Lộng Triều

Chương Quyển 2 (30)




Sau khi công tác đi vào quỹ đạo, Triệu Quốc Đống mới phát hiện chỗ tốt của lãnh đạo. Đó chính là thời gian của mình rất tự do, không ai bố trí công việc cho mình cả.

Hạ Hồng Hải cùng Viên Chấn Dũng căn cứ theo đầu mối mà hắn cung cấp và cuối cùng đã phá được vụ án trộm phế liệu của Nhà máy dệt. Nhân viên tham gia hơn mười người, chỉ riêng nhân viên nhà máy đã là tám người, số tiền gây án là hơn 20 ngàn, đồng thời còn có ba cửa hàng thu mua phế liệu dính vào.

Vụ án này mặc dù đã xong nhưng Nhà máy dệt không như đầu năm, chỉ là tượng trưng tặng Đồn công an 5000 tệ cảm ơn. Mà khi ăn cơm thì Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy Khanh Quang Vinh đang rất lo lắng.

Các công ty nhà nước dần dần mang tới ảnh hưởng xấu. Triệu Quốc Đống biết năm 93 là năm đầu tiên Nhà máy dệt An Đô đi vào con đường diệt vong. Trong vòng ba năm Nhà máy dệt sẽ rơi vào khó khăn cùng cực, cuối cùng phải giải thể.

Khanh Quang Vinh cũng là một giám đốc nhà máy có bản lĩnh. Nhà máy dệt trong tay y cũng khấm khá trong vài năm. Đương nhiên điều này không ảnh hưởng tới việc Khanh Liệt Bưu kiếm tiền từ trong đó.

Triệu Quốc Đống cũng thực hiện lời hứa của mình. Thái Chánh Dương đã tới, chẳng qua những lời kể khổ của Khanh Quang Vinh cùng với khó khăn của Nhà máy dệt làm cho Thái Chánh Dương rất buồn bực. Thành phố An Đô có rất nhiều công ty như Nhà máy dệt.

Mặc dù Triệu Quốc Đống có thể đoán được Nhà máy dệt sẽ sup sụp nhưng hắn cũng bất lực, không ai giải quyết được vấn đề này.

- Quốc Đống, chú nói Nhà máy dệt bây giờ có phải đã xong hay không?

Thái Chánh Dương ngồi ở ghế phụ rồi nói.

Triệu Quốc Đống làm người lái xe, đây là một chiếc Nissan do một công ty lớn đưa cho chính quyền thành phố. Thái Chánh Dương làm Phó thị trưởng phụ trách công tác công nghiệp nên đương nhiên thành người sử dụng.

- Thái ca, em có thể nói trong vòng ba năm Nhà máy dệt sẽ thành một mối đau đầu của chính quyền An Đô.

Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.

- Ồ? An Đô có không ít công ty như vậy, tại sao chú lại chỉ khẳng định Nhà máy dệt? Chẳng lẽ là do tâm lý?

Thái Chánh Dương cười nói.

- Không, Thái ca, mấy công ty kia phần lớn ở nội thành. Đất của bọn họ rất có giá trị. Theo giá nhà đất tăng lên, như vậy khi bán đi sẽ được một khoản tiền lớn giải quyết cho công nhân mất việc. Hơn nữa các công ty này khác Nhà máy dệt. Công ty có nhiều nhân viên, theo thời gian thì sẽ càng nhiều người về hưu, chính quyền chỉ phải giải quyết vấn đề cuộc sống cho bọn họ.

- Nhưng Nhà máy dệt An Đô lại khác, nó ở nông thôn nên đất không đáng giá. Hơn nữa trong mấy ngàn công nhân hầu hết là nữ công nhân, mấy năm sau bọn họ có thêm con cái, bọn họ cần không chỉ là đảm bảo cuộc sống, hơn nữa chính quyền còn phải giải quyết công việc cho bọn họ. Mà ở đây bọn họ sao có việc được? Đây mới là điều khó giải quyết nhất.

Thái Chánh Dương ngồi đó mà suy nghĩ. Hai ba năm nữa có lẽ y vẫn ở chính quyền thành phố An Đô, nếu gặp vấn đề này sẽ xử lý như thế nào?

- Chú cảm thấy có biện pháp nào tốt giải quyết vấn đề không?

Một lúc sau Thái ca mới lo lắng nói.

- Không có biện pháp tốt mấy. Ngành may là ngành cạnh tranh rất mạnh, các công ty nhà nước đeo bao quần áo quá lớn trên lưng, cơ chế quá cứng nhắc, không thể so sánh với các công ty vừa và nhỏ. Hơn nữa ở trong nội địa nên tin tức và sự chuyên nghiệp không bằng các công ty duyên hải. Sớm muộn các công ty này cũng đóng cửa.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

- Ý của chú là chờ chết ư?

Thái Chánh Dương nói.

- Không, chính quyền có thể làm trước vài công việc.

Triệu Quốc Đống cố gắng nhớ biện pháp giải quyết mà hắn biết:

- Các công ty nhận công nhân thì có thể lấy từ Nhà máy dệt ra, như vậy bọn họ còn có cơ hội. Đây là một biện pháp, hình như có nơi đã áp dụng biện pháp này. Vào các nhà máy mới sẽ được huấn luyện lại về kỹ năng, để bọn họ chuyển vào các công ty kinh doanh tốt hơn. Các người tuổi đã cao thì do chính quyền cung cấp tiền lương hưu đảm bảo cuộc sống cho bọn họ.

Triệu Quốc Đống thực ra cũng không rõ vài năm sau chính quyền sẽ dùng cách nào đối phó các công ty nhà nước khó khăn, hắn chỉ mơ hồ đưa ra tổng kết một cách làm thành công, để Thái Chánh Dương có suy nghĩ.

Thái Chánh Dương cẩn thận nghiền ngẫm ý tưởng Triệu Quốc Đống đưa ra. Từ sau hôm đó y đã muốn tìm Triệu Quốc Đống mà tâm sự. Y thấy Triệu Quốc Đống không quá tinh thông về nhiều thứ nhưng lại đưa ra các quan điểm mới mẻ độc đáo. Chưa chắc đã đúng, chưa chắc đã có thể áp dụng nhưng lại có thể khai thác được.

Xe chạy trên đường Quốc lộ An Lam, thi thoảng gặp một hai chỗ đường xấu, nếu không chính là chỗ mới thông nửa đường. Hệ thống giảm sóc của xe Nhật Bản khá tốt. Cả quốc lộ đang dần khởi công, trong vòng một năm mới xong.

Đến khi về tới An Đô, Thái Chánh Dương cũng không nói gì. Tất nhiên lời của Triệu Quốc Đống làm y thấy mới mẻ, y cần thời gian nghiền ngẫm xem mình tiêu hóa được không.

Thái Chánh Dương cho lái xe đưa Triệu Quốc Đống về Giang Miếu. Trên đường khi đi qua Đồn công an Kiều Quan, Triệu Quốc Đống hạ cửa sổ xuống nhìn thoáng qua. Triệu Quốc Đống nhớ Dương Thiên Bồi lộ ra cho hắn một tin tức đó là Công ty xây dựng số một Giang Khẩu chỉ nhận được chưa đầu năm km đường ở Giang Khẩu, tám km còn lại bị hai công ty con khác nhận. Nghe nói một trong đó là do em của Trưởng đồn công an Kiều Quan.

Triệu Quốc Đống liền hiểu tại sao Vương Quý Nhân muốn tới Giang Miếu. Đoạn đường qua Giang Miếu dài gần 20km, không gian sẽ nhiều hơn. Chẳng qua y dùng hết lực lượng vẫn không làm ngã được Triệu Quốc Đống, ngược lại chuyển đến nơi này. Vương Quý Nhân không ngờ đến việc đó.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi chạy đến bãi cát Xuyên Sơn. Trường Xuyên đã coi bãi cát là nhà, suốt ngày ở đây, nếu không cũng chạy quanh mấy xã, thị trấn để xem có thể tìm được người mua không. Quy mô bãi cát đã mở rộng gấp đôi nhưng cát khai thác được hôm nào hết hôm đó. Điều này làm Triệu Quốc Đống rất vui vẻ.

Tiền từ bãi cát mặc dù không nhiều nhưng lại ổn định. Đến trước khi Quốc lộ An Lam làm xong thì bãi cát này vẫn kinh doanh tốt.

Quốc lộ An Lam đã khiến không ít người giàu có, Triệu Quốc Đống coi như là một trong số đó. Triệu Quốc Đống suy nghĩ tiền không phải vạn năng nhưng không có tiền lại không thể. Theo hắn thấy có tiền không phải xấu, theo đuổi tiền cũng là đương nhiên. Ít nhất tiền vào tay hắn có thể giúp người thân, bạn bè, bạn học.

Hắn không phải thượng đế mà thay đổi cả thế giới nhưng vẫn phải dùng hết năng lực, làm cho cuộc sống của hắn càng lúc càng tốt đẹp hơn, cũng giúp người khác. Vậy là đủ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.