- Cù tỷ, một tập đoàn ô tô quốc tế đầu tư vào An Đô sẽ mang tới sản nghiệp không ai có thể tưởng tượng nổi. Chúng ta đưa ra ví dụ đơn giản. Nếu tập đoàn Daewoo hợp tác với nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên, quy mô sản xuất theo tính toán sơ bộ thì sẽ là 100 ngàn xe, mỗi xe với giá 150 ngàn, vậy giá trị sẽ là từ bảy tám tỷ đến mười tỷ. Mà muốn làm ra từng đó xe thì dựa theo quy định quốc gia thì cần bao nhiêu linh kiện trong nước?
- Với giá trị 30% thiết bị trong nước tức là có từ hai đến bốn tỷ rơi vào tay công ty trong nước. Dù là các công ty ở Chiết Giang chiếm được hơn phân nửa, vậy An Đô chúng ta có đủ ưu thế chẳng lẽ không kiếm được tầm tám trăm, một tỷ sao? Mà các công ty thiết bị ô tô của An Đô lại hơi kém, nhưng đây lại là ưu thế cẩu khu Khai Phát Giang Khẩu chúng ta.
- Tôi tin công ty thiết bị ô tô Mân Việt - Chiết Giang cũng thấy được điểm này. Nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên chỉ cách khu Khai Phát Giang Khẩu chúng ta có hơn 8km, chỉ mười phút xe là tới. Giá đất ở chỗ chúng ta rẻ hơn bên kia, lại có trạm phát điện Quán Khẩu, hơn nữa Huyện ủy, Ủy ban và Ban quản lý chú trọng thì không có lý do gì không có vài công ty sản xuất thiết bị ô tô đến.
Triệu Quốc Đống phân tích mặc dù hơi quá nhưng lại làm Cù Vận Bạch đang thấy khó khăn sáng mắt lên. Nếu như lời Triệu Quốc Đống nói vậy khu Khai Phát Giang Khẩu hoàn toàn có thể nhân Hội chợ thương mại lần này thay đổi tình hình xấu của cả năm.
- Quốc Đống, cứ quyết định như vậy đi. Lần này cậu cùng tôi lên An Đô. Chẳng qua chúng ta bây giờ phải chuẩn bị đầy đủ tài liệu, xem câu được mấy con cá lớn.
Cù Vận Bạch suy nghĩ xong liền quyết đoán nói:
- Yêu cầu Bặc Viễn tạm thời phụ trách công tác Ban quản lý, hai chúng ta cùng đến An Đô. Nếu đúng như cậu nói thì tôi tin có không ít công ty sản xuất thiết bị ô tô chú ý và không bỏ qua Hội chợ thương mại lần này.
- Cù tỷ, tôi có một ý tưởng. Đúng như chị nói, lần này sẽ có không ít công ty sản xuất thiết bị ô tô từ ngoài tới An Đô, bọn họ đến không dễ nên chỉ dựa vào tài liệu và miệng lưỡi của chúng ta là không dễ thuyết phục bọn họ. Nếu có thể để bọn họ tới hiện trường thì hiệu quả sẽ cao hơn. Chúng ta cũng có thể mời người ở khu Khai Phát đến nói về sự coi trọng của Huyện ủy, Ủy ban và Ban quản lý, lúc cần cũng nên mời lãnh đạo huyện ra mặt nói chuyện với các người phụ trách, như vậy sẽ thể hiện thành ý của chúng ta.
- Cậu nói có lý. Nhưng nếu đối phương tới hỏi chúng ta có thể cung cấp khu đất nào để bọn họ xây dựng nhà máy, chúng ta làm như thế nào? Bây giờ khu đất bên thôn Đại Thánh và thôn Liễu Lâm cũng có tầm ngàn mẫu nhưng nó lại được dùng cho hai nhà máy sản xuất vật liệu và một khu nhà xưởng rồi.
- Cù tỷ, hai nhà xưởng này quy mô không lớn nhưng lại đưa ra không ít yêu cầu. Hơn nữa không biết có ô nhiễm không? Về phần đồ dùng trong nhà máy này cũng không có bao khoa học kỹ thuật, đâu có giống nhà máy cơ chứ? Khu Khai Phát chúng ta thu hút các công ty không mang tới nhiệu lợi ích, cho nên tôi nghĩ chúng ta hoàn toàn có thể dùng mấy khu đất này hấp dẫn nhà đầu tư. Về phần mấy công ty kia nếu bọn họ thật sự muốn đến khu Khai Phát thì chúng ta cho bọn họ khu đất khác, tăng nhanh tốc độ xây dựng là được mà.
Cù Vận Bạch suy nghĩ một chút và thấy có lý.
Loại nhà máy sản xuất vật liệu này nhất định có ô nhiễm. Khu Khai Phát khi thu hút hai công ty này thì cũng có chút do dự, nhưng ý kiến phát triển vượt tất cả chiếm ưu thế nên cuối cùng đã đồng ý. Nhưng không ngờ hai công ty này sau khi đạt hiệp định liền nói ngại giá đất quá cao nên đề xuất sau khi mấy khu này xây dựng xong mới tiến vào. Điều này làm Ban quản lý khu Khai Phát rất tức giận.
Nếu có thể đẩy hai nhà máy này sang bên, đưa công ty khác vào thì không chừng có tác dụng kích thích.
- Chào mừng các vị đại biểu tham gia Hội chợ thương mại khu Trung Tây vào ở khách sạn An Châu.
- Nhân dân An Nguyên nhiệt liệt chào mừng các nhà đầu tư đến tham gia Hội chợ thương mại….
- Khách sạn An Đô chào mừng các vị đại biểu tham gia Hội chợ thương mại.
Xe Santana tiến vào An Đô là thấy một loạt băng rôn, biểu ngữ ở hai bên đường. Càng đến khu trung tâm càng thấy Hội chợ thương mại có tầm cỡ như thế nào.
Hội chợ thương mại khu vực Trung Tây là do Bộ Thương mại phát động để xúc tiến hợp tác giữa quốc tế, Hongkong với các khu vực Trung Tây. Nghe nói vì cạnh tranh việc tổ chức ở đâu khiến mấy tỉnh đấu khá mạnh.
Một loạt thành phố đã tranh đoạt với nhau. Cuối cùng không biết có phải do Bí thư tỉnh ủy An Nguyên trước đây đã từng là Phó bộ trưởng Bộ Thương mại hay không mà An Đô đã giành thắng lợi. Lần Hội chợ thương mại này được diễn ra ở An Đô. Đây là chuyện lớn ở An Đô, thậm chí An Nguyên.
Mấy tháng nay nhiều cơ quan vận chuyển xung quanh Hội chợ thương mại này. Chủ tịch tỉnh Tô Giác Hoa tự mình phụ trách, Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh Tần Hạo Nhiên là ngượi xử lý công việc cụ thể.
- Chủ nhiệm Cù, xem ra Hội chợ thương mại lần này có quy mô rất cao, tỉnh cũng coi trọng như vậy.
Triệu Quốc Đống nhìn ra ngoài cửa sổ. Giang Khẩu và An Đô chênh lệch quá lớn, đây không chỉ là do khoảng cách. Chỉ riêng không khí kinh doanh thì các nơi khác ở An Nguyên cũng không thể so sánh.
- Đúng, đây là Hội chợ thương mại mà các tỉnh khu Trung Tây đều tới tham gia. Không tính cơ quan nhà nước thì các nhà kinh doanh tư nhân cũng có không ít.
Cù Vận Bạch nhìn ra ngoài mà nói.
- Chủ nhiệm Cù, chúng ta ở đâu?
Lái xe là Trưởng phòng Thu hút đầu tư - Hoàng Trung Kiệt.
- Ở khách sạn An Nhạc đi, ở đó có hoàn cảnh và điều kiện khá được. Bây giờ các nơi đều tới An Đô tham gia Hội chợ thương mại, chỉ sợ các khách sạn tốt đều không còn chỗ.
Cù Vận Bạch nói.
Cũng may khách sạn An Nhạc mặc dù nhiều khách nhưng Triệu Quốc Đống vào cũng thuận lợi. Bọn họ lấy hai phòng, Cù Vận Bạch và Tiểu Tôn – phòng thu hút đầu tư một phòng, Triệu Quốc Đống và Hoàng Trung Kiệt một phòng.
Triệu Quốc Đống đứng ở ban công nhìn ra ngoài. Từ trên ban công có thể thấy được đường An Thái nổi tiếng của An Đô.
Đường An THái và đường Bình Khang tạo thành con đường chữ thập của An Đô. An Đô có hình trứng dọc theo hai con đường này kéo dài ra.
Vào thập niên 90 thì An Đô biến hoá rất nhanh, nhưng so sánh với Phổ Đông thì Triệu Quốc Đống thấy rõ sự chênh lệch của nó. Công trường ở Phổ Đông rất tấp nập làm tim người ta đập mạnh. Mà An Đô mặc dù chỗ nào cũng thấy có nơi xây dựng nhưng luôn thiếu khí thế, giống như là làm nhỏ nhặt.
Máy nhắn tin vang lên, Triệu Quốc Đống lấy ra thì là hai thằng em nhắn tới.
- Anh ở đâu vậy?
- Anh ở An Đô, hai thằng đã về?
Triệu Quốc Đống hỏi.
- Vâng, bọn em vừa về An Đô. Ở bên kia ba hôm, lần này cũng đi gặp không ít lãnh đạo huyện. Bọn họ rất nhiệt tình làm bọn em có chút không quen.
Giọng Trường Xuyên trong điện thoại hiện rõ sự hưng phấn.
- Tình hình thế nào?
- Anh, điện thoại khó nói, anh ở đâu để bọn em tới.
- Hôm nay không tiện, anh lên An Đô công tác. Mày nói qua một chút, đã có kết luận của cục Khoáng sản chưa?
Triệu Quốc Đống quan tâm nhất là vấn đề này.
- Đã có kết luận, bọn họ vừa đến An Đô là tới cục Khoáng sản, có kết luận là chất lượng nước rất tốt, là loại nước suối có hàm lượng dinh dưỡng tốt, uống nhiều sẽ có lợi cho sức khỏe.
Triệu Trường Xuyên rất hưng phấn mà nói, một loạt từ chuyên nghiệp được y nói ra. Điều này làm Triệu Quốc Đống biết thằng em mình đã dồn hết tâm trí vào con đường mình lựa chọn cho nó.
- Vậy hoàn cảnh nguồn nước thế nào?
- Chưa được khai thác, mấy chục Km xung quanh rất vắng vẻ, cây cối tươi tốt, không bị ô nhiễm. Hơn nữa bọn em còn phát hiện cách đó không xa có nhiều khe suối, nước rất ngon. Đáng tiếc là giao thông hơi khó khăn. Gần nhất cũng mất vài Km thì xe mới vào được. Nói cách khác nếu chúng ta làm nhà máy thì phải làm đường, cần không ít tiền.