- Ngồi đi.
Thái Chánh Dương ra hiệu cho Triệu Quốc Đống ngồi xuống. Triệu Quốc Đống biểu hiện cũng tốt, không hề có cử chỉ nào quá, trước mặt Thái Chánh Dương mà khi tại cơ quan đều biết rõ thái độ.
Triệu Quốc Đống mặc chiếc sơ mi màu lam nhạt trông khá trẻ trung, tóc cắt ngắn, giày da đánh rất sáng khiến người ta thấy chín chắn hơn nhiều. Lên trên tỉnh khác với ở xã, huyện, cần phải giữ hình ảnh.
- Quốc Đống, có lẽ Phó Thiên đã nói qua về tình hình với chú. Phòng cao tốc mới thành lập, là cơ quan chuyên môn phối hợp với tiểu tổ lãnh đạo xây dựng đường cao tốc do Ủy ban nhân dân tỉnh thành lập. Cậu có lẽ cũng hiểu được ý nghĩa của phòng này. Bây giờ Phòng cao tốc chỉ là như vậy, nhưng sau này nó sẽ là động lực cho việc xây dựng đường cao tốc của chúng ta.
Thái Chánh Dương đang suy nghĩ nên dùng cách nào để trao đổi với Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống khác với Phó Thiên. Mặc dù quan hệ của hai người với Thái Chánh Dương rất mật thiết nhưng Phó Thiên là cấp trên cấp dưới, Triệu Quốc Đống lại khác.
Nói thật Thái Chánh Dương cũng không muốn quan hệ của mình và Triệu Quốc Đống thành cấp trên cấp dưới, như vậy y rất nuối tiếc. Vì thế khi Triệu Quốc Đống làm việc thuận lợi ở Giang Khẩu, Thái Chánh Dương cũng không dự định để Triệu Quốc Đống theo mình.
Nhưng Giang Khẩu đã thay đổi, Mao Đạo Lâm rời đi, Phùng Đông Hoa lại có ấn tượng không tốt với Triệu Quốc Đống, mà y lại rời khỏi Thành phố An Đô. Tiết Minh Dương quan hệ với Thái Chánh Dương khá bình thường, gặp chỉ chào vài câu mà thôi. Dù Thái Chánh Dương ra mặt thì Triệu Quốc Đống cùng lắm chỉ có thể tiếp tục làm Phó bí thư, Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát mà thôi. Nếu muốn tiến thêm bước nữa là không thể.
Tương lai của Triệu Quốc Đống nhìn như tốt nhưng lại cần có sân khấu thích hợp để biểu diễn, mà các kinh nghiệm trước đó là rất quan trọng.
Lúc trước Triệu Quốc Đống rèn luyện trong hệ thống công an hơn hai năm. Phạm vi công việc mặc dù hạn hẹp nhưng Thái Chánh Dương thấy điều này thúc đẩy sự trưởng thành của Triệu Quốc Đống. Nhất là khi thấy mặt tối của xã hội khiến người ta trưởng thành hơn.
Triệu Quốc Đống làm ở Khu Khai Phát Giang Khẩu đã có thành công lớn. Một Phó chủ nhiệm không đáng nhắc tới, nhưng có thể khiến Khu Khai Phát Giang Khẩu được giữ lại là không dễ dàng gì.
Đương nhiên cơ hội là một thừ quan trọng nhất. Mà Triệu Quốc Đống bây giờ không có ưu thế ở Giang Khẩu, bị người chèn ép. Đưa Triệu Quốc Đống lên Sở Giao thông sẽ giúp hắn trưởng thành. Đây coi như y đáp lại những gì Triệu Quốc Đống đã làm cho mình.
- Thái ca, em biết tầm quan trọng của Phòng cao tốc, cũng mơ hồ biết bây giờ tỉnh chưa quyết định chọn đường cao tốc nào. Phòng cao tốc cần làm gì?
Triệu Quốc Đống hỏi.
- Ừ, đây là nguyên nhân mà anh tìm chú tới. Hôm qua Chủ tịch Tần gọi anh tới, nói ra ý kiến của hội nghị thường trực Ủy ban nhân dân tỉnh. Đó chính là hiểu rõ tình hình hai đường cao tốc. Chủ tịch tỉnh Tần nói rõ ai chuẩn bị đầy đủ sẽ chọn ở đó trước. Chú hiểu ý anh chứ?
Thái Chánh Dương cười khổ nói.
- Đây có lẽ là ý kiến cá nhân của Chủ tịch Tần phải không? Còn chủ tịch Trương, Chủ tịch Tô thì sao?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.
- Chú nghĩ nhanh quá đó.
Thái Chánh Dương cười nói:
- Ở điểm này Chủ tịch Tần cùng Chủ tịch tỉnh Trương có ý kiến khác nhau. Trước khi Bí thư Quý có thái độ, anh đoán Chủ tịch tỉnh Tô cũng sẽ im lặng.
Thái Chánh Dương thở dài một tiếng:
- Xem ra cuối cùng phải đợi đưa ra Hội nghị thường ủy. Hơn nữa có lẽ sẽ là tranh đoạt kịch liệt.
- ý của Thái ca là Phòng cao tốc chia làm hai đường, phân biệt nghiên cứu hai con đường cao tốc đó?
Triệu Quốc Đống nói.
- Ừ, tỉnh có ý kiến này. Ngày mai Miên Châu cùng Kiến Dương có lẽ cũng nhận được tiên và bắt đầu chuẩn bị, chuyện không thể kéo dài. Vì thế Chủ tịch Tần yêu cầu lập tức triển khai công việc. Trên thực tế việc trước đó đã làm, bây giờ chủ yếu là xác định xem còn có thứ gì cần bổ sung thêm không. Chúng ta cũng phải tìm hiểu thực địa, phải có số liệu đầy đủ.
- Ý của Thái ca chính là muốn thu các công tác mà máy thành phố này dự định làm vào trong tài liệu sao?
Triệu Quốc Đống rất nhạy cảm hiểu được ý đồ của Thái Chánh Dương.
- Ừ, đây là ý của Chủ tịch Tần. Trong hội nghị thường trực Ủy ban đã quyết định. Lần này Ủy ban kế hoạch phát triển và Sở Giao thông dẫn đội. Ủy ban kế hoạch phát triển do một Trưởng phòng dẫn đoàn, cậu đảm nhiệm phó tổ trưởng phối hợp với y đi nghiên cứu Cao tốc An Quế. Lão Tần dẫn đội đến Cao tốc An Du. Nhân viên đến từ Ủy ban kế hoạch phát triển, Sở Xây dựng, Sở Đất đai, Sở Giao thông. Sở Giao thông chọn Phòng cao tốc tham gia.
Thái Chánh Dương suy nghĩ một chút rồi như hạ quyết tâm mà nói:
- Quốc Đống, chú lần này do Ủy ban kế hoạch phát triển dẫn đầu, sợ rằng có chút phiền phức, chú phải phối hợp tốt. Đường Giang cùng Tân Châu cũng rất coi trọng, nhưng việc trên tỉnh phải do tỉnh suy xét, hai bên phối hợp như thế nào thì chú phải chú ý, không được tạo mâu thuẫn.
Thái Chánh Dương nói như vậy làm Triệu Quốc Đống hiển nhiên biết việc này khó có thể giải quyết.
Cao tốc An Du do Sở Giao thông cầm đầu điều tra, việc này đương nhiên là dễ dàng. Tần Tự Bân trên đường đi sẽ được chào đón. Kiến Dương cùng Miên Châu là thành phố phát triển, kiểu gì chẳng được tiếp đón nhiệt liệt.
Mà bên mình lại có vấn đề. Ủy ban kế hoạch phát triển dẫn đầu điều tra Cao tốc An Quế đã nói rõ vấn đề. Ủy ban kế hoạch phát triển do Phó chủ tịch thường trực Trương Nghiễm Lan trực tiếp phụ trách. Nếu muốn để Cao tốc An Du được chọn thì gây khó dễ cho Cao tốc An Quế là biện pháp đơn giản nhất. Như vậy cũng có nghĩa lần này chuyên môn tìm chỗ sai sót của Cao tốc An Quế. Chỉ cần tra ra vài vấn đề, về là có thể báo cáo lên. Chẳng qua việc này không tốt đối với Triệu Quốc Đống.
- Thái ca, trên tỉnh có phải đã xác định Cao tốc An Du, cố ý muốn lấy lý do để bỏ Cao tốc An Quế?
Triệu Quốc Đống muốn hỏi rõ vấn đề. Nếu là như vậy thì chuyến này sẽ không cần làm gì. Nếu không hắn cũng có thể chuẩn bị một chút.
- lãnh đạo liên quan của tỉnh và Ủy ban kế hoạch phát triển đều nghiêng về Cao tốc An Du, nhưng có Bí thư và chủ tịch tỉnh chưa tỏ thái độ rõ ràng nên còn là ẩn số. Nhưng có thể khẳng định với tài chính của tỉnh chỉ có thể chọn một, mà Cao tốc An Du đầu tư và thu lại nhanh hơn Cao tốc An Quế nhiều.
Thái Chánh Dương cũng biết vấn đề này khó giải quyết. Vừa truyền ra tin Cao tốc An Du sẽ thi công trước đã khiến Đường Giang cùng Tân Châu phản ứng rất mạnh. Đây không chỉ là vấn đề giao thông, mà là vấn đề kinh tế, chính trị, không ai dám dễ dàng quốc gia.
- Thái ca, anh đây là làm em đi trên dây thừng, trên tỉnh muốn ngăn cản Cao tốc An Quế, nhưng lại muốn Sở Giao thông và Ủy ban kế hoạch phát triển làm người ác. Ủy ban kế hoạch phát triển không nói, do Phó chủ tịch Trương phụ trách. Nhưng Sở Giao thông chúng ta do Chủ tịch Tần phụ trách, nhưng lại để chúng ta làm mất lòng lãnh đạo phụ trách. Đây không phải hại chúng ta sao?
- Ừ, chính là như vậy nên anh mới để chú đi cùng Ủy ban kế hoạch phát triển. Chú cần hỏi phải hỏi, không việc gì sợ mất lòng ai. Ủy ban kế hoạch phát triển dù có mâu thuẫn cũng không phải sợ, có thể từ từ phối hợp. Nhưng chúng ta còn phải cần Chủ tịch Tần và các thành phố bên dưới ủng hộ.
Ra khỏi văn phòng Thái Chánh Dương, Triệu Quốc Đống nhăn mày nhăn trán. Chuyện đầu tiên đã khó giải quyết như vậy. Tên Tần Tự Bân quá khôn nên đương nhiên không chọn đội này. Mà Phó chủ tịch Trương Nghiễm Lan cũng không đồng ý Sở Giao thông cầm đầu đội này.
Ủy ban kế hoạch phát triển dẫn đội chính là muốn đè Đường Giang cùng Tân Châu. Mà hắn kẹp ở giữa, không chừng sẽ bị cả hai đánh, tức giận đổ hết lên người hắn. Ngọn nửa này không chừng còn dẫn tới Sở Giao thông.
Về Phòng cao tốc, Triệu Quốc Đống nhận được điện của Tần Tự Bân, nói hắn bố trí người thông báo đến tất cả nhân viên Phòng cao tốc để họp. Triệu Quốc Đống biết Tần Tự Bân sợ là nhận được nhiệm vụ kia rồi.
Phòng cao tốc có 12 người, ngoài Tần Tự Bân kiêm chức Trưởng phòng ra, còn hắn và Phó Trưởng phòng Đồ Cương cùng chín nhân viên văn phòng. Sáu nam, ba nữ, tuổi đều hơn Triệu Quốc Đống. Nhưng Triệu Quốc Đống lại chủ trì công việc Phòng cao tốc đúng là không dễ chịu.
Tần Tự Bân nói vài câu xong liền đẩy Triệu Quốc Đống đi ra. Triệu Quốc Đống cũng biết bây giờ không phải lúc khiêm tốn. Có lúc anh càng khiêm tốn người ta nghĩ anh không có bản lĩnh.
Cũng may Triệu Quốc Đống cũng quen với mấy việc này. Nói một tràng người ta không chào đón, nhưng một lúc lâu không nói được gì sẽ bị người ta coi thường. Triệu Quốc Đống cho mình năm phút giới thiệu tóm tắt nhiệm vụ của Phòng cao tốc, trọng điểm nói về nhiệm vụ sắp tới.
Nhưng Đồ Cương lại nói nửa ngày về quy hoạch và suy nghĩ của bản thân, chẳng qua chỉ được một tràng vỗ tay mà thôi.