Long Thái Tử Báo Ân

Chương 52




Lúc Chu Bách Đình đưa bé Mộc Tử đến chỉ có mang theo xe, vào phòng, không thể làm cho cô bạn nhỏ ngồi vào xe được. Cho dù Vương Bồi thích thế nhưng cô bạn nhỏ lại vẫn nghịch ngợm. Quả nhiên vừa mới ngồi không được một phút, cô nhóc đã đưa tay muốn bế.

Hiện giờ cô bạn nhỏ quá thừa dinh dưỡng, từ trên người Mộc Tử có thể nhìn thấy rõ, cô bé mới có mấy tháng mà trọng lượng thì đã quá tải, Vương Bồi mới bế được một tý thì đã mỏi tay rã rời. Ngao Du thấy vậy cũng cố tránh không để bé cào, ôm lấy bé rất nhanh. Vương Bồi lúc này mới có thời gian để đi vào toilet đánh răng rửa mặt.

Đợi cô từ trong toilet đi ra, Ngao Du đã chơi đùa với bé Mộc Tử rất ổn. Cô bạn nhỏ này tuy rằng vẫn thích lấy tay ra cào nhưng Ngao Du lại rất cảnh giác tránh được, lại làm cho bé không cào được.

Trong nhà có trẻ con cả một giây cũng không được nghỉ chút nào, hai người vây quanh cô bé lòng vòng, tinh thần bạn nhỏ Mộc Tửrất tốt, được ôm vào trong ngực cứ dụi vào dụi ra, Ngao Du có có thể gắng sức với cô bé được, nhưng Vương Bồi thì không, tới nửa giờ sau đã thấy cạn kiệt sức lực rồi – hiện giờ cô mới biết mẹ của bé phải chịu khổ biết nhường nào.

Đến khoảng mười giờ Chu Bách Đình gọi điện về, bảo là khả năng buổi trưa cũng chưa về, chị Trần Quỳ lại đang đi công tác, chỉ sợ làm phiền Vương Bồi thêm hai ba giờ chiều nữa.

“Lão Trần không có việc gì chứ?” Vương Bồi có chút lo lắng, tuổi vẫn còn trẻ, nếu mà có chuyện gì xảy ra thì bố mẹ già, hai mẹ con trong nhà sẽ sống thế nào đây.

“Cánh tay gãy” Giọng Chu Bách Đình có vẻ thản nhiên và mệt mỏi, “Đầu bị va chạm chút, còn những chỗ khác đều bị trầy da thôi. Bác sỹ bảo không có vấn đề gì lớn, nhưng còn phải ở trong viện theo dõi một ngày. Trong nhà anh ấy không còn ai nên mình thực ra đi không được”

“Vậy cậu cứ tiếp tục chăm sóc cho anh ấy đi, Mộc Tử tốt lắm” Vương Bồi quay đầu nhìn trong phòng khách một lớn một bé vui đùa ầm ĩ không dừng thì thở phào nhẹ nhõm, “Cậu yên tâm đi, Mộc Tử rất ngoan, không hư chút nào, đến nhà mình lâu vậy nhưng không khóc đâu”

Cô bạn nhỏ này hình như rất thông minh đã biết phân biệt tình cảnh, Vương Bồi nhớ rất rõ mỗi lần Vương Bồi đến nhà Chu Bách Đình thăm Mộc Tử, cô bạn nhỏ lúc nào cũng thích làm nũng với cô, rồi còn giả vờ khóc lóc hai ba tiếng nữa. Nhưng thế nào mà hôm nay cô bé lại ngoan thế, chắc là vì không nhìn thấy mẹ nên trong lòng cũng thấy không ổn?

Cúp điện thoại xong, Vương Bồi mới từ phòng đi ra, chợt nghe thấy tiếng từ Mộc Tử truyền tới “Phụp phụp” đầu tiên là Ngao Du sửng sốt, sau đó thì nhanh như chớp chạy đặt Mộc Tử ngồi xuống ghế, còn mình thì bịt mũi tránh.

Vương Bồi lập tức đoán ngay ra là chuyện gì, vừa giận vừa buồn cười, hét lên: “Anh làm sao thế? Đừng làm Mộc Tử sợ chứ. Trẻ con thối là chuyện thường, lại không béo phì” Dứt lời, cô lại cười chỉ đạo anh: “Chuyện kia…Anh xem xem…có phải con bé nó ị ra không?”

“Gì?” Mặt Ngao Du tái xám rồi, “Chắc chắn là ị rồi, nếu không sao thối vậy chứ!”

“Biết đâu đó, nói không chừng là chỉ đánh rắm thì sao? Mộc Tử vừa mới bắt đầu ăn dặm, nên hơi thối. Nhưng cũng không thể để thối thế được, nhanh đi thay tã đi. Nhanh lên nào, nhanh lên..” Vương Bồi che miệng lại, cười nghẹn đỏ hết mặt, nhưng vẫn còn đặc biệt hiên ngang dỗ anh, “Trẻ con bụ bẫm không thối đâu”

Khó khăn lắm mới vào được nhà cô, lúc này mà Ngao Du cũng không dám phản đối ý kiến của Vương Bồi, kể cả không đồng ý cũng chỉ còn cách kiên nhẫn, bịt chặt mũi, rồi cẩn thận tiến đến bên người bé Mộc Tử. Bạn nhỏ Mộc Tử thấy anh thì nhếch miệng cười ngây ngô, miệng còn phát ra tiếng “y a y a”, hình như rất tò mò đối với anh vậy.

“Sao…Thấy thế nào?”

“Anh mở tã của bé xem có thấy bên trong màu vàng không?”

“À..” Vẻ mặt Ngao Du cầu xin, đưa tay ra xa lò dò tiến gần đến mông bé Mộc Tử, cầm lấy tã nhấc lên một chút, sau đó thì trợn to hai mắt, hét ầm lên một tiếng vọt thẳng vào toilet nôn.

Không cần nói cũng đã biết chuyện gì! Vương Bồi nhún nhún vai, chạy tới túi quần áo tìm tã giấy.

“Anh thế mà chán quá!” Vẻ mặt Ngao Du trắng bệch từ toilet đi ra, Vương Bồi còn giễu cợt anh, “Chẳng qua là cho anh xem một tý thôi, sao lại phản ứng dữ thế? Con người ta ngày nào cũng phải thay tã ba lần, lại còn phải giặt tã nữa, nhưng tất cả chỉ có thế thôi. Hơn nữa….nếu là vào mùa hè, bạn nhỏ không cuốn tã, thì có khả năng cứ ị ra suốt. Hiện giờ anh đã thế, sau này có con thì làm thế nào ha…”

Cô chỉ lải nhải vài câu chê cười anh, không nghĩ đến Ngao Du nghe tới đó thì đỏ dần mặt lên, hình như là nghĩ ra cái gì đó ra sức liếc mắt đưa tình vào Vương Bồi. Làm sao mà Vương Bồi lại không biết anh đang nghĩ gì, bỗng dưng không biết nói gì nữa.

Thay tã cho cô bạn nhỏ cũng không phải chuyện dễ dàng gì, trước hết là rửa mông, lau khô, rắc phấn khô, sau đó mới lấy tã mới thay, quá trình khá là phức tạp. Do Ngao phản ứng quá kịch liệt, nên Vương Bồi cũng không nhờ anh, mà chỉ bảo anh mang nước ấm tới.

Không nghĩ đến lúc bé Mộc Tử được đặt nằm thẳng để cuốn tã, Ngao Du tự dưng lại xung phong nhận mình ra trận, “Tôi…cho tôi thử chút xem…” Anh nói xong thì mặt đã đỏ rực, trông cực kỳ ngượng ngùng, “Tôi…sớm hay muộn gì tôi cũng phải học…học…”

Vương Bồi thấy anh nói vậy thì sửng sốt, mất vài giây sau mới định thần lại được, trong lòng có một chút lo lắng bồi hồi tan chảy, toàn thân cứ như bị ngâm trong dòng suối nước nóng vô cùng ôn hoà. Có một giây như thế suýt nữa cô đã thốt ra tên của anh, nhưng lại bị âm thanh phát ra từ Mộc Tử kêu “phụt phụt” cắt ngang.

Đúng là cô bạn nhỏ lại đòi mạng rồi, tự dưng lại ị ra lần nữa!

May là trên sofa chỉ dính chút nước tiểu, nếu không vải bọc của ghế lại gặp khổ nạn rồi.

Lần này Ngao Du không bịt mũi nữa, nhưng cau mày, giống như lâm vào trận đánh vậy, trông bộ dạng kia tựa như viên tướng giữa trận. Vương Bồi nghĩ ngợi cơ bản không mở miệng nói tiếp nhận việc này, chỉ đứng bên cạnh hỗ trợ, nhỏ giọng bảo anh làm như thế nào, “…đúng vậy, kéo băng dính hai bên ra…Vâng, cởi tã giấy ra…” Chạy đi lấy nhanh khăn mặt nóng, “Giúp cô bé rửa sạch..”

Tư thế Ngao Du làm trông rất doạ người, nhưng động tác thì lại vô cùng nhẹ nhàng, bé Mộc Tử cũng không có phản ứng gì, trong lúc thay tã lại rất cao hứng cứ ra sức duỗi chân ra, cảm giác như muốn cố gắng tuột mình ra khỏi quần áo thoát ra vậy, nhìn rất vui sướng.

Để thưởng cho anh bạn Ngao Du với tinh thần không sợ bẩn, Vương Bồi quyết định mời anh ở lại ăn cơm, Ngao Du vui đến độ cứ há miệng to ra không khép lại.

“Anh thích ăn gì?” Vương Bồi cố tình hỏi, “Tý nữa tôi đi mua đồ ăn”

‘Hồng thiêu bài (Cụm này mình không hiểu là gì, không biết là món gì nữa, ai cho mình biết với)..” Lời anh chưa kịp nói hết bỗng dưng ý thức được điều gì vẻ mặt hồi hộp nhìn lướt qua Vương Bồi. Vương Bồi giả vờ không nghe thấy, hạ giọng: “Gì cơ?”

“À…” Ngao Du gãi gãi đầu, “Đậu….đậu phụ, à, gì đó cũng được”

Đậu phụ con khỉ ấy! Anh chưa ăn chay bao giờ mà!

“À, vậy được rồi” Vương Bồi nhìn anh cười, trong lòng vui chết lên được vậy. “Hai ngày nay tôi ăn nhiều mỡ quá, đang định ăn chút rau xanh đậu phụ để làm sạch cái dạ dày, tôi đỡ phải đi mau đồ ăn gì”

Nét cười trên mặt Ngao Du cứng ngắc lại.

Tất nhiên Vương Bồi cũng định trêu đùa anh thôi, tới lúc ăn cơm vẫn làm vài món ăn mặn, mặc dù không có thịt kho tàu nhưng vẫn có thịt nướng. Ngao Du nể lắm ăn sạch tất tật mọi thứ.

Mộc Tử uống sữa xong thì bắt đầu mỏi mệt, Vương bbi lập tức bế dỗ bé ngủ. Một lúc sau cô bạn nhỏ đã ngủ say mới đặt nằm xuống, trong phòng cuối cùng mới yên tĩnh trở lại, Ngao Du bỗng dưng cảm thấy mình chẳng còn lý do gì mà ở lại nữa rồi. Nhưng thực sự anh cũng không muốn đi ngay chỉ muốn tìm một lý do gì mới để nói.

“Nhà của cô rất đẹp”

“Đúng thế”

“Chính cô tự trang trí sao?”

“Vâng”

“Tôi đi thăm quan một chút có được không?”

Ánh mắt Vương Bồi liếc anh, nghĩ ngợi bảo: ‘Tuỳ anh” Trong đầu lại vô cùng khó hiểu, ngôi nhà này anh đã xem không biết bao nhiêu lần rồi, đến cả chiếc đinh đóng ở đâu anh cũng rất rõ nữa, sao lại còn ra vẻ đi thăm quan là thế nào? Chả nhẽ còn tưởng xem kỹ xem trong nhà của cô có dấu vết của tên đàn ông nào hay không sao?

Ngao Du giả vờ giả vịt nhìn nhìn xem xem, lúc thì bên phải chậc một cái, rồi cất giọng bình phẩm: ‘Lọ hoa này thật đẹp, giá sách này đặt trong phong cách của phòng rất hợp…” Anh đi lại nửa ngày nhưng ánh mắt thì không rời lọ hoa trên giá.

Thực rõ ràng lọ hoa quay mặt sau ra ngoài, nếu nhìn từ phòng nhìn vào thì chỉ nhìn thấy một màu trắng, ở dưới loe ra uốn lượn.

Với Vương Bồi mà nói là một năm dài đằng đẵng còn với Ngao Du thì chỉ là một ngày mê mẩn, anh còn nhớ rất rõ, trước khi đi Vương Bồi chuẩn bị một món quà Noel cho anh.

Chính là nó, Ngao Du vẫn còn nhớ tạo hình của lọ hoa, thậm chí anh còn lợi dụng lúc Vương Bồi không có nhà đột nhập vào nhìn lén. Mặt trước là hình của anh được vẽ, trên hình đồ gốm sứ trông bộ dạng của anh ôn nhu nho nhã vô cùng, trong mắt có nét cười, mặt mày sáng sủa sinh động.

Thì ra cô ấy không có vứt đi mà đã giữ lại, tuy vẫn gác xó, nhưng …đây không phải chứng minh rõ, thực ra lòng của cô ấy cũng không có hoàn toàn quên anh không đúng sao? Ngao Du đứng trước giá sách ngẩn ngơ, rất lâu rất lâu.

Vương Bồi vẫn không nói lời nào.

Mộc Tử ngủ khá lâu, đến hai giờ chiều vẫn chưa tỉnh, trong lúc đó Vương Bồi cũng không rời nửa tấc, lên giường nằm xuống bên cạnh. Ngao Du cũng không đi, ngủ ngay trên ghế sofa trong phòng khách. Vì vậy lúc Chu Bách Đình vào nhà, nhìn thấy hai người lớn và một bé vẫn còn ngủ thật say sưa.

Trong cơ thể Chu Bách Đình ý nghĩ tinh quái bắt đầu rục rịch không yên!

Vào trong phòng cô mới tóm lấy đầu Vương Bồi, vẻ mặt nghiêm túc chất vấn: “Nói thành thật xem, đã tới mức độ nào rồi?”

Vương Bồi thực sự không biết ăn nói thế nào, cứ ấp úng nghẹn cả buổi mãi mới thốt ra một câu, “Thực ra anh ấy…Anh ấy là bạn của Ngao Du”

“Cái gì?” Ánh mắt Chu Bách Đình trợn tròn lên, “Vậy mà cậu còn…”

Vương Bồi nhanh tay bịt miệng cô nàng lại: “Nói nhỏ chút đi!”

“Thế rốt cục là cậu theo ai?”

“Chuyện đó để sau đi” Vương Bồi nhỏ giọng ngượng ngùng, “Còn không phải là tên ngốc kia đâu!”

Đúng là tên ngốc đáng giận kia đó, một khi dính vào, cả đời đều không yên…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.