Lộng Triều

Chương Quyển 3 (85)




Khi Triệu Quốc Đống bình tĩnh đưa ba tờ giấy chứng nhận tài khoản ngân hàng, một tờ 800 ngàn, hai tờ 200 ngàn cho ba người Lưu Triệu Quốc, Thái Chánh Dương và Hùng Chính Lâm, bọn họ đều ngẩn ra.

- Thái ca, chú thật sự tới thị trường chứng khoán Thượng Hải sao?

Lưu Triệu Quốc thấy mình như đang nằm mơ, miệng khô khốc. Y đã thấy nhiều tiền nhưng trong một năm từ 60 ngàn tăng lên hơn 10 lần thì sợ buôn ma túy cũng không lãi lớn như vậy.

Thái Chánh Dương và Hùng Chính Lâm cũng không khác mấy. Bọn họ nhìn Triệu Quốc Đống như người ngoài hành tinh tới.

- Vâng, nhưng em cũng không thể nói gì nhiều. Các anh mau đi làm thủ tục với ngân hàng, nếu không ngày sau Ủy ban kỷ luật điều tra lại không nói rõ nguồn gốc số tiền.

Triệu Quốc Đống ưỡn ưỡn người rồi nói:

- Mệt quá, mấy ngày nay đau hết cả đầu.

- Thái ca, nếu có thể làm tài sản tăng vài lần, anh nghĩ dù mệt hơn nữa dân chúng cả nước cũng không hề oán hận.

Lưu Triệu Quốc lật qua lật lại giấy chứng nhận thì thấy không vấn đề gì. Y đã chấp nhận sự thật.

Thái Chánh Dương và Hùng Chính Lâm không biết cảm nhận trong lòng mình là như thế nào nữa. Lưu Triệu Quốc có 800 gàn, hai bọn họ chỉ có hai trăm. Nhưng hai người dù sao cũng nhanh chóng quen với điều này. 200 ngàn đối với một nhân viên công chức An Đô thì cũng là con số quá lớn.

- Thái ca, có thể tiết lộ biện pháp kiếm tiền của chú không?

Thái Chánh Dương có chút tò mò nói.

- Không có biện pháp gì cả, đây là lợi dụng tin tức nhanh nhạy mà kiếm tiền. Một người bạn nói cho em biết công ty bọn họ sẽ mua một mã cổ phiếu, mã cổ phiếu này sẽ tăng mạnh, đơn giản vậy thôi.

Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:

- Chuyện này về sau sẽ không có nữa. Anh dù chơi ở thị trường chứng khoán tầm tám năm thì có lẽ cũng không lãi bằng gửi ngân hàng.

Thấy Triệu Quốc Đống không muốn nói nhiều, ba người đều biết đây là bí mật kinh doanh. Có thể lãi như thế này là đủ rồi.

- Ừ, không nói chuyện này nữa. Chúng ta coi như được tài thần chỉ điểm nên kiếm được một khoản.

Hùng Chính Lâm cười nói.

- Ừ, mấy anh coi như quên chuyện này đi, cuộc sống vẫn tiến lên mà. Em chỉ hy vọng mấy anh có khoản tiền này sẽ không phạm sai lầm kinh tế.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

Triệu Quốc Đống nói trúng suy nghĩ trong lòng ba người. Ba người có thu nhập tốt, bây giờ thêm khoản tiền này thì sẽ chống lại được sức hấp dẫn của tiền bạc, cũng có thể yên tâm phấn đấu.

- Chú đúng là biết rõ tâm tư của bọn anh.

Ba người nhìn nhau, Lưu Triệu Quốc cười ha hả nói:

- Tối nay chuẩn bị mời bọn anh đi nhậu ở đâu đây hả triệu phú?

- Em không phải triệu phú đâu. Tiền của em có việc để làm mà. Mà tới An Đô thì em và Hùng ca là khách, Lưu ca hoặc là Thái ca mời khách mới đúng.

- Thái ca, chú kiếm nhiều tiền như vậy làm gì?

Thái Chánh Dương hỏi.

- Em định làm vài việc. Chẳng qua không phải là em, là hai thằng em không có việc làm của em.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Liễu ca không về sao?

- Lão Liễu dẫn đoàn đi Sơn đông cùng Chiết Giang, lần này xem ra lão ta chuẩn bị thực hiện ở Tân Châu.

Thái Chánh Dương có chút hâm mộ. Là Bí thư Thị ủy thì tiện hơn y bây giờ nhiều.

- Thái ca, câu cá hoặc dùng lưới bắt đều được mà. An Đô vẫn có thể thực hiện.

Triệu Quốc Đống hơi động tâm mà nói:

- Hay thí điểm ở Giang Khẩu đi. Công ty xây dựng số hai Giang Khẩu là điểm để thử rất tốt.

- Ồ, chú thấy Công ty xây dựng số hai Giang Khẩu có thể thí điểm sao?

Thái Chánh Dương nhíu mày nói.

- Một công ty tập thể hơn trăm công nhân, hiệu quả kinh doanh thấp thì sao không thể?

Triệu Quốc Đống nói:

- Ở Giang Khẩu công ty như vậy không thiếu. Mấy nhà máy đồ hộp, ga trả giường, nhựa, đồ dùng gia đình… đều kinh doanh kém. Huyện cũng đau đầu vì bọn họ, ngân hàng đã sớm không muốn cho vay. Nếu không phải trong huyện làm công tác thì bọn họ đã sớm đi đời.

Thái Chánh Dương suy nghĩ một chút rồi nói:

- Xem ra phải quyết tâm mới được, kéo như vậy là không ổn. Nếu ngay cả Tân Châu cũng đi trước An Đô chúng ta thì quá mất mặt.

Khi Triệu Quốc Đống về Giang Khẩu thì đã là sáu giờ chiều. Hắn lập báo cáo với Chu Tinh Văn việc mình đã về. Lúc đầu Chu Tinh Văn cũng không đồng ý cho hắn ra ngoài nhưng Triệu Quốc Đống xin mãi nên đành chịu.

Giọng của Chu Tinh Văn ở trong điện thoại có chút khó hiểu, chỉ là bảo hắn tới phòng 206 nhà hàng Giang Thành, còn đâu không nói gì cả. Chẳng qua Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận giọng đối phương có điểm không bình thường.

Khi Triệu Quốc Đống thở hổn hển đến nhà hàng thì vị giám đốc Cù ở sảnh đã nói:

- Chủ nhiệm Triệu, mời vào trong. Mấy người Trưởng phòng Chu đang đợi.

Triệu Quốc Đống nhìn đối phương rồi cười nói:

- Giám đốc Cù tự mình đón khách.

Triệu Quốc Đống nói làm Giám đốc Cù có vẻ hơi xấu hổ và giận, hắn vội vàng tát miệng mình rồi nói:

- Miệng thối, ngay cả nói cũng không biết nói.

Lúc này Giám đốc Cù mới bớt giận:

- Trưởng phòng Chu bảo tôi ở đây đón Chủ nhiệm Triệu, xin mời.

Vào phòng, Triệu Quốc Đống phát hiện ngoài Chu Tinh Văn còn có Mã Bằng cùng ba người đàn ông mà hắn không nhận ra.

- Lại đây, Quốc Đống vừa về à?

Chu Tinh Văn vẫy vẫy Triệu Quốc Đống.

- Sáng tôi vừa bay về, ăn cơm ở An Đô rồi về Giang Khẩu gấp.

Triệu Quốc Đống vừa gật đầu vừa nói:

- Đi cũng vội vàng nên không mang quà gì về cho sếp Chu, sếp Mã, lần sau nhất định sẽ có.

- Đàn ông ra ngoài thì còn mang quà gì? Bây giờ có thứ gì mà An Đô này không mua được?

Chu Tinh Văn hừ một tiếng rồi nói:

- ngồi đi, giới thiệu mấy lãnh đạo với cậu. Đây là Bí thư Trần ở Huyện ủy. Đây là Chủ nhiệm Cơ và Chủ nhiệm Mạc của Ủy ban kỷ luật Huyện ủy. Hôm nay Phòng ta mời mấy vị lãnh đạo Ủy ban kỷ luật tới để giao lưu, cũng muốn mời lãnh đạo Ủy ban kỷ luật bảo vệ cán bộ Công an huyện chúng ta không bị nói xấu.

Triệu Quốc Đống thoáng cái nghe ra ý trong lời nói của Chu Tinh Văn. Hắn chưa kịp lên tiếng thì người đàn ông ngồi chính giữa đã cười nói:

- Lão Chu, thái độ này của anh không đúng rồi. Phản ánh là quyền lợi của công dân, dù nhân viên công chức nào cũng bị dân chúng giám sát.

- Bí thư Trần, tôi là người thẳng tính, việc này không phải ngày một ngày hai, sao vào lúc này lại nhảy ra? Bí thư Trần, lão Cơ, lão Mạc, chúng ta quen nhiều năm, chúng ta không nói chuyện công việc. Ở chuyện này các anh dám nói không phải có người vì ý đồ cá nhân mà làm khó Công an huyện chúng tôi không?

Chu Tinh Văn hơi lớn tiếng nói:

- Có ý gì chứ, làm việc chẳng lẽ không sợ mất mặt sao?

- Lão Chu, chú ý ảnh hưởng.

Bí thư Trần nhíu mày nói.

- Được rồi, Bí thư Trần, tôi không nói nữa. Chuyện này dù sao đã qua, không nói nữa, uống rượu.

Chu Tinh Văn đương nhiên biết giới hạn. Y chỉ muốn phát tiết bất mãn việc Ủy ban kỷ luật không tin Công an huyện mà thôi. Y cũng biết đây là vấn đề nguyên tắc, cũng không phải là có ý gây khó dễ y.

Triệu Quốc Đống ngồi bên cạnh Mã Bằng cũng loáng thoáng nghe ra vấn đề, chỉ sợ Ủy ban kỷ luật nhằm vào mình mà tới. Nhưng thu được tài liệu gì về hắn thì Triệu Quốc Đống không biết.

Bãi cát? Đó là lấy danh nghĩa Đức Sơn mà làm, thủ tục là do Đức Sơn làm, hơn nữa hắn không tham gia kinh doanh. Quan hệ nam nữ? Hình như không phải, hắn chưa kết hôn thì có quan hệ với ai thì liên quan gì? Chẳng lẽ nói có bạn gái là nhất định phải kết hôn ư? Nực cười.

Chẳng qua lúc này y chỉ giả vờ không biết, chỉ lo rót rượu mời rượu. Ba người Ủy ban kỷ luật biết Triệu Quốc Đống là đương sự, chẳng qua việc điều tra của Ủy ban kỷ luật đã kết thúc từ hai hôm trước.

Căn cứ kết quả thì tình hình phản ánh không thật, có chút thậm chí là phỉ bang người ta. Theo lý mấy vụ nặc danh này Ủy ban kỷ luật sẽ không điều tra, nhưng lo lắng đối tượng bị phản ánh là cán bộ vừa đề bạt nên Ủy ban kỷ luật vẫn chăm chú điều tra. Điều này khiến Công an huyện rất không hài lòng. Nhất là cách làm của Ủy ban kỷ luật càng làm Công an huyện khó có thể chấp nhận.

Bữa cơm mặc dù trên danh nghĩa là giao lưu nhưng ăn không thoải mái. Đến khi Mã Bằng và Triệu Quốc Đống rời đi, chỉ còn Chu Tinh Văn và ba người Ủy ban kỷ luật thì không khí mới tốt hơn.

Quan hệ giữa Chu Tinh Văn và Trần Túc khá được. Năm năm trước khi Chu Tinh Văn còn là Phó Trưởng phòng, Trần Túc là Bí thư Đảng ủy Khu Vĩnh Hòa, Chu Tinh Văn dẫn đội đến phá vụ hiếp một cô bé và ở lại Vĩnh Hòa nửa tháng không về. Điều này làm hai người rất thân thiết.

Sau đó Trần Túc được điều lên làm Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, ba năm trước thành thường vụ huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật. Mà quyết định bổ nhiệm Trần Túc làm Phó bí thư Huyện ủy thì sang năm sẽ có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.