Long Thái Tử Báo Ân

Chương 54




Cuối kỳ Vương Bồi không phải đi coi thi nữa, cũng không phải chấm bài kiểm tra, lên điểm hoặc những việc linh tinh khác, kết thúc năm, nhận tiền thưởng, vậy là một năm đã hoàn thành. Nhóm học trò lúc trước cùng vào đồn cảnh sát lại lục tục gọi điện thoại, bảo là định đến nhà Vương Bồi tụ tập nấu cơm, ríu ra ríu rít, hận không thể lập tức đến ngay được.

Cùng vào đồn cảnh sát chỉ là lấy cớ, còn có cô nữ sinh đặc biệt rất thân với Vương Bồi, có chút không coi cô là cô giáo gì cả. Tất nhiên Vương Bồi cũng không muốn cự tuyệt, nên tới trưa có một đám các cô gái có tới tận mười mấy người đều vọt tới nhà Vương Bồi.

Các trò mang theo rất nhiều đồ ăn bảo là làm lẩu, còn nói tay nghề của mình tuyệt vời, rồi ồn ào náo nhiệt nấu nướng. Vương Bồi thấy mừng là các cô gái tự lực cánh sinh, nên chủ động nhường bếp cho các cô gái. Chỉ còn vài cô gái đi lại trong phòng khách, xem sách, có người còn cười hì hì tìm cô hỏi han: “Cô Vương, chuyện này….cô giáo có biết số điện thoại của thầy Phượng không ạ?”

“Sao vậy?” Vương Bồi biết thừa là cô bé này hỏi gì rồi, những vẫn giả vờ giả vịt hỏi lại.

“Chúng ta cũng gọi thầy ấy tới đây đi” Cô bé ngượng ngùng cười cười, còn lại mấy cô bé khác cùng đồng thanh, “Cứ vậy đi, dù sao đều là những người còn trẻ mà” “Cô Vương ơi, cô cho số điện thoại của thầy Phượng đi cô”

Vương Bồi cười phá ra, để cuốn sách lên giá rồi đứng dậy bảo: “Các em chờ nhé” Nói xong thì đi chầm chậm tới cửa, mở cửa, ngông nghênh hướng về hành lang gân cổ lên gọi, “Phượng Hành, có nhà không? Trưa nay lại đây ăn cơm đi”

Không đầy một giây, cửa phòng đối diện mở, Ngao Du ăn mặc chỉnh tề đứng nhìn về phía cô cười cười. Nhóm cô bé bắt đầu kích động đứng dậy, còn có hai cô bé gan lớn nhiệt tình, trực tiếp tiến lên đón, vừa cao hứng vừa vui mừng kêu to: “Thầy Phượng, thầy Phượng, thì ra thầy ở đây ha!”

Nói xong, cô bé bỗng như nghĩ ra gì đó, nhìn sang Vương Bồi, sau đó thì cùng túm đầu vào nhau bắt đầu thì thầm, ánh mắt né tránh, một lát nhìn sang Ngao Du, một lát lại nhìn Vương bồi, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Ngao Du đặc biệt rất thích cảm giác ái muội này, cũng không lên tiếng, còn về Vương Bồi, cho dù thực là gì thì cô cũng tuyệt đối không chịu thừa nhận gì hết. Rất tự nhiên đón lời Ngao Du bảo: “Vào đi, cùng ăn cơm trưa, có thời gian không vậy?”

“Có, có chứ” Ngao Du đem cửa đóng lại, cứ nhấp nha nhấp nhổm theo vào, còn cười hì hì chào hỏi mọi người.

Trong phòng có thêm một người đàn ông, hơn nữa trông vô cùng anh tuấn, các cô bé tất nhiên là ngoan lên rồi, nói chuyện giọng cũng nhẹ nhàng ôn nhu rất nhiều, có hai cô bé vẫn cố bắt chuyện với Ngao Du, còn có cô bé cứ đi đi lại lại trong phòng khách, bất chợt nhìn thấy lọ hoa trên giá sách vẽ hình Ngao Du trên đó.

“Ông trời của tôi…” Cô bé kích động kêu lên, quên hoàn toàn soái ca trong phòng, cứ ngây ngốc nhìn ngắm lọ hoa trước mặt, mắt cũng không chớp, “Nè, …TMD cũng đẹp mặt quá đi”

Cô bé nói câu đầu tiên làm các cô bé trong phòng khách bị thu hút quay đầu nhìn. Các cô bé ào lên phía trước, Vương Bồi đã cố tình chuyển lọ hoa lên cao, rồi chặn bàn đằng trước rồi, vậy mà cũng chẳng ngăn được ánh mắt của các cô bé như hoả nhãn kim tinh (mắt lửa) vậy nhìn thấy.

Bên này ánh mắt Ngao Du đã nhìn nhanh thấy, cứ ngây ngốc ra nhìn lọ hoa, vẻ mặt trông mờ mịt. Sau đó, bỗng dưng anh quay sang nhìn Vương Bồi, Vương Bồi cũng nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau…Ngao Du rụt cổ, lập tức chột dạ quay phắt sang chỗ khác.

“Cô Vương ơi, cô tìm ở đâu ra người mẫu này thế, nhìn vô cùng đẹp trai ha”

“Chỉ là, thực sự không cho chúng mình sống nữa rồi”

“Cô Vương ơi, đây có phải là bạn trai của cô không ạ. Em nghe nói trước kia cô cũng có bạn trai cực kỳ đẹp trai ha” Các cô bé bắt đầu ào ào tán chuyện. Lỗ tai Ngao Du dựng đứng lên nghe ngóng.

“Đúng, cũng gần đúng vậy đó” Vương Bồi không để ý gì, ánh mắt lại nhìn lướt về phía Ngao Du. Bóng cao lớn của anh cứ lùi dần vào trong ghế.

“Vậy hai người sao lại chia tay?” Vẻ mặt các cô bé khó hiểu, “Nếu là em ý à, có bạn trai đẹp như thế, kiểu gì em cũng không buông đâu. Cho dù có đánh chết em cũng tuyệt đối không buông tay!” Lại còn nói, bị chia tay sao? Có cô bé đầu óc xoay nhanh lập tức thấy mình hỏi không được đền đáp thoả đáng cứ len lén nhìn nhau trông vô cùng nôn nóng.

Nhưng Vương Bồi lại cứ thản nhiên như không, nhún nhún vai, bĩu môi cười, “Có một ngày anh ấy cứ tự dưng đi, không thèm nói một câu nào trước, kể cả một từ cũng không để lại, ..” Lúc nói ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mặt Ngao Du, ánh mắt lợi hại, giọng nói có chút chua xót.

Ngao Du không được tự nhiên ho khụ khụ hai tiếng, cười khô khan, đứng dậy định trốn vào toilet.

Quả nhiên là bị chia tay…Các cô bé cứ nhìn nhau không dám nói thêm câu nào, sợ chạm đến dây thần kinh đau lòng của Vương Bồi. Các cô còn không dám ngắm kỹ vội vàng đặt lọ hoa lên chỗ cũ. Không biết trong đầu nghĩ ngợi lung tung gì đó, trượt tay, chỉ nghe một tiếng “choang” vang lên, lọ hoa vỡ tan…

Trong phòng im lặng như chết vậy, Vương Bồi thì sửng sốt một lúc mới rõ ràng định thần biết chuyện gì xảy ra. Mà cô trò gây chuyện đã bị doạ cho choáng váng rồi, mặt mũi trắng bệch, không nói được nên lời. Còn mấy cô nữ sinh kia đều lặng ra nhìn dưới mặt đất, đến cả cử động cũng không dám, chỉ sợ không cẩn thận dẫm một cái vào các mảnh sứ vỡ.

“Không…Không sao..” Vương Bồi nhếch miệng lên cố cười cười, nhỏ giọng bảo: “Đã rơi rồi thì cho rơi đi, sau này lại…lại vẽ lại..” Nói vậy nhưng trong lòng vô cùng khó chịu, cố nói mà không thốt nên lời không hiểu sao thấy đau, cố hít thở bình thường, nhưng mỗi lần thở lại là một lần đau đớn không thôi.

Nếu là người ngoài thì cô đã không nể gì mà bộc phát chửi mắng rồi, nhưng lại là mấy đứa trẻ không hiểu chuyện, cô sao mà mắng ra được chứ.

Vương Bồi cố nén nỗi đau đứng lên định đi thu dọn các mảnh sứ vỡ, bỗng dưng trước mặt hiện lên một bóng người, lại là Ngao Du đã vọt ra giành trước. Sắc mặt anh trông vô cùng doạ người, rất lạnh lùng, toàn bộ vẻ cười trên mặt đã biên mất không còn, toàn thân lộ ra một luồng sát khí doạ người.

Các cô bé không một ai dám động đậy, cứ nơm nớp lo sợ đứng tại chỗ, nhìn Ngao Du lo lắng cẩn thận, cứ như đang tìm trân châu bảo bối vậy, dọn toàn bộ cả một mảnh nhỏ không chừa.

“Cô…cô giáo…Em đền cho cô vậy…” Cô bé gây ra chuyện oà khóc, vừa gạt nước mắt vừa nhỏ giọng nức nở: “Em…thực xin lỗi cô…Em thực sự không cố ý…”

“Bỏ đi” Vương Bồi khổ sở lắc đầu, tuy là rất khó chịu nhưng cái gì cũng đã nát rồi, có tức giận thì cũng không khôi phục lại được nữa, chỉ sợ làm cho nhóm học trò này sợ thôi.

“Đừng khóc, đừng khóc nữa” Có trò khá thành thục đứng cạnh hoà giải, “Cô giáo bảo là bỏ đi rồi, cậu lại khóc, tý nữa cô giáo lại quay sang an ủi cậu, xem có xấu hổ không chứ. Đúng rồi, cô Vương à, hay là, chúng ta đi tìm các sư phụ tìm cách gắn nó lại đi. Em nghe nói ở chùa có vị sư phụ gắn vào rất giỏi”

“À“ Vương Bồi cúi đầu nhìn, Ngao Du đã dọn hết các mảnh sứ vỡ đủ hết, tiện tay lấy khăn giải bàn trải xuống cẩn thận để các mảnh vỡ lên trên rồi gói lại, sau đó đứng lên, nhìn Vương Bồi, rồi lại nhìn các trò, bảo: “Tôi về trước đây”

Sau đó anh thực sự cứ thế đi luôn.

Các cô bé không dám nói thêm gì nữa.

Vì vậy chuyện tiếp theo ăn bữa cơm cũng không còn vui vẻ gì, ăn xong ai cũng không biết nói gì cho đúng, các cô bé cứ lẳng lặng rút lui. Vương Bồi dọn dẹp sạch phòng xong, ở nhà một mình cứ không yên tâm, đi đi lại lại quanh phòng khách, nghĩ ngợi, không biết Ngao Du mang các mảnh sứ vỡ kia về làm gì? Hay là anh ấy lại dùng phép thuật cho nó khôi phục lại như cũ đây?

Suy nghĩ cả đêm, hôm sau đáp án đã được sáng tỏ.

Mới hơn bảy giờ sáng, Vương Bồi bị tiếng đập cửa đánh thức, giận quá vọt thẳng tới chỗ mắt mèo muốn nhìn xem rốt cục là ai đáng ghét lại tới quấy nhiễu giấc ngủ an lành của cô đây.

Cửa lớn vừa mở thấy Ngao Du đứng như quỷ đen vậy, đang cầm lọ hoa trông rất cao hứng, Vương Bồi tức giận quá nhưng không còn cách nào khác đành phải mở cửa, trừng mắt giận nhìn anh: “Tôi đã nói với anh là…”

Cô còn chưa nói xong, Ngao Du đã đưa lọ hoa tới trước mặt như là hiến vật quý vậy, ánh mắt sáng ngời, trong suốt, đơn thuần lại vô cùng cao hứng, “Cô xem xem, tôi đã dán nó lại tốt lắm”

“Dán..dán lại tốt lắm sao?” Mất vài giây đồng hồ, Vương Bồi không phản ứng được gì, mãi một lúc sau, cô mới ngây ngốc đưa tay ra mờ mịt nhận lọ hoa từ tay Ngao Du. Nhìn kỹ, nhìn lọ hoa trông còn nguyen vẹn kia vẫn còn có những vết rạn tinh tế, nhưng không phải khó xem, tựa như băng vỡ, bắt đầu toả ra từ trên miệng lan dần ra xung quanh, trông như một đoá hoá nở rộ..

Có một cảm giác không nói nên lời phút chốc lan tràn khắp trong lòng Vương Bồi, cô bỗng thấy mắt nong nóng, muốn khóc, trong đầu vừa rầu rĩ lại vừa vui sướng, định mở miệng nói, thì không hiểu sao cổ họng như bị cái gì đó chặn lại không cất nên lời.

“Còn có mấy mảnh vỡ nhỏ tìm không thấy, nên chỗ này…” Ngao Du chỉ vào đáy lọ có vài tỳ vết nho nhỏ, bất đắc dĩ trông nhụt chí hẳn, “Còn chưa có sửa được tốt lắm, tý nữa tôi sẽ tìm, tối cô chưa quét đi phair không”

Anh vừa ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy hai mắt long lanh nước của Vương Bồi, bỗng chốc thấy khẩn trương, “Vương Bồi Bồi, sao cô lại khóc vậy? Không, tôi…”

“Anh đúng là đồ ngốc!” Vương Bồi mắng anh, ‘Sao anh lại ngốc vậy chứ? Anh không phải có phép thuật hay sao? Cái loại này cứ việc đưa ngón tay ra phất một cái là trở về như cũ không phải sao? Sao cả điều đơn giản ấy anh cũng không hiểu nữa hả, thế mà còn gọi là thần tiên cái nỗi gì!”

Ngao Du nhìn cô, không chớp mắt chút nào, một lát lại nhìn xung quanh, cơ bản là không dám nhìn vào mắt Vương Bồi, “Ây da, cô nói gì thế, sao tôi nghe chẳng hiểu gì hết vậy’

“Nhanh lên bóc ngay lớp da đen hôi trên người anh đi” Vương Bồi lau mặt, mắng to: “Ghê tởm quá đi, đồ Ngao Du thối kia!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.