Lộng Triều

Chương Quyển 1 (27)




Khi Triệu Quốc Đống báo cáo tình hình xong, Khâu Nguyên Phong vui mừng ra mặt mà không hề che giấu. Y định khen đối phương vài câu nhưng lại nghe thấy nhân viên bên dưới gọi mình nghe điện.

- Ai thế?

Khâu Nguyên Phong rất khó chịu vì có người cắt ngang dòng hưng phấn của y.

- Người trên phòng, nói là họ Chu?

- Họ Chu ở Công an huyện?

Khâu Nguyên Phong ngẩn ra rồi lập tức hỏi Triệu Quốc Đống:

- Cậu đã báo cáo tình hình vụ án với Công an huyện chưa?

- Chưa, chưa báo cáo với sếp thì sao tôi dám báo cáo với Công an huyện?

Triệu Quốc Đống cũng có chút kinh ngạc mà nói.

Khâu Nguyên Phong cũng tin Triệu Quốc Đống sẽ làm việc không có quy củ như vậy, y gật đầu nói:

- Cậu cùng tôi xuống. Tôi nghe điện, tính cách Trưởng phòng Chu khá nóng, có gì không rõ thì cậu bổ sung.

Khâu Nguyên Phong vừa nghe điện thì đã thấy Chu Tinh Văn lớn tiếng nói:

- Lão Khâu, nghe nói chỗ anh phá được vụ án trộm trâu, nói tôi nghe tình hình.

- Vâng, Trưởng phòng Chu, tình hình là như thế này.

Khâu Nguyên Phong một hơi nói những gì mà y vừa được nghe Triệu Quốc Đống báo cáo ra.

- Ừ, có bao nhiêu người tham gia vào vụ án, bây giờ đã bắt được mấy người tình nghi?

- Số người liên quan tới vụ án khá nhiều, bây giờ đã bắt được năm kẻ tình nghi quan trọng nhất.

- Bọn họ khai báo thế nào? Có vấn đề gì không?

Khâu Nguyên Phong đương nhiên hiểu rõ đây là Chu Tinh Văn hỏi khi bắt người có vấn đề gì không? Y nhìn Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống ra hiệu toàn bộ đã đối phó xong, Khâu Nguyên Phong rất hài lòng nói:

- Trưởng phòng Chu yên tâm, đám người kia đều đã khai nhận. Hơn nữa chúng tôi chia ra mà thẩm vấn nên rất chính xác.

- Rất tốt, làm rất tốt, tôi lập tức mang Đội cảnh sát hình sự tới. Buổi chiều Trưởng phòng Loan có thể sẽ cùng lãnh đạo Huyện ủy và lãnh đạo thành phố tới. Còn có cả đài truyền hình thành phố, đài truyền hình huyện và tòa báo Huyện đều xuống phỏng vấn vụ án này. Anh phải chuẩn bị tốt về tư tưởng.

Chu Tinh Văn ở bên kia ngừng một chút rồi nói:

- Hôm trước Sở công an nghe báo cáo về chiến dịch phá án cuối năm của An Đô chúng ta và có thông báo phê bình. Cho nên chúng ta phải khai thác tốt cơ hội từ vụ án này, tạo danh tiếng cho cảnh sát Giang Khẩu, thậm chí cả Thành phố An Đô.

Nghe Chu Tinh Văn nói chuyện với giọng khá vui vẻ, Khâu Nguyên Phong nửa đùa nửa thật mà nói:

- Trưởng phòng Chu, vụ án này Đồn công an Giang Miếu chúng ta coi như đã xử lý xong, kẻ tình nghi về cơ bản bắt hết. Đội cảnh sát hình sự đến có phải là đến hái đào không? Như vậy là không được.

- Anh đó, vụ án còn chưa xong mà anh đã muốn tính toán với tôi sao?

Chu Tinh Văn cười cười một tiếng mà nói:

- Nhiệm vụ là của anh, bắt người là của anh, công lao cũng là của anh là được chứ gì? Chẳng lẽ Đồn công an Giang Miếu không phải là Công an huyện Giang Khẩu sao?

- Ha ha, Trưởng phòng Chu, dù anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng mà. Đội cảnh sát hình sự người đông thế mạnh lại có quan hệ với anh. Trưởng phòng Hà vốn là cấp dưới của anh mà. Chúng tôi đâu dám tranh với Trưởng phòng.

Trưởng phòng Hà mà Khâu Nguyên Phong nói chính là Hà Phượng Tường – Phó Trưởng phòng Công an huyện, phụ trách công tác an ninh trật tự, phòng cháy và Đồn công an.

- Hừ, anh biết là được rồi. Lát nữa lãnh đạo Huyện ủy và Cục công an thành phố đều sẽ tới, anh cũng gọi lãnh đạo Đảng ủy Khu tới đi, cũng tỏ vẻ Đảng ủy Khu ủng hộ công tác của chúng ta. Nhân cơ hội này anh cũng nên nói với bọn họ là cần kinh phí để triển khai chiến dịch.

- Ha ha, cảm ơn Trưởng phòng Chu quan tâm, lát nữa còn phải nhờ Trưởng phòng Chu gõ nhiều bên phía Bí thư Khương.

Tâm trạng Khâu Nguyên Phong cũng khá vui vẻ.

Hôm nay là ngày mà Đồn công an Giang Miếu náo nhiệt nhất. Xe dừng trước cửa đồn thành một hàng dài, những chiếc xe biển GA đúng là rất bắt mắt.

Phòng hội nghị vốn rộng của Đồn công an bây giờ trở nên chật hẹp. Có lãnh đạo Cục công an thành phố, Huyện ủy và Đảng ủy Khu đến làm cho Khâu Nguyên Phong chỉ có thể ngồi ở ghế xếp thêm. Một bao Hồng sơn đã được chia hết, y vội vàng bảo người đi lấy thêm hai bao. Chẳng qua lúc này Khâu Nguyên Phong không hề đau lòng. Lãnh đạo Cục công an thành phố và Huyện ủy có thể tới Đồn công an Giang Miếu thì rất đáng giá.

Đài truyền hình và tòa soạn chia nhau phỏng vấn Chu Tinh Văn và Khâu Nguyên Phong. Trước ống kính hai người đều ra vẻ kiên quyết chống lại tội phạm. Tất nhiên là muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt công chúng và lãnh đạo.

Triệu Quốc Đống thực ra lại rất nhàn. Đội cảnh sát hình sự đến hơn mười người nên các việc cần làm đã được chuyển sang cho bọn họ.

Hắn cũng không để ý thấy trong mắt Hoàng Hóa Thành lóe lên một tia ghen ghét, nhưng nụ cười vui vẻ của Đồng Mạn lại làm hắn rất vui.

- Quốc Đống, giỏi thế. Ông vừa đến Giang Miếu không bao lâu đã phá được vụ án lớn như vậy.

Đồng Mạn cười hì hì nói với Triệu Quốc Đống và sửa sang tài liệu. Cô muốn tìm hiểu tài liệu để trong thời gian ngắn nhất viết ra báo cáo đơn giản lên Cục công an thành phố và Huyện ủy. Báo cáo đơn giản này nhiều khi có tác dụng rất quan trọng.

- Tiểu Mạn đừng khen mình, đây đâu phải công của một mình mình? Một mình mình thì sao có thể làm được? Không có sự chỉ huy của lãnh đạo đồn, không có sự ủng hộ của các nhân viên trong đồn thì sao mình có thể phá vụ án này?

Triệu Quốc Đống xua tay nói.

- Trước mặt tôi mà còn giả vờ ư?

Đồng Mạn ra vẻ muốn đấm và không hề ý kiến về cách gọi của Triệu Quốc Đống.

- Mình không giả vờ mà, bạn nghĩ xem mình mới tới Giang Miếu bao lâu? Sao có thể hiểu rõ chi tiết vụ án. Nếu không có đồn ủng hộ thì mình có thể làm được sao? Triệu Quốc Đống rất nghiêm túc nói:

- Bạn đừng nhìn các đội viên dự bị không có chuyên môn nhưng bọn họ cũng có bản lĩnh của mình, cũng không kém cảnh sát chúng ta là mấy. Chẳng qua thân phận hạn chế bọn họ mà thôi.

- Ừ, mình tin, không ít đội viên dự bị của các đồn đều có năng lực, thậm chí còn giỏi hơn nhân viên chính thức.

Đồng Mạn gật đầu nói:

- Đúng rồi Quốc Đống, nói không chừng ông phá vụ án này mà làm cho trên phòng chú ý đến và điều ông về thì sao?

- Đâu có chuyện như vậy, chỉ trùng hợp phá một vụ án thôi mà. Mình cũng không dám hy vọng xa vời.

Triệu Quốc Đống cũng có chút động tâm nhưng ngay lập tức phủ nhận nó. Bây giờ về Đội cảnh sát hình sự cũng không có tác dụng gì. Bãi cát mới khai trương, nếu không có hắn ở đây thì muốn kinh doanh tốt là không dễ.

Hoàng Hóa Thành lúc này đúng là rất bận. Y vừa phải tìm hiểu sơ qua về vụ án, vừa phải liên hệ với bên Công an huyện Bình Xuyên, chuẩn bị bắt người bên Huyện Bình Xuyên. Y thấy Triệu Quốc Đống và Đồng Mạn nói cười vui vẻ thì đúng là có chút tức giận.

Triệu Quốc Đống này sao may như vậy? Bị đầy tới Giang Miếu lại thành sân diễn của nó. Mình sao không có cơ hội tốt như vậy chứ?

Công tác ở Đội cảnh sát hình sự mà chỉ làm mấy việc vặt thì lãnh đạo bao giờ chú ý. Mình có nên nhờ chú rể để chú ấy điều động giúp mình, để mình đến bên Đồn công an huyện thành mà kiếm thành tích không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.