Long Thái Tử Báo Ân

Chương 60




Ngày hôm sau thức dậy, Vương Bồi cảm thấy dường như Ngao Du có gì đó không như mọi lần, tuy anh vẫn cười cười đến ngây ngốc, tuy trước sau như một anh vẫn đùa giỡn với cô nhưng Vương Bồi lại mẫn cảm nhận ra có chút gì đó thay đổi, hiện giờ anh lại ngẫu nhiên ngẩn người, ánh mắt nhìn Vương Bồi, vừa ưu tư vừa không biết lạc đi chỗ nào nữa.

Điều này làm cho Vương Bồi thấy ảo não chút, nếu tối qua sớm biết thế thì cô cũng không nói những lời thương cảm như vậy.

Họ ở lại Bắc Kinh hai ngày, đây là chủ ý của Ngao Du, nói là muốn đi dạo cho khoẻ, làm cho Vương Bồi cứ vấn vương với nơi cũ. Nhưng trong lúc anh đưa cô đi thị trường đồ cổ, cái nào cũng để ý muốn lấy. Vương Bồi cũng không biết ở lĩnh vực này anh lại say mê thế, bỗng chốc không biết lý giải thế nào. Thị trường đồ cổ này chỉ sợ còn không nhiều bằng tuổi của anh ấy chứ…

Nhịn không được hỏi ra thì mới biết được là tự anh tìm quà tặng cho giáo sư Vương và Thái Hậu, “Ba em, chắc hẳn ông sẽ thích cái này chứ?” Ngao Du nhíu mày cẩn thận nhớ lại: “Ở nhà em anh thấy có mấy đồ sứ và đồ rửa bút Minh Triều, hay là anh đi tìm tranh thư pháp vậy được không?”

Vương Bồi sửng sốt một chút cũng không có phản ứng gì.

Anh lại tiếp tục lẩm bẩm một hồi, “Cho dù ba em thực không thích anh, vì em anh vẫn tới chúc tết ông. Phong tục ở đây không phải nói là “Ba lễ “ đính hôn sao, mỗi năm một lần, còn dì Bành, biết chọn cái gì cho ổn đây?”

Người ta nói “Ba lễ” đính hôn, không phải là lấy hôn sự ra là làm ba lần thì nhất định có thể kết hôn được sao, nếu người trong nhà không đồng ý, thì cho dù có làm một trăm lần cũng vẫn không được, anh ngốc này hỏi vấn đề này thực khó quá. Nhưng Vương Bồi vẫn thấy vô cùng cảm động, anh ngốc này, với cô đúng là toàn tâm toàn ý.

Nghĩ ngợi một lúc, thấy thực ra Ngao Du nói cũng có lý, giáo sư Vương chỉ là bên ngoài làm mạnh vậy chứ bên trong lại rất mềm không chịu được, nếu thực sự lấy lòng được bà nội và Thái Hậu thì cho dù ông không vừa lòng đi chăng nữa, cũng bắt buộc phải đồng ý. Mặc kệ nói gì, tuổi Vương Bồi cũng không còn nhỏ nữa, ở J thị một địa phương như vậy thì tuyệt đối là gái già rồi. Giáo sư Vương không vội, nhưng ông bà nội thì lại vội lắm rồi.

Vì vậy hai người ở Bắc Kinh tìm tòi một hồi, Ngao Du mới lấy giọng nhà giàu hứng lên: “Nhìn đúng cái nào thì lấy cái đó nhé, anh sẽ trả tiền”

Cuối cùng chọn quà cho giáo sư Vương là một bộ tranh của Tề Bạch Thạch, ông nội Vương là một gương bằng đồng, cho bà nội và Thái Hậu là một bộ vòng tai bằng ngọc phỉ thuý.

Trước khi đi hai người lại vào trại an dưỡng thăm chú Điền Tri Vịnh một lần, chú cùng Âu Dương Mân đang ngồi phơi nắng trong vườn hoa, ngẫu nhiên vẫn nói cười, ánh mắt nhìn nhau trìu mến. Mặc kệ cuộc đời chú còn sống được bao lâu, vẫn có người thương ở bên cạnh thì là hạnh phúc nhất rồi.

Vương Bồi không đi đến phá đám hai người, nắm tay Ngao Du đi tới, hai người đi trên đường dưới bóng cây rợp mát trong trại, dưới ánh mặt trời bóng hai người hoà vào nhau, trong em có anh, mà trong anh có em. Vương Bồi ngẩng đầu nhìn Ngao Du, anh cũng cúi xuống nhìn cô, sóng mắt trìu mến như nước, phản chiếu hình dáng trong nhau mêng mông, chiếu lên nước da của anh có chút kỳ dị. Vương Bồi nhịn không được đưa tay ra sờ mặt anh, ấm áp mà mềm mại.

Hai người trở về J thị, về nhà đơn giản thu dọn này nọ sau đó lái xe về Dao Lý. Trên đường về Vương Bồi gọi điện thoại về nhà, giáo sư Vương nhận điện thoại, ông đã quên luôn chuyện cãi nhau ngày đó, hỏi cô thân mật gần gũi: “Khi nào thì con về nhà? Không còn bài để chấm rồi sao?”

Vương Bồi bảo: ‘Con đang trên đường về, tý nữa tới” Sau đó lại nói thêm một câu: “Ngao Du cũng tới nữa”

Giáo sư Vương lập tức lấy điện thoại cúp luôn. Vương Bồi thở dài thật sâu, bất đắc dĩ nhìn Ngao Du nhún vai.

Hai người tới nhà, Thái Hậu vẫn rất vui mừng, đã đón tiếp từ xa, lại tới gần bên tai Vương Bồi nói nhỏ: ‘Ba con trốn trên lầu đó”

“Vậy a?” Nhà Vương Bồi vị này vốn tính hay cố chấp thật đúng là chẳng còn cách nào, bỗng chốc vừa thấy bực mình vừa buồn cười, “Cứ cho ba trốn đi, con xem ba trốn được bao lâu, một lát phải xuống lầu ăn cơm nữa”

Thái Hậu cười cười nhìn Ngao Du bảo: ‘Tiểu Du cháu đừng để ý đến ba Vương Bồi, cháu tới gặp ông bà nội Bồi Bồi ở sau nhà đi, họ không có ai nói chuyện đang kêu chán kia kìa” Xem ra thì Thái Hậu và Vương Bồi đều cùng nghĩ tới cái gọi là sách lược gì đây? Từ ngoài vào trong, hay là từ nông thôn vây quanh thành phố?

Đến trước mặt nghe Vương Bồi dặn dò xong, Ngao Du có thể hiểu được ý của Thái Hậu là gì, mới lấy lễ vật ra đưa cho Thái Hậu quả nhiên làm bà vô cùng thích thú, cất cao giọng vô cùng to ra khoe: “Hây da đẹp quá đi, màu sắc này, kiểu dáng này, so với lần trước ba con đi Myanmar còn đẹp hơn nhiều”

Vương Bồi cố tình để bà nói to cho giáo sư Vương ở trên lầu nghe thấy, trong lòng thấy buồn cười, nhưng không nói ra cứ nháy mắt với Ngao Du bảo anh ra sân sau gặp ông bà nội.

Ngao Du vốn có khuôn mặt mà người người nhìn vào đã thích rồi, lúc cười tươi lên lại vô cùng chân thành, nếu thực sự anh muốn lấy lòng người ta, vốn không có ai là không thích cả – nhất là các ông bà già, đương nhiên trừ giáo sư Vương ra. Dù sao mới thể hiện có vài phần công phu, Vương Bồi đã nghe thấy tiếng cười tươi của hai người già sân sau rồi, cũng không biêt Ngao Du nói gì đó buồn cười làm cho hai ông bà già lại cười nắc nẻ vậy.

Vương Bồi và thái Hậu nấu cơm ở trong bếp, hai mẹ con cùng nói chuyện. Vương Bồi kể chuyện hai người cùng đi Bắc Kinh cho bà nghe, “…Cô gái kia, hiện bây gìơ đang ở cùng chú, tiểu thúc thúc thoạt nhìn rất vui”

Thái Hậu thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi” Thôi rồi, lại nghĩ tới sự kiện kia, “Đúng rồi, hôm qua ba con bảo có một người bạn ở Mỹ gọi điện thoại tới, nói là đã tìm được một bệnh viện chuyên chữa bệnh ung thư não, kỹ thuật vô cùng tiên tiến. Hỏi tình trạng bên mình thì thấy là vẫn còn hy vọng. Ba con đang chuẩn bị sang năm mới sẽ đưa tiểu thúc thúc của con đi Mỹ chữa bệnh”

“Thật vậy sao!” Vương Bồi bỗng chốc vừa mừng vừa lo, mừng xong lại bỗng có chút chần chờ, chuyện này có phải quá đúng lúc hay không. Một ngày trước cô vừa nghe thấy Ngao Du nói chuyện cứu người, một ngày sau đó thì đã có điện thoại gọi tới rồi, rốt cục có phải là Ngao Du thò tay ra giúp không đây.

Nhưng mà – phải tới nước Mỹ lớn xa xôi, Ngao Du chắc không quản nổi đi.

Thái Hậu đi ra sau hậu viện hái hành, Vương Bồi nhắn tin cho Ngao Du hỏi anh chuyện này, một lát sau thì anh đã nhắn lại, “Tìm bạn bè giúp đỡ thôi”

Bạn của anh ấy – loại cảm giác này kỳ diệu quá đi.

Nhưng mà, Vương Bồi vẫn có chút lo lắng, chuyện này làm có ảnh hưởng gì với anh không vậy? Không bị mười hai đạo thiên lôi thì cho dù chỉ cần bị một thôi cũng đáng sợ biết chừng nào. Cô còn đang suy nghĩ xem hỏi gì thì Ngao Du đã nhắn tiếp tới, “Anh không sao” Hai người họ thực ra…có thần giao cách cảm sao?

Lúc ăn cơm chiều, giáo sư Vương làm bộ làm tịch không chịu xuống lầu, bị ông nội Vương hét to lên mới chịu hạ mình buồn bực đi xuống. Ông vừa mới ngồi xuống, ông nội Vương liền nói một mạch mắng cho ông một trận liên hồi, bảo là sao ngốc thế Ngao Du là một đứa trẻ tốt như thế anh còn không vừa lòng, vậy anh còn muốn thế nào nữa hả? Còn nữa còn nữa, có phải định biến Vương Bồi thành gái lỡ thì hay không thì anh mới vừa lòng….

Giáo sư Vương nhịn không được phản bác lại: “Con gái nhà chúng ta, ủa sao lại không có ai muốn chứ?’ Sau đó thì liệt kê một loạt các loại người được chọn, nào là ai kia kia, còn có cái kia ai ai đó, gia thế cũng tốt, bộ dạng cũng được, quan trọng là cái gì cũng hiểu rõ ràng.

Ông nội Vương lập tức mắng lại: “Hiểu rõ, đó mà là hiểu rõ à, con cái nhà người ta tuổi thì lớn rồi còn không biết xấu hổ, ở ngoài còn nuôi dưỡng mấy đứa vớ vẩn nữa có biết không? Cái loại gia phong nền nếp ấy mà anh còn định đem gả Bồi Bồi cho người ta à, ta sợ là anh hỏng não rồi ấy chứ. Còn có cái tên kia hả, nó rốt cục có coi trọng Bồi Bồi không hay là coi trọng anh trước, trong lòng anh còn không rõ sao?”

“Nhưng mà kia…”

“Kia kia cái gì! Ta thấy tiểu Du là một đứa rất tốt, lại đơn thuần lễ phép, quan trọng là người ta toàn tâm toàn ý với Bồi Bồi nhà mình”

Ngao Du lập tức bày ra bộ mặt nhu thuận hiểu biết ra sức nhìn sang ông nội Vương cười cười, bà nội Vương và thái Hậu cũng hùa theo: ‘Ta thấy đứa bé này được lắm” “Anh Vương anh đừng có ảo tưởng nữa, anh có thể bảo vệ khuê nữ của anh chặt, rồi cứ thế mà ôm mộng ảo đi, tới lúc đó sinh cháu ngoại không cho anh bế, ta xem xem lúc đó anh tìm ai mà kêu khóc nhé. Ta cũng mặc kệ anh”

“Nó dám sao!” Giáo sư Vương lập tức bị kích động đứng bật dậy, “Ta…cháu ngoại nhà chúng ta à, nó mà dám không cho ta bế. Ta….ta sẽ trở mặt với nó liền”

Tất cả mọi người bỗng chốc cười ầm lên.

Giáo sư Vương thấy mình đơn độc lẻ loi, trong lòng đã nao núng, khẽ cắn môi, đành chịu thua, “Nói gì thì nói, khuê nữ nhà chúng ta không phải muốn là cứ tuỳ tiện gả đâu. Anh kia….Cái gì phòng, xe cộ, cửa hàng, tất tần tật đều ghi tên của con bé, sau này nếu anh mà dám….Anh phải thực xin lỗi Bồi Bồi..” ông nói tới đây thì thực đã nghiến răng ken két, “Xem lúc đó ta làm thịt anh thế nào!”

Vương Bồi nhỏ giọng xen vào: ‘Đã đứng tên con rồi ạ”

Giáo sư Vương lúc này không biết nói gì nữa.

Ngao Du thông minh chạy ra hoà giải, “Chú à, cháu có món quà cho chú, vừa nãy nói chuyện với ông nội nên đã quên không lấy ra ạ” Nói xong thì chạy mang ra một hộp gấm đưa cho ông. Giáo sư Vương lúc đầu còn ra vẻ không thèm quan tâm, không thèm liếc mắt lấy một cái, giả vờ chầm chậm cầm chiếc hộp, vừa cầm vừa ra vẻ dạy dỗ Ngao Du một hồi, đợi tới lúc mở bức hoạ kia ra thì cả người ngây ra, sau đó thì lại nhìn vào mắt Ngao Du có chút ngạc nhiên.

Vương Bồi đứng bên uống canh, vẫn là Ngao Du thông minh, cho dù có đưa cho ông hàng đống thứ thì cũng không bằng đưa cho ông bức họa này là hiệu quả nhất. Ít ra Vương giáo sư cũng cảm thấy anh ấy…vâng …có suy nghĩ sâu xa.

Tất cả người trong nhà cùng xúm vào tâng bốc, cửa ải cuối cùng của giáo sư Vương cũng qua được, tuy thỉnh thoảng ông nói một hai câu gì gì đó chua chua nhưng cuối cùng cũng không phản đối họ nữa.

Chuyện qua cửa thành công Ngao Du bắt đầu có chút sốt ruột, cứ nằng nặc lôi kéo Vương Bồi đi đăng ký kết hôn, để đến tối thì anh còn có thể đùa giỡn cửa Vương Bồi nữa chứ.

“Dù sao thì…Dù sao thì chúng ta sẽ kết hôn luôn mà” Anh ôm chặt lấy cô nịnh nọt, “Sớm vài ngày thì có sao đâu. Anh…anh chịu hết nổi rồi”

Vương Bồi sao mà dám chứ! Đây chính là nhà mình nha, cẩn thận kiểu gì cũng sẽ để lại dấu vết, xoá sạch sẽ , rồi giặt chăn đệm vào mùa đông, kiểu gì Thái Hậu cũng tìm ra được.

“Vậy…chúng mình đi khách sạn được không? Anh thấy khách sạn Long Đàm ít khách lắm” Ngao Du vẫn chưa từ bỏ ý định của mình.

“Khách thì thiếu nhưng nhân viên khách sạn thì đều ở ngay trấn trên gần nhà em Lưu đấy thôi?’ Hơn nữa, đã gặp Ngao Du rồi, ai mà không nhớ rõ chứ. Họ mà lén đi thuê phòng không khéo sáng hôm sau cả trấn trên dưới ai cũng biết hết ấy chứ.

“Thế này cũng không được, mà thế kia cũng không xong” Ngao Du cứ rên hừ hừ khổ sở liên hồi, “Nếu thực sự không được chúng mình quay về J thị đi!”

Vương Bồi bỗng chốc không nói được nên lời.

“Chúng mình nói là đi mua hàng tết” ánh mắt Ngao Du sáng rực, âm mưu muốn thực hiện cho bằng được, “Hây da, thôn này nhỏ quá đi, muốn cái gì cũng không có. Năm nay thiếu thốn quá, trong nhà hàng tết gì cũng không có, nếu có ai đến chơi thì lấy gì tiếp đãi đây. Bồi Bồi à em xem có đúng thế không?’

Bồi Bồi vẫn không nói gì. Cô chỉ biết tên nhóc lưu manh này nghĩ muốn cái gì là muốn được cái đó nên nhất định tìm đủ mọi lý do.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.