Sáng sớm hôm sau, Ngao Du bảo Vương Bồi đi bơi, thì bị cô cự tuyệt: “Ây da, hôm qua không thấy tôi rất vội sao?” Tuần trước Bách Đình gọi điện đến nói có việc muốn lại đây. Cả sáng nay cô rời giường, phát hiện thấy Thái Hậu mới đi có hai ngày mà trong nhà đã loạn hết cả lên rồi. Tuy nói là Chu Bách Đình đã sớm biết đức hạnh của cô, nhưng vấn đề ở chỗ hôm nay cũng không phải chỉ có cô một mình đâu.
“Đường ca của ta cũng rất giống trẻ con, còn tên kia của cậu…A..” Đây là nguyên bản lời của Chu Bách Đình, Vương Bồi có thể lý giải được. Nếu mà Đường huynh kia của cô nàng sắp tới đây thì phải nhanh nhanh mà thu dọn rồi đi đón có phải tốt không.
“Nếu không mày tha cho tao đi” Vương Bồi ngẩng đầu nhìn Ngao Du, một thanh niên cao to trai tráng như thế không để sai vặt thì để làm gì. Mộng đẹp này còn chưa muốn tỉnh lại, năm Tiểu Thanh cũng phải bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa chứ, chỉ để lại một tên xinh đẹp ở đằng sau làm gì. Thanh niên trẻ tuổi mà, chính là không đáng tin!
Trấn nhỏ cách thị xã J cũng không xa, lái xe đi mất 50 phút là đến. Vương Bồi còn trong nhà tắm tắm rửa chưa ra, bỗng nghe thấy tiếng Chu Bách Đình gào to dưới lầu.
Vương Bồi lau khô người chuẩn bị bước ra thì thấy Chu Bách Đình đã nhanh nhẹn mở cổng vào sân, miệng còn gào to hơn: “Bồi Bồi, soái ca còn trong nhà các người không?”
“Đừng đùa nữa” Vương Bồi lau sạch người bỗng phát hiện ra một chuyện đứng bất động, “Đang định để anh ta giúp một tay, ai ngờ người còn nhanh hơn cả thỏ nữa”
“Mày thế nào mà lại không tha cho hắn vậy” Chu Bách Đình cười nói: “Cậu nhóc kia, vừa nhìn đã biết là được chiều rồi, không chừng cả đổ nước tương cũng còn chưa động tay chân lần nào ấy chứ, mày còn không tha cho hắn nữa, có phải muốn làm khó hắn sao. Hắn đi đâu rồi? Tao chạy từ xa lại đây cũng chỉ vì muốn liếc nhìn hắn một cái..”
Phía sau cô nàng có tiếng chân nặng nề bước tới, Chu Bách Đình lập tức im miệng, bộ dạng thay đổi như chong chóng, “Xin giới thiệu một chút, vị này là Đường ca của ta” Cô nàng đứng tránh sang một bên, người nọ phía sau tiến lên xuất hiện trước mặt Vương Bồi, vóc dáng cao to, sơ vin, tóc cắt ngắn, mặt mày thể hiện phong độ của người hiểu biết.
Vương Bồi bỗng tỉnh cả người, “Anh…anh chính là vị Chu kia..”
“Chu Tích Quân” Chu Tích Quân nhìn cô cười cười, khoé miệng thoang thoảng mùi rượu. Đây là một người đàn ông làm cho người ta có cảm giác dễ gần, bộ dạng mặc dù không anh tuấn bằng Ngao Du nhưng lại có khí chất nho nhã, bề ngoài được chăm sóc rất kỹ, so với Ngao Du khác hẳn nhau, một chú nhóc xấu tính. Đây là loại người trưởng thành, ổn trọng tao nhã, quả thực là…không có cách nào có thể nói hết được.
Vào phòng, Vương Bồi pha trà cho hai người, Chu Bách Đình cũng đã bình tĩnh trở lại, nghiêm chỉnh nói vào chủ đề chính.
“Hai người chắc là đã gặp nhau rồi, Đường ca của ta, ở Thượng Hải có mở một phòng triển lãm tranh, rất muốn một lần được triển lãm các tác phẩm được thể hiện trên gốm sứ. Nghệ thuật này cũng rất lòng vòng, phải có thực lực, có danh mới mua được tiếng, chúng ta người thường không hiểu rõ vấn đề này lắm, ta nghĩ mất nửa ngày cuối cũng vẫn phải tìm cậu hỗ trợ. Người đông không nói, chủ yếu là ánh mắt phải độc đáo”
Cứ vòng vo luẩn quẩn lại trở thành vấn đề, đã có lần có người tức giận trước mặt cô. Nhưng thỉng thoảng cô cũng đâu có cái gì, vì thế Vương Bồi chỉ cười cười, không nói cũng không phủ nhận.
Thấy Vương Bồi im lặng như vậy, Chu Bách Đình có chút nóng nảy, “Này có đồng ý giúp hay không thì nói cho rõ, cứ cười ngây ngốc như thế làm gì”
Khó khăn lắm mới giả vờ bình thản được thế mà bị cô nàng phá tan, Vương Bồi bỗng có chút nhụt chí, hung hăng liếc Chu Bách Đình một cái, sau đó gãi gãi đầu, phẫn nộ nhìn Chu Tích Quân nói: “Chuyện này có kêu ta cũng vô dụng thôi, có kêu thì lực cũng có hạn. Nếu không thì chờ cha ta trở về đã ta sẽ nói với ông sau” Vương giáo sư chỉ cần nói tuỳ tiện một câu bằng cả cô nói vạn câu, nói gì thì nói, tuổi cô còn quá nhỏ ha.
“Có những lời của cô vậy là được rồi” Chu Tích Quân rất khách khí nói. Còn Chu Bách Đình thì lại khác, “Nhưng nhóm lão gia nhà cậu đều gác bút hết rồi mà?”
Vương Bồi liếc cô nàng một cái: “Cũng không hẳn là gác, nhưng cha người ta bây giờ chỉ làm từ thiện thôi, tất cả các tác phẩm mới đều đem tặng hết”
Chu Bách Đình gầm gừ: “Được lắm, được lắm, lão gia nhà cậu ghê gớm thật đấy. Thế nhiều lắm trước đây…” Cô nàng nhịn không được nhìn lướt qua Chu Tích Quân, sau đó bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Mọi chuyện nói xong đều tốt đẹp, không khí nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều. Chu Tích Quân quả là người biết nắm giữ cục diện cực kỳ tuyệt, đem lại cho mọi người bầu không khí rất tốt, vừa không cố ý khen hay chê nhưng mỗi một câu lại cực kỳ nhún nhường, người nghe thì cứ như nở từng khúc ruột, vô cùng thoải mái.
Là chủ nhà, tất nhiên sẽ mời hai vị khách ở lại ăn cơm rồi. Nhưng Chu Bách Đình cũng tới nhanh quá làm cho Vương Bồi mới sáng sớm rời giường phải cùng nhau thu dọn gọn gàng trong phòng, trong tủ lạnh các thứ cũng không có, vì thế chỉ có cách là đi ăn bên ngoài. Cũng may là trấn nhỏ nhưng tiệm cơm thì nhiều, Vương Bồi gọi điện đặt một bàn rồi dẫn hai anh em họ Chu cùng đi bộ đến.
Lúc ra khỏi cửa mới nhớ tới Ngao Du, tý anh ta trở về ăn cơm trưa mà không thấy người thì chắc lo lắng lắm đây, nói không chừng còn phát giận lên ấy chứ! Nghĩ tới đây, Vương Bồi bỗng cảm thấy có chút kỳ quái, chú nhóc này, tự dưng lại biến thành một đứa bé nuôi trong nhà không khác lắm. Đến kết hôn cô còn chưa nữa mà, thế mà đã nuôi trẻ con rồi.
Định gọi điện cho anh ta thì mới nhớ đến cả điện thoại anh ta cũng không có, vì vậy Vương Bồi chỉ còn cách để lại vài chữ trên tủ lạnh, báo cho anh ta đến tiệm cơm tìm cô.
Ba người vừa mới ngồi xuống thì di động của Vương Bồi vang lên, vừa nhấc máy nghe thì thấy giọng Ngao Du ấm ức lại kèm theo tức giận: “Sao cô không ở nhà hả? Ta…ta đói lắm rồi. Cô còn khoá cả cửa nữa..”
Cho dù có khoá cửa đi chăng nữa thì sao ngăn được anh ta. À mà sao anh ta lại biết số điện thoại của cô nhỉ?
Lúc Vương Bồi trả lời điện thoại thì Chu Bách Đình vẫn cười hì hì nhìn cô, chờ cô nói xong mới hỏi luôn: “Là soái ca kia sao?”
Vương Bồi bất đắc dĩ lộ vẻ buồn bực bảo: “Cũng chính là chẳng có quán nào nhận coi trẻ, chú nhóc chết tiệt kia, khó đón quá. Tý nữa cậu sẽ biết” Nói xong lại cố dặn cô chủ quán Tiếu làm món ăn, “Nhớ làm hai đĩa thịt kho tàu nhé”.
Không bao lâu Ngao Du chạy đến, lúc này cũng ăn mặc khá chỉnh tề, áo bỏ trong quần là ủi phẳng phiu, chẳng qua là do đi quá nhanh nên khuôn mặt có chút đỏ ửng, ánh mắt mêng mông, lúc tiến vào quán mắt cứ nhìn chăm chú cả vào Vương Bồi, “Cô ra khỏi cửa sao không bảo ta một tiếng đi đón hả?”
“Không phải là anh đi bơi sao?” Vương Bồi nhặt đũa lên gắp một ít chanh bỏ vào miệng, chẳng quan tâm bảo, “Tôi tìm thế nào được anh. À đúng rồi, anh làm sao biết số điện thoại của tôi vậy?”
Anh ta bỗng sửng sốt một lúc rồi đáp: “Ta hỏi dì nha” Nói xong lại rất vui nhìn phía Chu Bách Đình cười cười, cao hứng nói tiếp, “Cô đến lúc nào vậy? Sao không bảo trước cho ta một tiếng, ta mà biết sớm cũng sẽ không đi bơi nữa”
Tiểu sắc quỷ này, nói chuyện với người đẹp có khác, lúc nào cũng cao hứng.
Nhưng thái độ của anh ta với Chu Tích Quân thì lại khác, không nhiệt tình, chỉ chào hỏi bình thường, không vui, không giận, nhưng rõ ràng thấy thiếu hứng thú. Chu Tích Quân thì biết rõ ý của anh ta nhưng vẫn cùng anh ta cười cười nói nói.
Trong đầu Vương Bồi đều muốn phá ra cười, chú nhóc này thật là, cái gì cũng viết hết lên mặt. Một tên xinh đẹp như thế, lại là đứa bé ngốc nghếch, không biết lớn lên trong hoàn cảnh nào mà sống cho đến ngần này tuổi đây?
Ngao Du nhìn thấy hai đĩa sườn trên tay người chủ quán bưng ra thì vô cùng cao hứng, vừa động chiếc đũa vào vừa nói oán giận là không thể ăn. Nói xong thì nhìn về phía Vương Bồi giống như đang chờ cô nói điều gì đó. Lúc Vương Bồi trừng mắt liếc anh ta một cái rồi sau đó không thèm để ý đến anh ta nữa thì Ngao Du rầu rĩ không vui lại gắp mấy gắp.
Trong lúc đó Chu tích Quân vẫn nói chuyện cùng Vương Bồi, Ngao Du thì hung hăng nhìn anh xem ra thì mất hứng. Chu Bách Đình nhịn không được bảo anh ta: “Ngao Du, sao anh cứ nhìn anh của tôi chằm chằm vậy? Chả nhẽ lại ghen tỵ?”
Ngao Du chán nản bảo: “Ai cho hắn cứ nói chuyện với bạn gái của ta thế”
Một câu nói này của anh ta làm vài người trong phòng ngẩn cả người. Vương Bồi mất cả nửa ngày cũng không tỉnh lại được. Còn Chu Bách Đình thì cười đến nỗi không kìm lại được, chỉ vào Vương Bồi nói cũng nói không xong: “Cậu….cậu….Bạn gái…ha ha..ha ha…ha ha… Bồi Bồi..”
Chu Tích Quân cũng hơi hơi cười, bộ dạng lúc cười mặt mày đều nhếch lên nhìn càng thêm nóng bỏng.
Vương Bồi thẹn quá hoá giận, đứng phắt dậy, giọng có chút tàn khốc: “Anh nói bậy bạ gì thế?”
Hai hàng lông mày của Ngao Du nhíu lại, ánh mắt lúc nào cũng ôn hoà, xinh đẹp bỗng nheo lại, rồi đột nhiên hiện lên sắc bén, thậm chí có chút âm ngoan, nét biến hoá đó làm cho Vương Bồi trong lòng run lên, lời trách móc đến bên môi cũng không thoát ra được.
Ngao Du như vậy làm Vương Bồi cảm thấy có chút sợ hãi.
Chu Bách Đình không nhìn thấy ánh mắt của Ngao Du, chỉ đơn giản là thấy không khí có vẻ không thích hợp lắm nên lập tức ngưng cười, còn Chu Tích Quân thì cố hoà giải, ra vẻ thoải mái nói rồi chê cười. Chỉ có một mình Vương Bồi duy nhất thấy nét sát khí hiện lên trong mắt Ngao Du kia.
Đúng vậy, chính là sát khí…
Vương Bồi chưa bao giờ nhìn thấy người bị giết, cũng không biết sát khí trong truyền thuyết là đáng sợ và tàn nhẫn đến mức nào. Nhưng vừa mới lúc nãy thôi, Ngao Du lạnh nhạt nhìn thoáng qua, dường như có lực lượng có thể huỷ diệt tất cả, như vậy tuỳ ý, như vậy không có chút sợ hãi nào. Thật giống như giết người đối với anh ta mà nói thì tựa như ăn cơm, uống nước hàng ngày vậy.
Cái lạnh từ dưới lòng bàn chân chuyển dần lên trên, trong chốc lát lòng bàn tay đã đổ mồ hôi lạnh. Vương Bồi lập tức liền bình tĩnh trở lại, còn Ngao Du thì khôi phục lại như trước, ngây thơ, hiền lành, cứ chăm chú lắng nghe Chu Bách Đình nói chuyện, ánh mắt lấp lánh, bộ dạng cười hì hì. Nhưng chỉ cần Chu Tích Quân và Vương Bồi nói chuyện thì anh ta sẽ vẫn tức giận nhìn làm cho Chu Bách Đình nhịn không được cười rất to.
Sau khi ăn cơm xong, anh em họ Chu cáo từ trở về. chính họ lái xe tới nên rất tiện.
Vương Bồi có chút tâm sự vẫn trầm mặc không nói gì. Ngao Du thì không nhìn thấy bộ dạng thường ngày của cô chơi trò chơi trong phòng khách, lúc cao hứng còn cười rất to, tuyệt cũng không lo lắng chọc giận Vương Bồi.
Anh em họ Chu đi được một lúc thì đã gọi điện đến, Chu Bách Đình buồn bực bảo: “Mày mới nói không may mắn bao lâu, xe mới đi được vài KM thì chết máy, không có chỗ sửa xe làm sao bây giờ ha”
Tựa như bản năng, Vương Bồi quay đầu nhìn Ngao Du, quả nhiên thấy mặt anh ta có chút đắc ý, lại còn không thèm che giấu nữa chứ, cực kỳ đắc ý, cười đến nỗi răng đều chìa hết cả ra.
“Đúng là anh làm phải không?” Vương Bồi vừa tức vừa vội, đầu loạn hết lên, chẳng còn nhớ lúc nãy anh ta tức giận có bộ dạng thế nào nữa, lớn tiếng trách mắng.
Ngao Du cũng tuyệt không phủ nhận, cao hứng cười: “Ai bảo hắn cứ tiến sát cô như vậy” Anh ta thản nhiên đến mức cao hứng thừa nhận rồi kìa!
Vương Bồi tức quá không biết nói cái gì, vì thế nghiến răng nghiến lợi oán hận bảo anh ta: “Được, Ngao Du, anh có bản lĩnh lắm. Tôi không thể trêu chọc vào anh đến mất cả chì lẫn chài” Nói xong lấy chìa khoá trong ngăn kéo xông ra ngoài.
Ngao Du còn ở phía sau cao giọng hỏi: “Nè, cô đi đâu thế?”
Vương Bồi mặc kệ anh ta, đem cửa đóng phập một nhát rồi đi.