúc thì chị càng thấy tôi hơn người. Vận Bạch vì như vậy mà mắc câu đó.

Cù Vận Lam này đúng là biết ăn mặc. Hắn xuống công trường vài lần, Cù Vận Lam dù mặc đồ bảo hộ cũng khiến nam công nhân phải nhìn tới. Mà khi cô mặc chiếc váy công sở màu lam này thì đúng là quá đẹp. Cổ, ngực, eo, mông, chân đều lộ rõ toàn bộ vẻ đẹp của nó.

- Ha ha, Chủ tịch Triệu nói giỏi quá. Được rồi, nói chuyện công việc chứ.

Cù Vận Lam vội vàng nghiêm túc nói:

- Chủ tịch Triệu, hôm nay tôi tới để bàn với huyện một chút. Công ty chúng tôi chuẩn bị xây dựng khách sạn, nhà hàng bên ngoài Kỳ Lân Quan. Bởi vì liên quan đến việc dùng đất và rừng nên chúng tôi muốn nói trước với huyện, mong huyện ủng hộ.

- Ừ, nói dự định của bên chị ra xem.

Triệu Quốc Đống gật đầu cầm bút ra.

- Chúng tôi dự định như sau …

Triệu Quốc Đống kiên nhẫn nghe kế hoạch của công ty khai thác du lịch.

- Chủ tịch Triệu, đây là quy hoạch sơ bộ của chúng tôi. Nghe Giám đốc Đào nói anh có những ý tưởng độc đáo trong việc khai thác du lịch, tôi cũng nghe chị tôi nói ánh mắt độc đáo của anh trong làm việc này nên giám đốc Đào bảo tôi đến bàn với anh, nghe ý kiến của anh.

- Ừ, tôi nói thẳng luôn. Ý tưởng xây dựng khách sạn ba sao ở khu du lịch là tất nhiên. Nhưng theo ý kiến cá nhân tôi không nhất định phải làm ngay bây giờ. Thứ nhất xây dựng một khách sạn du lịch ba sao sẽ cần tài chính rất lớn, thứ hai thu nhập ban đầu không được bao nhiêu. Tôi biết công ty muốn dựa vào khách sạn này mà tạo thương hiệu cho khu du lịch, nhưng về lâu về dài thì tôi thấy để ở giai đoạn thứ hai thì thích hợp hơn.

Cù Vận Lam lẳng lặng nghe đối phương nói.

- Không biết chị Vận Lam đã nghe nói hình thức du lịch thanh niên và ở trong nhà dân chưa?

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.

Cù Vận Lam gật đầu nói:

- Tôi biết, chẳng qua cách này lưu hành ở nước ngoài hơn, trong nước chúng ta chưa mấy nơi áp dụng. Hơn nữa không thích hợp với chúng ta bây giờ.

- Tôi không phải nói khu du lịch sẽ lấy hình thức này làm chính. Tôi cảm thấy công ty nên nghĩ thoáng hơn một chút, hơn nữa đừng nóng lòng mong thành công. Ở đây khác với Lưu Hoa cốc An Xương. Khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân dù là về hoàn cảnh, quy mô hay lịch sử văn hóa đều vượt xa. Bây giờ chúng ta cần làm là tạo danh tiếng cho khu du lịch, không chỉ ở tỉnh An Nguyên mà phải ở các tỉnh lân cận, thậm chí cả nước, cả thế giới.

- Mới đầu không nên hy vọng thoáng cái là tạo danh tiếng được như ở Cửu Long Câu hoặc Lư Sơn, nó cần thời gian dài. Cho nên chúng ta bây giờ chỉ cần làm mấy nhà nghỉ có cấp độ vừa phải nhưng quy mô lớn. Khi lượng du khách tăng lên thì mới nên suy nghĩ xây dựng khách sạn sang trọng.

- Thêm hình thích du lịch thanh niên sẽ thu hút được du khách người nước ngoài. Mặc dù mới đầu chưa có hiệu quả cao nhưng nó sẽ có tác dụng tăng danh tiếng khu du lịch lên rất lớn. Nhất là khi du khách người nước ngoài tăng lên thì chúng ta có thể tiến thêm các dịch vụ khác.

Người này bảo sao không được giám đốc Đào và chị mình không ngừng khen. Cù Vận Lam cũng phải thừa nhận đối phương nắm bắt khá chuẩn về thị trường du lịch trong nước và quốc tế, làm như thế nào lợi dụng và hấp dẫn du khách người nước ngoài, sau đó tăng lên danh tiếng khu du lịch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.