Long tế chí tôn

Chương 16-20




Chương 16: Dây chuyền

Khoảnh khắc này, tất cả danh dự, lòng tự tôn, kiêu ngạo của cô ta đều bị nghiền nát cả rồi.

Mặt mũi Lý Mật đỏ bừng lên, giờ đây cô ta lại quỳ gối trước mặt người mà trước đây cô ta coi thường nhất.

Nếu có thể làm lại, nhất định cô ta sẽ không trêu chọc Trần Dương nữa!

Nhưng, trên đời này trước nay không hề có thuốc hối hận.

"Ừm, gọi không tệ đấy." Trần Dương mỉm cười, nói: "Sau này gặp tôi đều phải xưng hô với tôi như vậy, hiểu chưa?"

"Hiểu...hiểu rồi!" Lý Mật gật đầu lia lịa nói.

"Còn nữa, sau khi rời khỏi đây cô ngậm chặt miệng lại cho tôi, tôi không muốn để Tô Diệu biết được thân phận của mình." Trần Dương cúi đầu nhìn cô ta mà nói: "Nhớ chưa?"

"Nhớ...nhớ rồi." Lý Mật ngẩng đầu lên nhìn Trần Dương, nói: "Bố, bố yên tâm, chuyện này con sẽ giữ kín trong lòng."

Trần Dương hài lòng gật đầu, ra hiệu cho cô ta đi ra ngoài.

Sau khi tất cả mọi người đều rời khỏi phòng, Triệu Hà Cầu cúi chào Trần Dương rồi xấu hổ nói: "Đại thiếu gia, đều là lỗi của tôi, tôi không biết cách dạy dỗ, khiến cậu khó chịu..."

"Chuyện này không liên quan tới ông." Trần Dương xua tay nói.

Lúc này, bốn người Chu Hữu Danh, Lưu Quốc Bang, Trương Lệ Nhân, Thạch Lỗi vốn đang đứng ở một bên, cũng làm theo Triệu Hà Cầu mà cung kính cúi chào Trần Dương.

"Đại thiếu gia, mấy người chúng tôi trước đây chẳng là cái thá gì." Trương Lệ Nhân bước lên một bước rồi nói: "Nếu không nhờ có anh, chúng tôi cũng không thể có được thành công như bây giờ. Để cảm ơn anh, chúng tôi đã chuẩn bị một món quà cho anh."

Nói xong, cô lấy ra một cái hộp.

Năm năm rồi, từ một cô gái nghèo, Trương Lệ Nhân đã trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty mỹ phẩm.

Hiện giờ, mỹ phẩm của cô đã cực kỳ nổi tiếng rồi.

Quá trình hai người quen biết, Trần Dương vẫn còn nhớ rõ.

Trước đây Trương Lệ Nhân nhặt được ví tiền của anh, đợi anh ở chỗ đó cả một buổi trưa, chờ anh quay lại tìm đồ.

Khi đó trong ví của Trần Dương cũng có không ít tiền, đối với một nhân viên văn phòng nhỏ bé như cô mà nói, đó là số tiền không hề nhỏ. Nhưng cô không chỉ không chiếm đoạt số tiền đó mà còn không nhặt của rơi.

Đến tận bây giờ Trần Dương vẫn còn nhớ dáng vẻ lảo đảo đứng dưới trời nắng của cô.

Người có tâm địa hiền lành đều đáng được báo đáp, để nâng cao ý thức không nhặt của rơi này, Trần Dương thẳng tay cho cô một tấm chi phiếu năm trăm nghìn tệ để gây dựng sự nghiệp.

Nhoáng một cái, đã năm năm trôi qua.

Trương Lệ Nhân mở hộp ra, bên trong là một cặp nhẫn và hai chiếc vòng tay.

Đây...đây chính là đá quý huyết ngọc cao cấp!

Cho dù Trần Dương đã nhìn thấy vô số loại ngọc, nhưng lúc này anh cũng có chút kinh ngạc.

Thấy vẻ mặt của Trần Dương, Lưu Quốc Bang mỉm cười, nói: "Ngày đại thiếu gia kết hôn chúng tôi không tới, cặp nhẫn và vòng tay này là quà mừng đám cưới chúng tôi tặng đại thiếu gia, một cái tặng cho anh, một cái tặng cho thiếu phu nhân. Cặp nhẫn và vòng tay này đều được làm từ huyết ngọc cao cấp, mong là đại thiếu gia thích!"

Lưu Quốc Bang nói xong, Thạch Lỗi lại đem ra một cái hộp nữa, bước lên một bước rồi nói: "Đại thiếu gia, ba ngày nữa là tới sinh nhật anh, đây là quà sinh nhật chúng tôi tặng cho anh."

Trần Dương mở hộp ra, bên trong là một bức tranh.

Nếu huyết ngọc vừa rồi chỉ khiến Trần Dương có chút kinh ngạc, thì bức tranh này lại khiến anh kinh hãi.

Đây là…”Xuân Sơn Bạn Lữ”...của Đường Bá Hổ?

Không phải bức tranh này đang trưng bày ở viện bảo tàng sao, sao lại ở đây được cơ chứ?

"Chúng tôi biết đại thiếu gia thích nhất là tranh chữ của Đường Bá Hổ, bức ‘Xuân Sơn Bạn Lữ’ chính này là quà sinh nhật chúng tôi tặng cho anh." Gương mặt Lưu Quốc Bang vốn thành thật, khi cười lên trông cực kỳ phúc hậu.

Nhắc tới Đường Bá Hổ hẳn mọi người cũng rất quen thuộc, nhưng lại cảm thấy bức “Xuân Sơn Bạn Lữ” rất xa lạ phải không?

Bức tranh này còn có một cái tên khác là “Xuân Thụ Thu Hương”!

Trần Dương dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn bọn họ, nói: "Mọi người có lòng rồi, tôi rất thích bức tranh này!"

Gần đây anh vừa mới tiếp nhận Huyễn Ngu, cả ngày bận rộn tới mức chân không chạm đất, đến sinh nhật của mình mà cũng quên mất.

Trùng hợp là ba ngày sau cũng là sinh nhật của bà Tô.

Sinh nhật của anh căn bản chẳng có ai nhớ tới, kể cả có biết thì bọn họ cũng chẳng để ý.

Mọi người đều mượn cớ sinh nhật của bà Tô mà ra sức nịnh bợ bà ấy, chỉ mong là sau sinh nhật một trăm tuổi bà Tô sẽ chia cho bọn họ chút gia sản.

Bẵng đi mấy năm, không ngờ còn có người nhớ tới sinh nhật của anh, điều này khiến Trần Dương cảm thấy rất ấm áp.

Cùng lúc đó, ở một quán cà phê tư nhân ở thành phố Tây Xuyên.

Ngụy Minh Đông đang ngồi đối diện với Tô Diệu.

Không có nhiều người biết được tin tức anh ta phá sản, đến tận bây giờ Tô Diệu vẫn chưa biết Ngụy Minh Đông đã phá sản rồi.

"Diệu Diệu, anh đã nghĩ cả rồi." Ngụy Minh Đông liếc mắt đưa tình nói với Tô Diệu: "Ba ngày nữa là tới sinh nhật của bà nội, anh phải cầu hôn em trước mặt tất cả mọi người nhà họ Tô."

"Như vậy...như vậy không ổn đâu..." Tô Diệu nhíu mày nói: "Dù sao, hiện giờ tôi vẫn chưa ly hôn."

Trần Dương đúng là tên phế vật, nhưng hai năm qua, anh chăm sóc cô rất tốt, nhẫn nhục chịu khó. Cho dù có lúc cô không vui mà trách mắng vô lý anh, thì anh cũng chẳng cãi lại nửa câu.

Sống chung với nhau lâu như vậy, cho dù là con chó thì cũng có tình cảm.

Hơn nữa, mấy lần gần đây đều là Trần Dương đứng ra nói chuyện giúp cô nên cô mới không bị người khác cười nhạo.

Tám triệu mà Trần Dương cho cô vay, cũng giúp công ty hóa giải nguy cơ.

Lần trước ở khách sạn Vương Triều, nếu không phải Trần Dương đem số tiền anh ta tích góp mấy năm nay ra trả tiền thì chắc chắn cô cũng chẳng thể ngẩng đầu lên trước mặt người nhà họ Tô nữa.

"Diệu Diệu, em quá hiền lành nên mới băn khoăn nhiều như vậy." Ngụy Minh Đông dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô: "Diệu Diệu, anh ta chẳng qua chỉ là một tên phế vật mà thôi, không thể cho em cuộc sống mà em mong muốn, cũng chẳng thể giúp em chia sẻ chuyện của công ty! Em yên tâm, ngày sinh nhật bà nội anh sẽ chuẩn bị một món quà lớn, anh tin rằng bà nội sẽ thích món quà này. Đến lúc đó anh sẽ thỉnh cầu bà nội gả em cho anh!"

Gia quy của nhà họ Tô rất nghiêm, bà Tô là người nắm quyền ở nhà họ Tô, giữ địa vị tối cao.

Nếu bà Tô thật sự thích Ngụy Minh Đông, nói không chừng bà nội sẽ ép cô ly hôn thật.

Nhưng Tô Diệu không muốn ly hôn, cô cũng đâu phải động vật máu lạnh, hai năm kết hôn, cô đâu dám nói cô không có chút tình cảm nào.

"Phải rồi, có chuyện này tôi muốn hỏi anh." Tô Diệu đột nhiên lên tiếng.

"Chuyện gì vậy?"

"Sợi dây chuyền 'Trái Tim Mùa Thu' - Thiên Không Chi Thành thật sự không phải do anh tặng sao?" Tô Diệu uống một ngụm cà phê rồi hỏi.

"Diệu Diệu, em không nhắc tới thì thôi, nhắc tới chuyện này anh lại tức." Ngụy Minh Đông tức giận nói: "Sợi dây chuyền anh tặng em mặc dù là hàng nhái cao cấp nhưng tiền công và tiền vật liệu tổng cộng cũng tốn tới năm trăm nghìn tệ. Tên phế vật kia lại ném nó xuống đất, khi anh về nhà xem thì sợi dây chuyền đó đã bị anh ta làm hỏng rồi."

Nghe Ngụy Minh Đông oán trách, Tô Diệu cắn môi hỏi tiếp: "Ý của tôi là, sợi dây chuyền thật không phải do anh tặng sao?"

Cái gì?

Ngụy Minh Đông ngẩn người, ánh mắt của anh ta di chuyển tới chiếc cổ trắng hồng của cô.

Lúc này anh ta mới phát hiện ra, trên cổ Tô Diệu đeo một sợi dây chuyền, đúng là sợi "Trái Tim Mùa Thu" - Thiên Không Chi Thành mà lần trước anh ta tìm người mô phỏng lại.

Cô ấy đeo hàng nhái sao?

Ngụy Minh Đông vừa nhìn kỹ lại thì lập tức há hốc miệng.

Không phải, sợi dây chuyền này không phải hàng nhái, sợi này...nhất định là hàng thật. So với sợi dây chuyền mà Tô Diệu đang đeo trên cổ thì sợi dây chuyền mà anh ta bỏ ra năm trăm nghìn tệ mô phỏng lại đúng là khác nhau một trời một vực.

Tô Diệu vốn đã xinh đẹp, giờ cô đeo sợi dây chuyền "Trái Tim Mùa Thu" này lại càng xinh đẹp động lòng người, Ngụy Minh Đông đã không kiềm chế được mà nuốt nước bọt rồi.

Thật sự quá xinh đẹp!

Nhưng lá gan của Tô Diệu cũng lớn quá rồi đấy, đây là sợi dây chuyền đáng giá hai triệu đô la, tương đương với hơn một trăm triệu Nhân dân tệ.

Cô ấy đeo sợi dây chuyền này ra ngoài như vậy, không sợ bị người ta cướp giật sao?

"Sợi dây chuyền này không phải anh tặng cho tôi sao?" Tô Diệu hỏi lại một lần nữa.

Cô thật sự không nghĩ ra ngoài Ngụy Minh Đông thì còn ai có thể tặng cho cô món quà đắt tiền thế này.

Trong lòng cô biết rõ mặc dù có rất nhiều người theo đuổi cô, mấy người đàn ông theo đuổi cô hầu như đều là con nhà giàu, mặc dù bọn họ có tiền nhưng bảo bọn họ bỏ ra một trăm triệu để mua một sợi dây chuyền vẫn là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.

Mặc dù Ngụy Minh Đông không có tài cán gì nhưng anh ta vẫn biết cách dò đoán suy nghĩ của người ta qua sắc mặt.

Nếu anh ta đoán không lầm thì sợi dây chuyền này là do người khác tặng cho Tô Diệu. Nhưng đúng là cẩu huyết, cô ấy cũng không biết người tặng là ai.

Ha ha, năm nào cũng có chuyện kỳ lạ xảy ra, nhưng năm nay thì đặc biệt nhiều.

Cũng không biết là tên ngốc lắm tiền nào, tặng đồ xong lại không để lại tên tuổi.

Nếu người ta đã không nhận, thì cứ để anh ta nhận là được rồi!

Ngụy Minh Đông vui sướng, không ngờ anh ta còn gặp được chuyện tốt thế này.

Anh ta gãi đầu, giả vờ ngại ngùng rồi nói: "Diệu Diệu, chuyện tới nước này rồi anh cũng không giấu em nữa, sợi dây chuyền này...sợi dây chuyền này đúng là anh tặng cho em!"

Chương 17: Sự thật

Cái gì?

Thật sự là anh ta tặng sao?

Tô Diệu nhìn anh ta, vẻ mặt nghi ngờ:" Tại sao lần trước tôi gọi điện xác nhận anh lại chối? Còn. . .còn nói bán bản mô phỏng cho tôi với giá 490 nghìn tệ. . ."

Mặt Ngụy Minh Đông đỏ lên, lúc đó anh ta chưa rõ tình huống. Hơn nữa khi đó anh ta chỉ còn hai trăm đồng tệ trên người, bán bản mô phỏng của "Thiên Không Chi Thành" còn có thể kiếm lại ít tiền.

Đương nhiên anh ta tuyệt đối sẽ không nói ra sự thật.

Ngụy Minh Đông gãi đầu, ngại ngùng nói:" Diệu Diệu, không phải anh không muốn thừa nhận, mà là anh sợ em mắng anh. . ."

"Mắng anh? Tại sao?"

Ngụy Minh Đông chân thành dùng ánh mắt thâm tình chân thành nhìn Tô Diệu:" Anh biết em rất thích sợi dây chuyền này, nhưng tài sản của anh có hạn, chỉ có thể mua cho em bản mô phỏng. Nhưng sau đó anh suy nghĩ lại, nếu thực sự thích một người cho dù mất đi tất cả cũng phải làm cho người đó vui vẻ."

Nói tới đây, Ngụy Minh Đông lấy di động mở album: "Anh đã bán hết công ty, bất động sản và xe để có tiền. Không đủ anh còn đi vay ngân hàng, khó khăn lắm mới mua được dây chuyền, đều tại anh không có. . .Nếu anh có nhiều tiền hơn đã không phải chật vật như thế. . . "

Trong album có thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần có chữ ký của Ngụy Minh Đông, thỏa thuận vay ngân hàng, đều là thật.

Toàn bộ cổ phần của anh ta đã bị nhà họ Trần thu hồi, thỏa thuận vay ngân hàng là do anh ta ký từ trước đây.

Chuyện Ngụy Minh Đông phiền muộn nhất chính là đến giờ anh ta cũng không biết mình đã đắc tội nhân vật lớn nào, ngay cả nhà họ Trần cũng không bảo vệ nổi anh ta.

"Sao. . .sao anh ngu ngốc thế?" Tô Diệu cắn môi, không thể nói rõ ràng.

"Là anh cam tâm tình nguyện!"

Ngụy Minh Đông nhân cơ hội nắm tay Tô Diệu: "Diệu Diệu, vì em, có táng gia bại sản anh cũng nguyện ý."

Tim Tô Diệu run lên, ánh mắt phức tạp nhìn Ngụy Minh Đông, cho dù cô có chút cảm động nhưng vẫn rút tay về, vội vàng đứng lên cầm túi xách rời đi.

Ngụy Minh Đông không ngăn cản, nhìn theo bóng dáng thướt tha của Tô Diệu, anh ta càng thêm chắc chắn người phụ nữ này sẽ thuộc về mình.

Khóe miệng anh ta cong lên, dường như đã nhìn thấy được khung cảnh Tô Diệu nhào vào lòng anh ta.

Cùng lúc đó, tại quán bar Muse.

Mấy người Chu Hữu Danh kính rượu vài lượt, Trần Dương đã ngà ngà say.

Đã rất lâu rồi anh không uống rượu, nhưng hôm nay anh rất vui vẻ.

"Đại thiếu gia, mấy năm không gặp, tửu lượng của cậu vẫn tốt như vậy." Triệu Hà Cầu giơ chén rượu nói.

"Sau này đừng gọi tôi là đại thiếu gia." Trần Dương uống cạn chén rượu, nói với năm người:" Tôi không thích xưng hô này cho lắm."

Hai năm trước, từ lúc em họ hợp tác với người nhà họ Trần đuổi anh ra khỏi gia tộc, anh đã không còn là đại thiếu gia nhà họ Trần nữa rồi.

Hồi tưởng lại chuyện chính mình bị đuổi khỏi gia tộc như chó nhà có tang, trong lòng Trần Dương vẫn rất khó chịu.

Khoản tiền hai mươi triệu đầu tư vào năng lượng Giang Nam đều là tiền tự anh kiếm được, là tài sản cá nhân, không phải tiền của gia tộc!

Nhưng em họ vì chiếm quyền khăng khăng nói rằng hai mươi triệu này do Trần Dương tham ô tiền của gia tộc, muốn từ trung gian kiếm lời làm của riêng.

Anh có giải thích khản cổ cũng không ai chịu tin tưởng, cứ vậy anh bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần ngay trong đêm.

Thật ra trong lòng Trần Dương hiểu rõ em họ làm vậy đơn giản là vì quyền thừa kế gia tộc. Và anh chính là chướng ngại vật lớn nhất trên con đường thừa kế của cậu ta.

"Vậy sau này bọn tôi gọi cậu là Trần thiếu gia, thế nào?" Chu Hữu Danh suy nghĩ một lát, nói.

Trần Dương lắc lắc đầu, thầm nghĩ quả nhiên cồn dễ khiến người ta mê hoặc, tự dưng lại nhớ đến những chuyện khổ sở trước kia.

"Được. . .cứ gọi vậy đi." Trần Dương nghĩ một lát rồi trả lời.

Nói xong, Trương Lệ Nhân cầm rượu ngồi bên cạnh anh nhẹ giọng nói: "Trần thiếu gia, thật ra tôi có một chuyện muốn nói cho anh."

"Cô nói đi!" Trần Dương tự rót rượu, cạn ly với cô, sau đó một ngụm uống cạn.

"Là chuyện về em họ anh!" Trương Lệ Nhân ghé sát lại bên tai Trần Dương nói nhỏ.

"Ồ? Nói nghe thử chút!"

Trương Lệ Nhân vén tóc ra sau tai, chậm rãi nói: "Tháng bảy năm ngoái, em họ anh nhờ người tìm tôi, muốn tôi giúp cậu ta. . ."

. . . . . . .

Khu trung tâm Tây Xuyên, phố đi bộ Tân Giang, nơi đây là đoạn đường phồn hoa nhất thành phố.

Tô Diệu vừa tạm biệt Ngụy Minh Đông, hiện giờ đang cùng bạn thân Tôn Tuyết nắm tay đi dạo phố.

"Diệu Diệu, cậu làm sao thế? Nhìn như đang có tâm sự ấy." Tôn Tuyết nhịn không được hỏi.

Tô Diệu lắc đầu: "Tớ không sao."

Bây giờ cô không có tâm tư đi dạo phố, trong đầu toàn là suy nghĩ về Ngụy Minh Đông.

Không ngờ có một người đàn ông bằng lòng bán tất cả gia sản chỉ để mua một sợi dây chuyền cho cô!

"Đúng rồi Diệu Diệu, dạo này có một bộ trang điểm rất nổi đó, cậu biết không?" Để dời đi sự chú ý của Tô Diệu, Tôn Tuyết nói.

"Đồ sang điểm đang nổi?" Tô Diệu vốn không yên lòng nhưng nghe Tôn Tuyết hỏi tinh thần cũng lên một chút, cô nói: " Cậu nói bộ trang điểm dòng Thiên Tư của Lệ Nhân đúng không?"

"Đúng đúng, chính nó!" Tôn Tuyết vội vàng gật đầu.

Con gái thích nói chuyện về cái gì nhất?

Đương nhiên chính là mỹ phẩm, quần áo, túi hàng hiệu!

Mà mỹ phẩm của công ty Lệ Nhân rất được ưa chuộng, đang dần trở nên nổi tiếng trên toàn quốc.

Hơn nữa sắp tới lễ tình nhân, Lệ Nhân muốn chiếm đóng thị trường nên đã cho ra mắt bộ sản phẩm Thiên Tư vào ngày lễ tình nhân.

Số lượng giới hạn toàn cầu 1314 bộ.

Giá mỗi bộ là năm trăm hai mươi nghìn!

Giá cả đắt đỏ thể hiện dã tâm của Lệ Nhân, trở thành nữ vương giới mỹ phẩm!

Năm trăm hai mươi nghìn trong mắt người có tiền chỉ là con số nhỏ, đặc biệt trong mắt phụ nữ có tiền. Để trở nên xinh đẹp, không có gì là họ không thể làm được.

Nhưng bộ mỹ phẩm này không phải chỉ cần có tiền là có thể mua được.

Nếu không có mối quan hệ rộng thì đành phải nhìn món đồ yêu thích bị cô gái khác mua mất!

"Diệu Diệu, sắp đến lễ tình nhân rồi, nếu có người tặng mình tớ một bộ Lệ Nhân Thiên Tư thì hạnh phúc biết mấy!" Tôn Tuyết nắm tay Tô Diệu, nói với vẻ mặt mơ ước.

"Cậu đó, cứ mơ đi!" Tô Diệu bất đắc dĩ cười cười.

Dòng sản phẩm Thiên Tư nổi tiếng như thế, lại chỉ có 1314 bộ, đoán chừng đã sớm bị các gia tộc lớn vừa có tiền vừa có quan hệ tranh mua hết rồi.

Tuy nói chợ đen đã bán đến hơn một triệu tệ một bộ nhưng những người có thể mua được bộ trang điểm này thiếu chút tiền cỏn con ấy hay sao?

"Được rồi, tớ không nghĩ nữa, cậu giúp tớ chọn hai bộ đồ đi, hai ngày nữa là tới sinh nhật bà nội tớ rồi, tớ phải mặc thật đẹp mới được."

"A, chọn đồ chứ gì, tớ am hiểu chuyện này nhất đó." Tôn Tuyết kéo tay Tô Diệu: "Cậu yên tâm, tớ sẽ khiến cậu trở nên thật xinh đẹp, chói mù mắt bọn đàn ông luôn!"

Hôm sau, tập đoàn Huyễn Ngu.

Trần Dương tỉnh lại trong phòng nghỉ văn phòng chủ tịch, đêm qua uống rượu xong đã gần ba giờ sáng.

Anh không về nhà mà bảo bọn họ đưa mình đến công ty.

Trần Dương xoa xoa thái dương, mở di động ra xem, đều là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

"Trần Dương, giờ còn học được thói đi đêm cơ đấy. Nếu cậu không muốn ở nhà thì có thể cút luôn khỏi về."

Đây là tin nhắn do mẹ vợ Đường Tĩnh gửi.

"Ngày kia là sinh nhật của bà nội, anh nhớ chuẩn bị quà, đừng có làm cho tôi mất mặt thêm nữa."

Đây là Tô Diệu gửi.

Trần Dương đang nghĩ xem có nên gọi điện lại hay không thì có người gõ cửa.

Trần Dương nhanh chóng mặc quần áo đi ra phòng nghỉ, trong văn phòng có một mỹ nữ mặc đồ công sở, dáng người cao gầy.

Người đó là thư ký của anh, Mễ Tuyết!

"Tổng giám đốc Trần, nhà họ Tô phái người tới đây." Mễ Tuyết nói:" Nhà họ Tô nói bọn họ muốn nhận hạng mục phát triển nghệ sĩ mới của công ty chúng ta, Lưu Nhị. Tô Hải đã chờ trong phòng họp một lúc lâu."

"Nói anh ta mau cút khỏi đây." Trần Dương ngồi trên sô pha, tự rót cho mình một cốc nước, làm dịu cổ họng sắp bốc lửa, khoát tay nói:" Thông báo với nhà họ Tô, hợp tác giữa bọn họ và Huyễn Ngu hủy bỏ ngay trong hôm nay!"

Chương 18: Hủy hợp đồng

"Vâng."

Mễ Tuyết cúi chào, đi ra khỏi văn phòng.

Lúc này, Tô Hải đang trong phòng họp nôn nóng chờ đợi.

Tô Hải xoa tay, đây là mối hợp tác do Tô Diệu đàm phán lấy về được, hiện giờ bà nội lại đưa công lao cho mình. Mình nói vài câu liền ôm được hết công trạng, nhận được chú ý, thật sự quá sung sướng.

Hiện giờ chính mình tới Huyễn Ngu đàm phán hạng mục định hướng hình tượng và con đường phát triển nghệ sỹ, đây không phải là chuyện đã chắc chắn rồi hay sao?

Nghe nói Huyễn Ngu mới ký hợp đồng với người mới tên là Lưu Nhị, ngoại hình cực kỳ xinh đẹp, dáng người cao gầy gợi cảm.

Tài nguyên của Huyễn Ngu cùng với hình tượng và con đường phát triển do công ty nhà mình đặt ra, Lưu Nhị tuyệt đối có thể nổi tiếng khắp cả nước.

Tới lúc đó nhà họ Tô nhất định có thể kiếm được không ít tiền, khi đó tất cả công lao đều là của mình.

"Tô tiên sinh."

Lúc này, Mễ Tuyết đi vào phòng họp, kéo Tô Hải từ trong ảo tưởng quay về hiện thực.

Nhìn thấy Mễ Tuyết, Tô Hải đứng lên, tươi cười nói: "Trợ lý Mễ, xin hỏi ý của tổng giám đốc như thế nào? Nhà họ Tô chúng tôi có thể bắt đầu định hướng cho Lưu Nhị ra mắt được chưa?"

"Xin lỗi, Tô tiên sinh." Mễ Tuyết nhẹ gật đầu, nói: "Tổng giám đốc của chúng tôi muốn anh cút khỏi công ty. Không chỉ vậy, hợp đồng giữa nhà họ Tô và Huyễn Ngu sẽ hủy bỏ trong ngày hôm nay."

"Cái gì!?" Gương mặt Tô Hải lộ ra vẻ tức giận: "Tại sao đang êm đẹp lại hủy bỏ, công ty Huyễn Ngu không biết tuân thủ hợp đồng hay sao?"

"Tô tiên sinh, xin hãy chú ý từ ngữ của anh." Sắc mặt Mễ Tuyết trầm xuống, hai tay ôm ngực nói: "Nếu anh cố ý bôi nhọ danh tiếng công ty chúng tôi, phòng pháp vụ của công ty chúng tôi sẽ không để yên đâu."

Lời nói của Mễ Tuyết khiến Tô Hải rùng mình, đây chính là tập đoàn Huyễn Ngu, người như anh ta không thể đắc tội nổi.

Anh ta nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, hỏi: "Trợ lý Mễ, cô đừng nóng giận, tôi không hề có ác ý với quý công ty, nhưng hợp đồng vừa mới ký hôm qua, hôm nay liền hủy, tôi biết ăn nói thế nào bây giờ."

Mễ Tuyết nghe Tô Hải giải thích sắc mặt mới dịu đi, cô nhẹ giọng nói: "Tổng giám đốc nói người đến công ty đàm phán là Tô Diệu. Huyễn Ngu hợp tác với nhà họ Tô đều là nhờ Tô Diệu. Các hạng mục hợp tác sau này đều cần Tô Diệu tự mình đại diện, những người khác trong nhà họ Tô chúng tôi tôi sẽ không chấp nhận."

Nói xong, mấy người bảo vệ cao to đến đưa Tô Hải đi.

Trang viên nhà họ Tô.

Tô Hải quỳ gối trước bà Tô, nước mắt nước mũi giàn giụa nói: "Bà nội, tập đoàn Huyễn Ngu khinh người quá đáng, bọn họ lại đuổi cháu ra khỏi công ty lần nữa. . ."

Bà Tô vừa mới uống một ngụm trà, suýt chút nữa thì phun ra, bà ta cố gắng nuốt xuống nước trà, khó hiểu hỏi: "Cháu. . .Cháu nói sao? Cháu lại bị Huyễn Ngu đuổi ra ngoài? Chúng ta vừa mới đạt được hợp tác với Huyễn Ngu kia mà?"

"Bà ơi, bọn họ nói muốn hủy hợp tác với chúng ta từ ngày hôm nay. . ." Tô Hải quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.

"Bà nội, sao người của tập đoàn Huyễn Ngu lại ngang ngược như vậy chứ!"

"Đúng vậy bà nội, hợp đồng cũng ký rồi, tập đoàn Huyễn Ngu muốn đơn phương hủy hợp đồng là vi phạm điều khoản hợp đồng rồi, chúng ta có thể kiện bọn họ ra tòa!"

"Đúng đó bà nội, cháu đã xem hợp đồng rồi, chỉ cần có một bên vi phạm, sẽ phải bồi thường cho bên còn lại ba mươi triệu tiền vi phạm hợp đồng."

Người nhà họ Tô đứng ở một bên cũng phẫn nộ nói.

"Câm miệng hết đi!" Bà Tô đang phiền muộn chuyện bị Huyễn Ngu hủy hợp đồng, mấy đứa cháu lại líu ríu không ngừng, bà ta nhịn không được vỗ bàn một cái thật mạnh.

Thấy bà ta tức giận, mọi người trong nhà họ Tô đều im lặng như ve sầu mùa đông, đứng thẳng người không dám ho he.

"Mấy đứa tụi bây tầm nhìn hạn hẹp, muốn hại chết nhà họ Tô đấy à?" Bà Tô nhìn mọi người một lượt, hơi thất vọng nói: "Đó là Huyễn Ngu, công ty lớn nhất Tây Xuyên, sau lưng chính là đại gia tộc số một Giang Nam, nhà họ Trần! Đi tố cáo người ta, chúng ta lấy gì tố cáo? Người ta có thể trở tay đánh chết nhà họ Tô chúng ta. Cho dù thắng kiện, ba mươi triệu này chúng ta dám nhận sao?"

Lời nói của bà Tô khiến mọi người nhìn nhau nhưng không ai có thể phản bác.

Đó chính là Huyễn Ngu, ba mươi triệu đối với người ta không tính là cái gì. Nhưng nếu nhà họ Tô khởi tố Huyễn Ngu thì đừng mong sống yên ổn, đừng nói đến chuyện mở rộng gia tộc, có sống tiếp được không cũng là một vấn đề.

"Tiểu Hải, tập đoàn Huyễn Ngu còn nói gì không?", bà Tô nhíu mày nhìn Tô Hải: "Ngẩng đầu lên, bà không tin tập đoàn lớn như Huyễn Ngu sẽ vô duyên vô cớ hủy hợp đồng, cháu đắc tội bọn họ đúng hay không?"

Nghe bà ta nói vậy, Tô Hải không dám giả chết, anh ta vội vàng ngẩng đầu giải thích: "Bà ơi, bà hiểu lầm rồi, đối phương là thần tài của nhà chúng ta, làm sao cháu dám đắc tội người ta chứ."

Lời giải thích của Tô Hải khiến sắc mặt của bà Tô dịu đi nhiều, quả thật không đem người ta cung phụng thì thôi, nào dám đắc tội.

Nhìn sắc mặt bà Tô hòa hoãn, Tô Hải nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói: "Bà nội, tập đoàn Huyễn Ngu nói người đi bàn chuyện hợp tác lúc trước là Tô Diệu. Bọn họ hợp tác với chúng ta là vì nể mặt Tô Diệu. Tất cả hạng mục đều cần Tô Diệu ra mặt, những người khác của nhà họ Tô bọn họ sẽ không chấp nhận!"

"Cái gì! ?"

Người nhà họ Tô ở đây trố mắt nhìn nhau, đều có thế thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương.

Tất cả đều vì nể mặt Tô Diệu nên mới hợp tác với nhà họ Tô?

Lừa đảo đúng không?

Tô Diệu chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi trong gia tộc, cô ta có tư cách gì khiến Huyễn Ngu chỉ chấp nhận cô ta?

Mọi người nghĩ đến muốn vỡ đầu cũng nghĩ không ra nổi.

Bà Tô nghe xong vẻ mặt cực kỳ đặc sắc, bà ta phức tạp nhìn Tô Hải quỳ trên mặt đất, thở dài một hơi.

Sân bay Tây Xuyên.

Tô Diệu và Đường Tĩnh đứng chờ ở cửa ra đã lâu.

"Mẹ, chắc bố sắp xuống máy bay rồi nhỉ?"

Tính ra hơn nửa năm rồi cô chưa gặp bố mình.

Bố của Tô Diệu, Tô Trường Hà mấy năm nay đều ở nước ngoài xây dựng sự nghiệp.

Lúc trước vẫn rất tầm thường, thi thoảng còn cần trong nhà trợ giúp, nhưng nghe nói nửa năm nay đã có khởi sắc, kiếm được không ít tiền.

Nửa năm qua, mỗi lần video call với Đường Tĩnh, không phải lái xế xịn thì cũng là ở trong những tòa nhà cao cấp.

Lúc này nhân dịp sinh nhật bà Tô, Tô Trường Hà nói phải về nước cho bà Tô một niềm vui bất ngờ.

"Sắp rồi." Đường Tĩnh xem giờ, nói.

Ngoại hình của hai mẹ con thực sự rất thu hút. Họ đứng ở cửa ra, trong nháy mắt trở thành tiêu điểm toàn sân bay.

Đường Tĩnh chăm chút bản thân rất tốt, mái tóc dài cuộn sóng, tất da đen phối với giày cao gót và váy bó, thoạt nhìn giống như chị gái của Tô Diệu, tràn đầy vẻ phong tình tinh tế của phụ nữ trưởng thành.

Tô Diệu mặc một bộ váy liền trắng, ôm trọn vóc người duyên dáng của cô, bàn chân trắng nõn ngọc ngà kia không biết bao nhiêu người muốn nắm trong tay thưởng thức.

"RRR"

Di động trong túi rung lên, Tô Diệu mở ra xem, là tin nhắn của Trần Dương, chỉ có vài chữ ngắn ngủi.

"Vợ ơi, lát nữa nếu bà nội gọi điện bảo em đi Huyễn Ngu đàm phán thì em nhất định phải từ chối nha!"

Đi Huyễn Ngu đàm phán? Tại sao lại gọi cho mình? Không phải Tô Hải đi rồi sao?

Chẳng ra làm sao!

Tô Diệu xóa tin nhắn, cô đã nói với anh ta rất nhiều lần là không được gọi cô như vậy.

Nhưng anh ta không chịu nghe, tự làm theo ý mình.

"Sao vậy? Thằng vô dụng kia lại gửi tin nhắn cho con à?"

"Vâng. . ." Tô Diệu gật đầu.

"Đúng lúc bố con về, chờ qua sinh nhật bà nội, mẹ với bố cùng con đi làm thủ tục ly hôn cho con." Đường Tĩnh nói dứt khoát: "Mặc kệ con có đồng ý hay không cũng phải ly hôn!"

Chương 19: Sinh nhật bà Tô

"Mẹ. . .thật ra Trần Dương. . ." Tô Diệu nghĩ mãi cũng không tìm ra được ưu điểm nào của Trần Dương.

Cô chỉ biết rằng, hai năm qua anh chịu đựng vất vả, chăm sóc cô rất tốt.

Tô Diệu cũng không biết bản thân mình rốt cuộc có thích anh hay không.

Ngoài chuyện không có chí tiến thủ ra, những thứ khác đều rất tốt. . .

"Con không phải nói đỡ cho nó." Đường Tĩnh lạnh lùng nói:" Hai đứa không đi cũng không sao, mẹ đi là được."

"Mẹ, mẹ nói gì vậy?" Tô Diệu sốt ruột giậm chân.

"Con gái ngoan à, thực ra mẹ cũng không nhằm vào nó." Đường Tĩnh nắm tay Tô Diệu, khuyên nhủ: "Nhưng con nghĩ lại xem, từ khi con kết hôn với thứ vô dụng này đã phải chịu bao nhiêu sự xem thường cười nhạo rồi? Kết hôn hai năm, nó ăn chờ uống chực nhà chúng ta, mẹ có nói gì không? Hiện giờ nó vay bạn tám triệu giúp công ty vượt qua khó khăn cũng coi như báo đáp ân tình của chúng ta. Con và nó đã thanh toán xong, chúng ta không nợ nó, nó cũng không nợ chúng ta."

"Nhưng mà, mẹ. . ."

Tô Diệu chưa kịp nói xong, Đường Tĩnh đã mở miệng: "Còn nữa, Ngụy Minh Đông gọi điện cho mẹ, cậu ta nói sinh nhật bà nội cậu ta cũng sẽ tới tham gia. Cậu ta còn chuẩn bị một món quà lớn đến chúc thọ, tới lúc đó nếu bà nội vừa lòng thì con kết hôn với cậu ta đi."

Tô Diệu cắn chặt môi không nói gì, Đường Tĩnh còn muốn nói thêm vài câu thì thấy một người đàn ông đi về phía mình.

Người đàn ông này mặc vest đi giày da, trong tay kéo một chiếc vali.

Người này không phải ai khác, chính là bố Tô Diệu, Tô Trường Hà.

Đường Tĩnh cùng Tô Diệu đi tới, một nhà ba người ôm nhau một lúc lâu mới nói cười vui vẻ rời khỏi sân bay.

Sau khi về nhà, Đường Tĩnh làm một bàn đồ ăn ngon.

Bình thường đều là Trần Dương nấu ăn, đã hơn hai năm Đường Tĩnh chưa vào bếp, tay nghề kém đi không ít.

Xới cơm cho Tô Trường Hà xong, Đường Tĩnh liền bắt đầu hỏi hạn cuộc sống ở nước ngoài của chồng.

Tô Trường Hà nói rất đơn giản, không phải khách sạn cao cấp không ở, không phải tỷ phú không nói chuyện. Nói đến đây đôi mắt Đường Tĩnh lấp lánh, cực kỳ vui vẻ.

Trong lúc cao hứng nói chuyện, Tô Trường Hà còn lấy ra chi phiếu, viết lên vài chữ rồi đưa cho Đường Tĩnh.

Đây là chi phiếu mười triệu!

Bởi vì Tô Trường Hà ở nước ngoài, cho nên tấm chi phiếu này tính theo tiền đô la.

Mười triệu đô la, tương đương gần sáu mươi triệu nhân dân tệ.

Khi Đường Tĩnh nhận chi phiếu, bà ta cười đến không khép nổi miệng.

Chồng mình thật sự đã hóa rồng, những ngày tháng chịu khổ cũng đã qua rồi, không có có thể tiện tay cho mình một tấm chi phiếu mười triệu đô la!

"Con gái, mấy ngày trước mẹ con gọi điện cho bố nói công ty của con gặp sự cố, thiếu tám triệu. Lúc đó tiền của bố đều ở sàn chứng khoán cho nên không giúp con được. Nhưng bây giờ tốt rồi, bố đã rút hết tiền khỏi sàn giao dịch." Tô Trường Hà nghĩ một lúc, ông lại lấy chi phiếu ra viết rồi ký tên.

Đây cũng là chi phiếu mười triệu đô la, cho con." Tô Trường Hà nói: "Đúng rồi, tiền trong chi phiếu không thể dùng ngay được, bởi vì anh vừa từ nước ngoài trở về, tài chính cần phải trải qua giám sát của ban ngành liên quan, một tuần nữa giám sát kết thúc mới có thể rút tiền trong chi phiếu."

Vậy sao? Còn có chuyện như vậy à?

Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng chồng mình đã nói vậy Đường Tĩnh sao có thể không tin, bà ta gật đầu như giã tỏi.

Hiện giờ trong tay có chi phiếu mười triệu đô la, áp lực trong lòng giảm đi không ít. Nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt

Ngày kia là sinh nhật bà Tô, xem ai còn dám xem thường nhà chúng ta!

RRR!

Mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì điện thoại của Tô Diệu rung lên.

Cô nhìn người gọi tới, không ngờ là điện thoại của bà Tô.

"Giờ này bà nội con gọi cho con làm gì?" Đường Tĩnh khó hiểu hỏi, bình thường bà Tô rất bận rộn, việc lớn việc nhỏ của nhà họ Tô đều do bà quyết định.

Thường thường nếu trong gia tộc có việc, đều là mấy trưởng bối nhà họ Tô thông báo, con gái mình cũng chỉ là một tiểu bối nhỏ nhoi trong gia tộc, rốt cuộc có chuyện gì mà bà ấy đích thân gọi tới vậy?

"Con. . .con cũng không biết. . ." Tô Diệu nói xong liền tiếp điện thoại, bật loa ngoài.

"Diệu Diệu đấy à." Vừa nhận điện thoại liền truyền đến giọng nói của bà Tô.

"Bà nội, cháu đây!" Tô Diệu nhanh chóng trả lời.

"Diệu Diệu. . .Bà muốn nhờ cháu giúp một chuyện. . ." Từ điện thoại cũng có thể nghe ra bà Tô rất không tình nguyện, chính mình nắm trong tay cả một gia tộc lại phải đi nhờ vả một tiểu bối, chuyện này thật khó mà mở miệng. Nhưng công ty Huyễn Ngu đã nói trừ Tô Diệu ra ai bọn họ cũng không nhận.

"Bà nội, bà làm cháu ngại quá. . ." Tô Diệu trợn tròn mắt, không ngờ bà nội lại gọi điện nói có việc muốn nhờ, chuyện gì xảy ra thế này.

Đường Tĩnh và Tô Trường Hà cũng ngơ người, hai người nhìn nhau đều thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.

Nhưng lúc này sao có thể mặc kệ bà Tô được, Đường Tĩnh vội vàng nói: "Mẹ, mẹ nói gì vậy, đều là người một nhà, có chuyện gì mẹ cứ nói là được!"

Mặc dù hơi khó mở miệng nhưng vì cả gia tộc, bà Tô vẫn nói: "Mẹ muốn nhờ Diệu Diệu đi Huyễn Ngu đàm phán hạng mục định hướng phát triển của Lưu Nhị."

Đây là tình huống gì?

Bà Tô đã giao nhiệm vụ cho Tô Hải rồi mà? Sao bây giờ lại muốn nhờ con gái mình đi làm?

Chẳng lẽ đàm phán xong lại để Tô Hải cướp công?

Trong lòng Đường Tĩnh rất bất bình, nhưng dù sao bà Tô cũng là người đứng đầu gia tộc, bà ấy đã dùng giọng điệu cầu khẩn nhờ con gái mình đi đàm phán, đúng thật là khó có thể cự tuyệt: "Mẹ, không thành vấn đề, chiều nay con sẽ bảo Diệu Diệu đi."

Mà Tô Diệu nghe được thỉnh cầu của bà Tô, cả người đều run lên.

Cô nhớ tới tin nhắn Trần Dương mới gửi cho mình, sao anh ta biết được bà nội sẽ gọi điện thoại cho cô, chẳng lẽ anh ta biết trước tương lai?

Nghĩ đến đây, Tô Diệu cắn môi, không biết làm sao cô lại cầm điện thoại nói: "Bà ơi, chuyện đi Huyễn Ngu đàm phán cháu không làm được, nếu bà đã giao chuyện này cho Tô Hải thì hãy để cho anh ta phụ trách đến cuối cùng đi ạ!"

"Cháu. . .cháu dám từ chối thỉnh cầu của ta!", bà Tô bị chọc giận không nhẹ, người đứng đầu gia tộc như bà ta đã hạ mình gọi điện cho một đứa cháu trong nhà vậy mà còn bị cự tuyệt, điều này khiến bà ta cực kỳ tức giận: "Diệu Diệu, cháu đúng là cháu gái ngoan của ta, cháu cảm thấy bây giờ mình đủ lông đủ cánh rồi, không có cháu thì nhà họ Tô không thể hợp tác được với Huyện Ngu có đúng không? Thật là không biết phải trái!"

Không chờ bà ta nói xong, Tô Diệu đã cúp điện thoại.

Đường Tĩnh cùng Tô Trường Hà ngẩn người, ngay sau đó Đường Tĩnh liền giận dữ!

"Diệu Diệu, con điên rồi ư?" Đường Tĩnh sắp tức điên rồi, bà ta đập bàn: "Con không nghe lời bà nội, sau này chúng ta sống tiếp ở nhà họ Tô thế nào? Con muốn bà ấy đuổi chúng ta đi mới vui lòng đúng không?"

Đầu Tô Diệu rất loạn, không hiểu sao cô lại nghe lời Trần Dương, trong khoảnh khắc nhận điện thoại, ma xui quỷ khiến thế nào lại từ chối lời thỉnh cầu của bà nội.

Nghe mẹ oán giận, Tô Diệu không nói gì, yên lặng lấy di động gửi tin nhắn cho Trần Dương: "Tôi đã từ chối thỉnh cầu của bà nội, tiếp theo nên làm sao bây giờ?"

Ngay cả Tô Diệu cũng không ý thức được bản thân cô hiện giờ sẽ theo bản năng đi hỏi ý kiến của Trần Dương

Tất cả mọi người đều cho rằng Trần Dương là đồ vô dụng không có chí tiến thủ, chính cô cũng nghĩ vậy.

Nhưng gần đây Trần Dương luôn đứng ra giúp đỡ cô trong thời điểm khó khăn, khiến cô vô thức bắt đầu muốn dựa vào anh, chuyện này làm cô bối rối không thôi.

RRR!

Trong lúc Tô Diệu đang suy nghĩ miên man, Trần Dương gửi tin nhắn trả lời: "Bà ấy sẽ tiếp tục đến xin em giúp, em đừng mềm lòng, cứ tiếp tục từ chối. Ngoài em ra, tập đoàn Huyễn Ngu sẽ không chấp nhận những người khác, tin tưởng anh!"

Nhìn ba chữ cuối cùng trong tin nhắn, lòng Tô Diệu dâng lên dũng khí, cô nói với chính mình: Tin tưởng anh ấy, sẽ không sai!

Chương 20: Đàm phán

Đúng lúc này, Đường Tĩnh đưa tay cướp lại điện thoại di động.

“Được, mẹ bảo sao con lại từ chối bà nội, hóa ra đều là do thằng vô dụng này giật dây!” Đường Tĩnh tức đến mức ngực phập phồng kịch liệt, bà ta chỉ vào Tô Diệu, nói: “Vậy mà con lại nghe lời một thằng vô dụng, có phải con thật sự muốn cùng nó trở thành một đôi vợ chồng vô dụng hay không? Hôm nay mẹ tạm thời nói như thế thôi, chờ sinh nhật của bà nội làm xong thì hai đứa đi Cục dân chính ly hôn đi.”

“Mẹ, Trần Dương đoán được bà nội sẽ gọi điện thoại cho con, hơn nữa…”

Lúc này Đường Tĩnh đang nóng giận, không nghe lọt lời cô nói: “Đừng có nói tới thằng vô dụng kia nữa, bây giờ mẹ cứ nghe tên của nó là đã thấy buồn nôn! Nó không có tiền thì thôi đi, lại còn không biết cầu tiến. Hiện giờ ở trong mắt bạn bè, mẹ chính là một trò cười, ai cũng biết nhà ta có một thằng con rể vô dụng!”

Vốn là một bữa cơm đoàn viên vui vẻ, khi tới cuối bữa lại tan rã trong không vui!

Chiều hôm đó, bà Tô lại cử Tô Minh đi Huyễn Ngu đàm phán.

Tô Minh cũng là đám con cháu nòng cốt của nhà họ Tô, địa vị chỉ đứng sau Tô Hải.

Tất cả mọi người đều gửi gắm hy vọng lên người anh ta, kết quả còn chưa vào được công ty đã bị đội bảo vệ túm cổ ném ra khỏi cửa chính của công ty Huyễn Ngu.

Lần nãy bà Tô đã hoàn toàn hoảng loạn, những người trẻ tuổi của nhà họ Tô năm lần bảy lượt bị đuổi ra ngoài làm cho bà ta không thể không nhận rõ hiện thực.

Chẳng lẽ tập đoàn Huyễn Ngu thật sự chỉ nhận Tô Diệu?

Bà Tô nhắm mắt ngồi trên ghế, hai tay không ngừng xoa cái đầu đang choáng váng.

“Bà nội, cháu còn một cách!” Lúc này Tô Hải đứng ra, nói.

“Ồ? Cách gì, nhanh nói ra xem.” Bà Tô mở mắt ra, nhìn Tô Hải.

“Bà nội, theo như cháu thấy, tổng giám đốc của tập đoàn Huyễn Ngu chẳng qua chỉ là một tên háo sắc. Nếu như ông ta không lưu luyến sắc đẹp của Tô Diệu thì sao lại ký hợp đồng với con bé?” Tô Hải nói: “Mỹ nữ minh châu của nhà họ Tô chúng ta cũng không chỉ có mình con bé Tô Diệu là nghệ sĩ, chị Tô Ngọc cũng rất xinh đẹp, không bằng để chị ấy đi thử xem?”

Tô Hải vừa nói xong, mọi người giống như chợt tỉnh ngộ.

Đúng thế, tên tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu này nhất định đang thèm muốn sắc đẹp của Tô Diệu nên mới ký hợp đồng với Tô Diệu.

Nếu Tô Diệu không chịu đi nói chuyện thì đổi thành người khác không phải là được rồi hay sao?

Dựa theo vai vế, Tô Diệu còn phải gọi Tô Ngọc một tiếng là chị.

Hơn nữa, vẻ đẹp của Tô Ngọc đã được nhà họ Tô công nhận, không hề kém hơn so với Tô Diệu, đẹp không phân cao thấp.

Đề nghị của Tô Hải nhận được sự tán thành của tất cả mọi người, bà Tô vung tay lên: “Mai để Tô Ngọc tới Huyễn Ngu thử xem!”

Sáng hôm sau, một mình Tô Ngọc tới tập đoàn Huyễn Ngu.

Cô gái này dù là vẻ ngoài hay là thân phận đều ở hạng đầu, nói là cực phẩm nhân gian cũng không hề quá đáng.

Cô ta mặc một chiếc váy siêu ngắn, cặp đùi thon dài được bao gọn trong đôi tất ren đen, chân đi đôi giày cao gót màu đỏ, vô cùng gợi cảm.

Ngoài cửa của tập đoàn Huyễn Ngu có không ít tay săn ảnh bao vây, khi bọn họ nhìn thấy Tô Ngọc còn tưởng đây là nghệ sĩ mới của Huyễn Ngu nên điên cuồng chụp cô ta.

Ngay cả bảo vệ cũng cho rằng cô ta là nghệ sĩ của công ty nên không dám ngăn cản.

Tô Ngọc cứ như thế đi thẳng tới phòng tổng giám đốc mà không bị ngăn cản. Cô ta vừa định gõ cửa đi vào thì cửa phòng làm việc đã được đẩy từ trong ra.

Mễ Tuyết và Tô Ngọc bốn mắt đối diện nhau, cô bình thản đóng cửa lại, hỏi: “Xin hỏi cô là ai?”

“Xin chào, tôi là Tô Ngọc của nhà…”

Tô Ngọc của chưa nói xong thì sắc mặt Mễ Tuyết đã thay đổi: “Đi nhanh, đi nhanh. Ngoại trừ Tô Diệu nhà họ Tô ra, ai đến cũng vô dụng!”

Bản thân mình ngay cả cửa phòng tổng giám đốc cũng không vào được đã bị người ta đuổi ra khỏi công ty, việc này làm trong lòng Tô Ngọc cực kỳ khó chịu.

Nhưng cô ra là người đẹp nổi tiếng của thành phố Tây Xuyên mà. Ngày thường ai cũng nâng niu, cung phụng cô ta, thế mà lại bị bơ đẹp ở đây, điều này làm cho cô ta cảm thấy rất thất bại.

Tô Ngọc thua tan tác quay về, bà Tô lại một lần nữa nóng vội phát điên.

Phải làm sao mới ổn đây!

Ngày hôm sau, trong trang viên của nhà họ Tô!

Hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của bà Tô, trong trang viên giăng đèn kết hoa, tiếng người nói chuyện vô cùng náo nhiệt.

Tất cả các thành viên của nhà họ Tô đều tạm gác công việc trên tay để chạy tới đây chúc thọ cho bà Tô.

Vì bà Tô là người điều khiển cả gia tộc nên đại thọ của bà ta đương nhiên phải mời rất nhiều người!

Tuy nói nhà họ Tô là gia tộc hạng ba, thế nhưng tiệc mừng thọ lần này cũng mời không ít những người nổi tiếng trong xã hội ở thành phố Tây Xuyên đến dự tiệc.

Lúc này, đã có đầy xe sang đỗ bên ngoài trang viên nhà họ Tô.

Trước một chiếc xe Mercedes Benz, Tô Diệu và Đường Tĩnh đang không kiên nhẫn đứng ở đó.

Không lâu sau, Trần Dương thong thả cưỡi con xe điện Emma mình mới mua đến.

Sau khi dừng xe, khóa lại xong Trần Dương mới vội chạy tới.

“Ngại quá, hơi tắc đường.” Trần Dương thở không ra hơi, nói.

Giao thông của thành phố Tây Xuyên đúng là thường xuyên tắc đường, anh bảo Mễ Tuyết lái xe đưa đi, thế nhưng bị tắc đường ở trong nội thành gần một tiếng đồng hồ. Thấy sắp tới lúc bắt đầu tiệc mừng thọ nên anh đành phải lấy chiếc xe điện ở trong cốp sau ra.

Tuy nhà họ Tô chỉ là một gia tộc hạng ba nhưng có thể xưng là gia tộc thì cũng có chỗ hơn người. Thế mà lại có người chạy xe điện tới chúc thọ, không ít người thấy vậy đều không nhịn được cười.

“Người này tôi biết, chính là anh chàng ở rể của nhà họ Tô!”

“Đúng, chính là cậu ta, chính là chồng của Tô Diệu!”

“Ai, thằng nhóc này đúng là chó ngáp phải ruồi, thế mà có thể lấy được nữ thần như Tô Diệu, đúng là làm người ta phải ao ước!”

“Có gì hay mà ao ước, cô không biết đâu, thằng nhóc này đã kết hôn với Tô Diệu hơn hai năm thế nhưng đến tay Tô Diệu còn chưa được đụng vào. Có người nói hai năm qua cậu ta vẫn ngủ trên sàn nhà đó!”

“Cái gì, không thể nào, người anh em này nhẫn nại quá nhỉ! Không phải người có bệnh kín gì chứ?”

Mấy người vai vế dưới của nhà họ Dư đứng một bên nhỏ giọng bàn tán.

Nhà họ Tô và nhà họ Dư có mối quan hệ tốt từ nhiều đời nay, cũng là thông gia với nhà họ Tô. Nhà họ Tô có con cháu gả vào nhà họ Dư, cũng có con cháu nhà họ Dư cưới người nhà họ Tô.

Thế nên có thể nói nhà họ Dư biết hết gốc rễ của nhà họ Tô, căn bản không có bí mật gì.

Tuy giọng của mấy người rất nhỏ, thế nhưng Tô Diệu vẫn nghe thấy, điều này làm cô vô cùng lúng túng, cô không nhịn được bèn nói với Trần Dương: “Đều tại anh đó, anh không biết dừng xe điện của anh ở xa một chút à? Nơi này nhiều khách khứa như thế, không phải tự dưng làm cho người ta có chuyện để cười sao?”

“À, lần sau anh dừng ở xa một chút là được.” Trần Dương không hề để ý mà nói.

Nhìn dáng vẻ lông bông của Trần Dương, Đường Tĩnh giận không có chỗ để phát tiết.

Hôm nay là ngày quan trọng như vậy mà nó vẫn mặc quần áo hàng chợ như thế, lẽ nào nó không biết nhục à?

Tô Diệu đã quen với dáng vẻ này của Trần Dương nên cũng không nhiều lời, cô tiến lên một bước, khẽ hỏi: “Tôi bảo anh chuẩn bị quà cho bà nội anh đã chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi.” Trần Dương mỉm cười, cầm một hộp gỗ hình ống, hộp gỗ này trông rất cũ kỹ, bên ngoài còn bị tróc ra từng mảng.

“Cái này… anh chuẩn bị quà cho bà nội lúc nào?” Tô Diệu nhìn Trần Dương bằng ánh mắt không thể tin nổi, hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của bà nội mà, cô lo lắng tới mức mặt đỏ bừng lên: “Anh chuẩn bị tặng cho bà nội cái thứ cũ nát thế này à?”

“Cái này không phải là cũ nát!” Trần Dưng nhìn Tô Diệu một cái rồi nói.

“Đây không phải cũ nát thì là gì? Cậu cho là bọn tôi mù à?” Đường Tĩnh không nhịn được chỉ vào mũi Trần Dương định chửi ầm lên.

Mà lúc này, giọng nói của người chủ trì truyền tới từ trong trang viên: “Xin mời con cháu nhà họ Tô xuất hiện để chúc thọ cho bà Tô!”

Nghe tiếng này, Đường Tĩnh cũng bỏ ý định tiếp tục mắng mà lườm Trần Dương, kéo tay Tô Diệu vào trang viên.

Lúc này trong trang viên nhà họ Tô có rất đông người, khách quý đến chật nhà, mọi người cũng đã vào chỗ.

Bà Tô mặc bộ trang phục rất tươi vui, trên mặt cũng rạng rỡ, trông vô cùng vui vẻ.

“Giám đốc Lý của tập đoàn Tinh Vân đến chúc thọ!” Người chủ trì cầm micro hát vang về quà tặng.

Tiếp đó, một người đàn ông tuổi trung niên đi đến, chính là Lý Thiên Tinh, tổng giám đốc của Tinh Vân. Bà Tô có ơn tri ngộ với ông ta nên ông ta vô cùng kính trọng lão thái nhà họ Tô.

Ông ta đón lấy cái hộp lớn trong tay nữ thư ký rồi chúc: “Ha ha, Thiên Tinh chúc bà Tô phúc như Đông Hải, thọ tỉ với Nam Sơn!”

“Oa, đúng là một cái bình hoa đẹp!”

“Bình hoa cái gì, đây chính là sứ tráng men, cũng là sứ của triều nhà Thanh, đó là một vật quý hiếm có đó.”

Có người biết hàng nhìn sơ qua đã biết cái bình sứ này. Giá trị của bình sứ này chỉ sợ không ít hơn một triệu!

Thật sự quá khách khí, quà sinh nhật giá cả triệu bạc, mặt bà Tô đỏ bừng.

“Mau, mau, mời giám đốc Lý vào ngồi.” Bà Tô cười đến mức không khép miệng lại được: "Giám đốc Lý có lòng, lần sau cậu đừng tiêu pha như thế nữa.”

Người nào mà không biết thứ bà Tô thích nhất chính là đồ cổ. Lý Thiên Tinh tặng bình sứ tráng men này, bà ta vô cùng thích.

Có thể là do quà của Lý Thiên Tinh quá xa hoa nên các lễ vật sau đó nhìn trông vô cùng bình thường, không kích thích được sự hứng thú của mọi người nữa.

Mãi tới khi Tô Hải xuất hiện, tất cả mọi người mới xốc lại tinh thần, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào anh ta.

Là cháu trai được bà Tô yêu thương nhất, rốt cuộc anh ta sẽ tặng quà gì cho bà nội đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.