Long Thành Oán

Chương 67




Một mảnh chân tình, giao chân tâm;

Một bóng khói tàn, khơi ánh lửa.

“Muội vừa nói gì?” Bạch Ngọc Đường hất tung chăn mỏng trên người, kích động túm lấy cánh tay Tần Tử Câm, nghiêm giọng hỏi.

Tần Tử Câm đau đến chau mày, lại không biểu hiện ra, trái tim như bị siết chặt, trên trán cũng rịn mồ hôi lạnh: “Lẽ nào chỗ đại tẩu có bẫy?”

Gương mặt tái nhợt của Bạch Ngọc Đường lại bình tĩnh đến khác thường, như không nghe thấy lời nói hoảng hốt của Tần Tử Câm, mà quay đầu, ánh mắt sắc bén như kiếm tựa như có thể xuyên qua lớp màn lụa dày nhìn thấy gian ngoài: “Các hạ đã ngồi bên ngoài uống trà nguội bao lâu rồi? Thân thể Đàm phu nhân không tiện chịu đựng được kinh hãi như vậy đâu.”

Dứt lời, gian ngoài đột nhiên vẳng vào mấy tiếng cười trầm lạnh. Một người mặc y phục đỏ túm chặt cổ tay Đàm Anh vén màn lụa chậm rãi đi vào.

Tần Tử Câm hoảng sợ hô lên, vội bước tới giằng lại tay Đàm Anh, như định dìu nàng ngồi xuống ghế. Người nọ cũng không làm khó nàng, khinh thường buông tay, mặc cho Tần Tử Câm dìu người đi.

“Bạch Ngọc Đường, Bạch đại nhân. Hân hạnh gặp mặt…”

Người nọ mặc bộ y phục màu đỏ thêu mây vàng, tóc đen xõa xuống đầu vai, quyến rũ tà mị, đôi con ngươi màu đỏ thẫm lại cực kỳ lạnh lẽo. Chính là người mặc áo đỏ giống Chu Sa xuất hiện trong nội viện tây sương cách đây không lâu.

“Các hạ mang theo nhiều dầu hỏa như vậy là định dùng nó để tiễn chúng ta lên đường sao?” Bạch Ngọc Đường điềm nhiên nói.

Đàm Anh ngồi trên ghế, tựa như đang suy nghĩ điều gì, im lặng không lên tiếng.

Tần Tử Câm nghe xong lời của Bạch Ngọc Đường, lạnh lùng nhìn người áo đỏ, hỏi: “Là đại tẩu… Không, là Ngưng Bích sai ngươi làm? Dùng danh nghĩa Chu Sa tiếp cận ta chính là vì chờ đợi ngày này?”

Người áo đỏ phất tay áo, hờ hững vuốt ve hòn đá lửa trong tay, nói: “Ta vốn chỉ muốn thay Chu Sa giết Triển Chiêu rồi trở về Tây Vực, nhưng muốn trách thì phải trách Triển Chiêu. Nếu không phải y nhất quyết muốn điều tra chuyện quốc gia gì đó, sao ta lại phải gánh trên lưng thêm mấy mạng người làm gì?”

Người áo đỏ nhìn nét mặt nghi hoặc của Bạch Ngọc Đường, bỗng nhiên cười khổ nói: “Bạch Ngọc Đường ngươi cũng là người đáng thương, đến lúc này vẫn còn chưa nhận ra Triển Chiêu đang lợi dụng mình.”

*

“Triển Chiêu không hiểu rõ, kính xin…” Triển Chiêu siết chặt kiếm trong tay, lưỡi kiếm sắc bén hằn vào da thịt, làm máu ứa ra, chảy xuống cổ áo màu lam ngọc, loang thành một mảng thẫm, “…Ngưng Bích hộ pháp chỉ giáo.”

Nụ cười trên môi Ngưng Bích sâu hơn, thân thể nhìn có vẻ gầy yếu lại phát ra nội lực rất mạnh, dùng khuỷu tay đẩy kiếm của Triển Chiêu ra.

Triển Chiêu xoay người, rồi tiếp tục đâm về phía cổ Ngưng Bích, nào ngờ nàng ta không hề tránh đi, khiến Triển Chiêu giật mình, kiếm quét một đường, để lại trên mặt Ngưng Bích một vết cắt không lớn không nhỏ. Nàng ta hạ người xuống, cũng không để ý vết thương trên cổ đang rỉ máu, thoát khỏi đòn đáp trả của Triển Chiêu, đánh một quyền lên cổ tay Triển Chiêu.

‘Keng’ một tiếng, bảo kiếm của Triển Chiêu rời tay rơi xuống đất. Cùng với tiếng rên đè nén của Triển Chiêu, mép váy màu lam ngọc của Ngưng Bích chậm rãi vung lên một đường cong xinh đẹp.

Bảo kiếm chém sắt như chém bùn lặng lẽ nằm trên mặt đất lạnh lẽo, sống kiếm bóng loáng phản chiếu gương mặt tái nhợt nhiễm một vệt máu của Ngưng Bích. Triển Chiêu ôm cổ tay phải, ngồi khuỵu xuống bên cạnh thanh kiếm, nhìn dáng vẻ như là đang rất đau đớn.

Ngưng Bích tùy ý lau vết máu bên cổ, đầu ngón tay trắng nõn nhiễm máu đỏ, rồi tiện tay sờ lên vết cắt bên má phải bị tạo thành từ trận giao tranh vừa rồi, cười nhẹ nói: “Ta nhắc nhở ngươi, Triển Chiêu, chớ không biết tự lượng sức mình. Làm hỏng gương mặt này của ta, thật đáng tiếc.”

Triển Chiêu nhìn Ngưng Bích dùng sức rất mạnh lột lớp da trên mặt, cùng với tiếng xé rách mỗi lúc một lớn, máu rỉ ra từ những vết nứt trên da, mùi máu tươi càng lúc càng nồng đậm.

Một gương mặt hoàn toàn xa lạ xuất hiện trước mặt Triển Chiêu, là một gương mặt nhu mì khiến người ta yêu mến, lại bất chấp đổi thành gương mặt thanh tú như Tử Câm. Gương mặt này rốt cuộc đã phải trả bằng bao nhiêu máu?

Chỉ mới nghĩ tới đây thôi, tay Triển Chiêu đã bất giác run lên. Cổ tay trái khẽ rung động, thế như tia chớp, mục tiêu là thanh kiếm ở ngay trước mặt.

Nhưng ngay khi y vừa chạm được đến chuôi kiếm, Ngưng Bích ở bên cạnh cũng lập tức dẫm lên thân kiếm. Cô nương nhìn có vẻ yếu đuối không ngờ lại là một cao thủ hàng đầu, mặc cho Triển Chiêu dùng sức thế nào, kiếm vẫn không chút mảy may nhúc nhích.

Ngưng Bích thu lại nét cười, mắt lạnh nhìn bảo kiếm dưới chân, đột nhiên vứt bỏ lớp da người, hất ống tay áo thủy sắc lên, như là muốn đánh thẳng mặt Triển Chiêu.

Triển Chiêu chợt cảm thấy toàn thân lạnh toát, có một luồng khí phóng tới trước mặt, lập tức bất chấp đau nhức dữ dội trên cổ tay phải, vội cong người lăn sang một bên, tránh thoát một loạt châm nhọn. Đồng thời tay trái ấn lên mu bàn tay phải, tay áo phải vung tới chỗ Ngưng Bích, lòng bàn tay dùng sức.

‘Vù’ một tiếng, một chiếc lông chim màu đen bắn thẳng tới chỗ hiểm trên người Ngưng Bích. Ngưng Bích quay đầu, con ngươi sắc lạnh, tung người tránh thoát, nhẹ nhàng đáp lên mặt ghế thái sư trong phòng, chậc chậc cảm thán: “Không hổ là Ngự Miêu, thân pháp quả thật là linh xảo như mèo.”

Triển Chiêu trầm mặt, chậm rãi hạ tay phải, từ trên cao nhìn chằm chằm nữ tử váy lam, cuối cùng cất cao giọng nói: “Kính xin Ngưng Bích hộ pháp ban thuốc giải.”

“Ha ha… Ban thuốc? Hay là lấy cớ giải độc cho Bạch Ngọc Đường để tới nơi này điều tra quan hệ giữa ta và triều đình?”

“Triển mỗ không rõ ý của Hộ pháp.”

Ngưng Bích cười nhẹ, vuốt ve vết thương trên cổ, hờ hững liếm vết máu trên ngón tay, nói tiếp: “Dù ta có nói cho ngươi biết giữa ta và Tương Dương vương có giao dịch thì thế nào? Ngươi sẽ giết ta để trừ hại cho dân sao? Giết ta, ngươi sẽ không có thuốc giải đâu.”

Triển Chiêu cau mày, tay phải run rẩy không ngừng. Rất đau, cơn đau như từ trong lòng tràn ra.

*

“Từ lần thứ hai ngươi phát độc khi ở trên đường cho đến khi Tần phủ rửa sạch án oan bây giờ, có chỗ nào Triển Chiêu không trợ giúp phía sau.” Người áo đỏ cất giọng khàn khàn nói, tiếng nói vang vọng trong gian phòng yên tĩnh, cùng với mùi hương lượn lờ, mỗi chữ đều đánh vào hỗn loạn trong lòng Bạch Ngọc Đường. “Y chỉ lấy cớ tìm thuốc giải độc cho ngươi để làm việc của triều đình mà thôi. Tình cảm có sâu đậm thế nào không phải cũng chỉ là lợi dụng hay sao?”

Bạch Ngọc Đường cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ gì. Nhưng Tần Tử Câm biết, trong lòng hắn lúc này nhất định là đang rất khó chịu.

Người áo đỏ cũng không cho Bạch Ngọc Đường thời gian để thở, bước tới tự đốt hương trong lư trước mặt, một chưởng mạnh mẽ khiến hương liệu trong lư hương cháy bùng lên.

“Đan Thần! Ngươi làm gì vậy?” Tần Tử Câm hoảng hồn hô lên, nhào tới đoạt lấy lư hương, nhưng vẫn không cướp được những hương liệu kia. Đang định quay lại lấy túi thơm ở đầu giường cho Bạch Ngọc Đường, lại phát hiện cả Bạch Ngọc Đường lẫn Đàm Anh đều đã rơi vào hôn mê.

Người áo đỏ được gọi là Đan Thần nheo mắt, nhìn chằm chằm nữ tử thanh y đang cố gắng giúp Bạch Ngọc Đường tỉnh lại, cất cao giọng nói: “Vô ích thôi, hắn đã trúng độc rất nặng, chỉ cần ta thêm chút kích thích, hắn sẽ ngủ đến không thể tỉnh lại được.”

Nói xong cất bước đi đến chỗ Bạch Ngọc Đường đã ngã xuống giường, Tần Tử Câm vội vàng chắn trước người hắn.

Đan Thần dùng tay áo che miệng, khẽ cười, trầm giọng nói: “Theo ý của Ngưng Bích, không thể để Đàm Anh sống, theo như ý của người kia, cũng không được để Bạch Ngọc Đường sống, hôm nay nhất định phải có người chết, lẽ nào cô không muốn giữ lại tính mạng mình để đi cứu tên ma ốm Tần Tranh kia hay sao? Nếu không tìm được thứ thuốc có thể kéo dài tính mạng, Tần Tranh còn có thể sống được mấy ngày?”

Tần Tử Câm cúi đầu, không đành lòng nhìn hai người đang mê man, cánh tay đang dang rộng cũng chậm rãi thả xuống bên người.

Có vẻ như Đan Thần rất hài lòng với hành động này của Tần Tử Câm, khẽ gật đầu, buông lỏng tay đổ dầu hỏa trong tay xuống.

Tiện tay châm đá lửa, ném tới chỗ đổ dầu hỏa.

*

“Khi Quán Tự Tại Bồ tát hành sâu Bát-nhã Ba-la-mật-đa…” Tần lão phu nhân ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn trước bàn thờ phật, không nhanh không chậm bấm chuỗi phật châu bằng gỗ tử đàn trong tay, tụng Tâm Kinh. Cánh cửa phía sau đột nhiên bật mở, hoàng hôn ngày đông cùng với khí lạnh tràn vào trong phật đường, ngọn nến trước tượng phật lay động, làm dáng người in bóng chập chờn.

Tần lão phu nhân nheo mắt, cuối cùng thở dài một hơi: “Lâm hiền điệt muốn hỏi gì cứ việc nói thẳng đi.”

Chẳng hiểu tại sao, bà lão ngồi bên cạnh lúc này không còn dáng vẻ tâm kế như trước, mà trở nên vô cùng già nua, lộ ra phiền muộn vô bờ.

Lâm Quân Hạo vốn định nói ra những lời chất vấn, nhưng chẳng hiểu sao lại nghẹn trong cổ, không cách nào nói ra những lời gay gắt với bà lão trước mặt.

“Lão thân nghiệp chướng nặng nề, chỉ vì muốn đạt được mục đích mà coi  Tử Câm và Tranh nhi như món hàng trao đổi với người khác. Ta là một tỷ tỷ tốt, lại không phải một người cô tốt.”

Tần lão phu nhân rũ mi đặt chuỗi phật châu lên trước bàn thờ Phật, cúi người, rồi xoay lại nhìn Lâm Quân Hạo, không đành lòng nói: “Nhân lúc còn kịp, ngươi mau tới tây sương đi. Tới muộn sẽ không thể cứu vãn được.”

Tần lão phu nhân vừa dứt lời, đôi mắt vốn nheo lại đột nhiên trợn lớn, xuyên qua cửa gỗ mở rộng, nhìn chằm chằm phương hướng nào đó.

Lâm Quân Hạo nhận ra sắc mặt của bà trở lên khác thường, vội quay đầu nhìn theo.

Phía tây sương loáng thoáng hiện ánh lửa, lửa đốt viền mây, cắt đứt thần kinh vẫn luôn căng cứng của hắn.

*

Ngọn lửa nóng rực bốn phía không ngừng phun ra nuốt vào, dường như muốn cắn nuốt tất cả sinh linh.

Đan Thần cười khẽ, thản nhiên dập tắt đốm lửa trên tay áo. Nhìn ngọn lửa càng lúc càng mãnh liệt, con mắt sắc lóe lên. Ngón tay trắng nõn của Đan Thần chậm rãi đặt lên cổ Đàm Anh. Có thể cảm nhận được rõ ràng hai nhịp tim dưới lòng bàn tay, một mãnh mẽ có lực, một cực kỳ yếu ớt. Đã từng giết rất nhiều người đáng chết, hắn chưa từng ban một ánh mắt, nhưng hai người này lại là người vô tội… Nghĩ như vậy, hắn không cách nào xuống tay được.

Chu Sa… Chu Sa… Chu Sa…

Hắn không ngừng gọi thầm cái tên này, tay từ từ siết chặt. Người dưới lòng bàn tay không hề giãy dụa, cuối cùng không còn hơi thở. Đến khi hắn sực tỉnh, sắc mặt của Đàm Anh vốn ửng hồng đã chuyển sang màu xám trắng. Hắn đăm đăm nhìn tay phải của mình, thân thể cứng ngắc, nét mặt lại lạnh nhạt.

Chu Sa, Đan Thần đã không còn là Đan Thần đơn thuần trước kia nữa rồi.

Nhưng sức bành trướng của ngọn lửa không cho hắn thời gian để nghĩ nhiều, hắn không nhìn Đàm Anh đã chết, cõng Bạch Ngọc Đường đang nằm trên giường cùng Tần Tử Câm bị mình đẩy ngã lúc nãy lao ra ngoài cửa.

Nhìn ngọn lửa hừng hực trước mắt, trong lòng Đan Thần cũng vô cùng phức tạp. Đây mới chỉ là một phần của kế hoạch, kế tiếp…

Tầm mắt chậm rãi dời xuống Bạch Ngọc Đường đang nằm dưới chân, nghiêng tai nghe ngóng tiếng động trong nội viện, rồi vội ngồi xổm xuống, móc từ trong ngực ra một bình sứ, điểm nhẹ lên hai bên mũi của Bạch Ngọc Đường.

Cuối cùng liếc mắt nhìn tiền viện tây sương ngổn ngang, hàm răng khẽ cắn, sắc mặt rất khó coi, cũng không quay đầu lại, biến mất sau cửa viện nổi bật trong ánh lửa ngùn ngụt.

- -----oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.