Long Tế Chí Tôn

Chương 544: Đến Tử Hỏa Tông




Anh cũng vừa đi vừa nghỉ, lúc rảnh thì ngắm phong cảnh, lúc bận thì tu luyện.

Vùng cực Bắc có Kiếm Dương tọa trấn, không cần phải lo lắng gì cả.

Điển tịch và các loại công pháp thu được cũng được truyền cho anh qua máy truyền ảnh đời thứ 8.

Các loại thần thông Trần Dương cũng đọc không dưới chục nghìn quyển, tích lũy đủ nền tảng cho bản thân.

Bên cạnh việc nghiên cứu pháp, thể, hồn, thần thông, Trần Dương còn thu thập phương pháp phá bỏ rào cản không gian và xác định vị trí của Địa Cầu.

Nhưng những điển tịch liên quan đến phá vỡ không gian đều rất cao cấp, cho dù có thì cũng chỉ nói qua một hai câu.

Phá vỡ không gian quá huyền ảo, chỉ có Hóa Thần mới có tư cách tiếp xúc.

Cuối cùng nửa tháng sau, Trần Dương đã đến địa giới Tử Hỏa Tông.

Núi non san sát, hỏa linh khí ở đây càng nồng hơn.

Anh nhìn ngọn núi lửa cao chót vót tận mây xanh, đây chính là ngọn núi chính của Tử Hỏa Tông.

Nơi này có pháp trận cấm không, khó mà bay được, chỉ có thể leo bộ lên núi.

Vừa đặt chân lên bậc thang, Trần Dương đã biến sắc.

Thú vị đấy, trong bậc thang này có càn khôn.

Áp lực tuy không lớn, nhưng càng lên trên thì áp lực đương nhiên càng lớn.

Tốc độ của anh rất nhanh, đi giữa núi như bay, chỉ mấy chục hơi đã vượt qua nghìn bậc thang.

Áp lực gánh trên lưng lên đến hơn 50 nghìn cân.

50 nghìn cân đối với Trần Dương chẳng là cái thá gì.

Lại đi thêm 2000 bậc, lúc này áp lực đã lên đến 500 nghìn cân.

Sắc mặt Trần Dương vẫn như thường.

E là phải có mấy trăm nghìn bậc thang vòng lên núi, càng lên trên thì áp lực càng lớn.

Lúc Trần Dương đi được đến bậc thang thứ 10 nghìn thì áp lực đã lên đến hơn 5 triệu cân.

Áp lực 5 triệu cân chẳng là gì, điều khiến Trần Dương cảm thấy hứng thú là áp lực đè lên toàn diện, làn da, xương cốt, nội tạng, thậm chí máu cũng có thể tôi luyện.

Tốt, không hổ là Tử Hỏa Tông xưng bá nhờ thể tu.

Quả nhiên có chỗ độc đáo khác người.

Hai mắt Trần Dương sáng lên, tiếp tục leo lên.

15 nghìn, 20 nghìn, 25 nghìn, 30 nghìn…

Lúc trèo đến lưng chừng núi, áp lực đã lên đến hơn chục triệu cân.

Còn Trần Dương lúc này cũng cảm thấy một chút áp lực, điều thú vị là trên đường leo núi, anh gặp không ít tu sĩ, bọn họ khoanh chân ngồi trên bậc thang, vô cùng hòa thuận, không ai làm phiền ai, hiển nhiên là đang tu luyện.

Những người này chắc đều là thể tu.

Nhưng càng lên cao thì càng gặp ít người.

Đến bậc thang thứ 80 nghìn thì anh gặp được toàn cường giả Uẩn Thần, số lượng cũng giảm mạnh, cách mấy trăm bậc thang mới có thể nhìn thấy một bóng người.

Bậc thang thứ 100 nghìn, lúc này áp lực đã lên đến 50 triệu cân, cho dù là Trần Dương, không dùng đến pháp lực mà chỉ dựa vào thân xác cũng cảm thấy hơi đuối sức.

Vốn tưởng đã đến đỉnh, ai biết trên tầng mây vẫn có bậc thang dày đặc.

Thú vị, thú vị đấy.

Cảm giác bức ép, cảm giác rèn luyện thân xác này rất tuyệt vời.

Trần Dương lần nữa nhìn thấy hy vọng thân xác tiến bộ thêm.

Anh bước từng bước lên, mồ hôi như mưa, đó đều là những tạp chất trong máu thịt, gân cốt, thậm chí là máu.

Có lúc thiên lôi cũng không thanh lọc được hoàn toàn, Trần Dương biết điều đó, chỉ là anh chưa tìm được cách nào phù hợp.

Những thần thông tôi luyện thân xác mà anh tìm được đều không thể giúp anh tiến bộ.

Đây cũng là lý do tại sao tu vi càng cao thì càng khó thăng cấp thân xác.

Lúc lên được bậc thang thứ 150 nghìn, cho dù là Trần Dương cũng phải tạm dừng để nghỉ ngơi.

Thân xác mạnh mẽ không có nghĩa là có nhiều sức.

Thân xác của Trần Dương từ góc độ nào đó thì có thể sánh với thần khí, nhưng thực sự không thể cứng rắn hơn thần khí được.

Đó chỉ là làm quá sức mạnh của thân xác thôi.

Trần Dương châm một điếu xì gà làm từ bảo dược, hít sâu một hơi, thế giới cao cấp đúng là tốt thật, hút thuốc không những không hại sức khỏe mà còn có thể giúp con người khỏe khoắn hơn.

Hút xong điếu xì gà, Trần Dương tiếp tục leo lên.

Ầm!

Lúc lên được bậc thang thứ 200 nghìn, sức mạnh rợp trời cuốn tới, lần này Trần Dương không thuần túy là đổ mồ hôi nữa, mà là máu.

Anh vội vàng khoanh chân ngồi xuống, nuốt thần dược, vừa khôi phục thân xác vừa khiến bản thân lớn lên.

Khí Huyết Hồng Lô!

Tam Chuyển Kim Thân Quyết phát động.

Khí huyết mạnh mẽ xua tan áp lực.

Nửa canh giờ sau, Trần Dương thích ứng được với áp lực của bậc thang thứ 200 nghìn với trọng lượng 100 triệu cân.

“Đạo khí huyết? Nhầm rồi, nhầm rồi!”

Đúng lúc này, phía trên vang lên một giọng nói, Trần Dương giật nảy mình, xoay đầu lại nhìn. Một người đàn ông hơn 30 tuổi ngồi trên bậc thang gần đó, trước mặt anh ta còn đặt linh tửu và một con gà nướng.

Người đàn ông ăn uống nhồm nhoàm.

Vậy mà vừa rồi Trần Dương không phát hiện ra anh ta.

“Vị tiền bối này, đạo khí huyết mà anh nói nghĩa là sao vậy?”

“Muốn biết à?”

Người đàn ông cười hi hi: “Sao tôi phải nói cho anh biết chứ?”

Ơ bị điên à?

Nói một câu khiến người ta tò mò, sau đó lại ra vẻ bí ẩn, loại người này chắc chắn không tốt lành gì.

Chắc chắn là có mưu đồ, Trần Dương sẽ mắc bẫy sao?

Trần Dương cũng chẳng thèm quan tâm anh ta, tiếp tục leo lên.

Lúc đi qua anh ta, Trần Dương còn chẳng thèm nhìn lấy một cái.

Người đàn ông ngây ra, thằng nhãi này không tò mò sao?

Thú vị, thú vị thật!

Người đàn ông một tay xách vò rượu, một tay xách gà nướng, vội vàng đuổi theo: “Anh đến Tử Hỏa Tông cầu đạo à?”

“Cầu đạo? Cầu đạo gì?”

“Đạo thân xác thành thần!”

“Thân xác thành thần, thế mà cũng dám nói!”

Trần Dương không khỏi nhớ đến câu nói Cầu Kiếm để lại: “Trên đời này không có thần”.

Người đàn ông lại ngây ra: “Sao anh biết trên đời không có thần?”

“Thần chẳng phải là do tu sĩ mạnh mẽ tu nên sao?”

Trần Dương liếc anh ta một cái: “Anh có chuyện gì không? Không có thì đừng đi theo tôi!”

“Đi theo anh? Mắt nào của anh thấy tôi đi theo anh vậy?”

Người đàn ông cắn một miếng gà nướng, mỡ gà từ miệng nhỏ xuống quần áo, nhưng anh ta chẳng quan tâm chút nào: “Đây là nhà anh chắc? Đường do anh mở chắc?”

Người đàn ông này là một kẻ điên!

Trần Dương nghĩ vậy, liền phong bế luôn thính giác, mặc kệ anh ta.

Người đàn ông lảm nhảm một mình rất lâu mà không thấy Trần Dương đáp lời, cũng tự thấy chán.

Anh ta đặt mông ngồi xuống đất: “Lại là một kẻ ngu ngốc muốn tu luyện, với trình độ của anh thì còn lâu mới lên được đỉnh núi!”

Thấy người đàn ông không đi theo nữa, Trần Dương thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục leo lên.

Lúc đến bậc thang thứ 250 nghìn, Trần Dương lần nữa bị buộc phải dừng lại, đang tu luyện khôi phục thì nhìn thấy người đàn ông vừa rồi nhàn nhã bước lên, hình như chẳng có chút áp lực nào.

Anh ta dùng đến pháp lực sao?

Trần Dương cau mày, nhưng anh không phát hiện bất cứ hiện tượng vận chuyển pháp lực nào cả.

Cũng tức là người đàn ông này chỉ dùng đến sức mạnh thân xác thuần túy.

Trần Dương kinh ngạc, ở châu Bắc Lô Trần Dương chưa từng phát hiện tu sĩ nào có sức mạnh thân xác vượt qua anh cả.

Cho dù đến châu Nam Lý Hỏa thì anh cũng phát hiện đa số Uẩn Thần đều có thân xác yếu ớt.

Nhưng thân xác của người đàn ông này rõ ràng mạnh hơn cả anh.

“Anh là người của Tử Hỏa Tông?”

Người đàn ông nghe Trần Dương nói, hừ một tiếng, ngoảnh đầu sang một bên không thèm đáp, sau đó rời đi.

Trần Dương sờ mũi, người đàn ông này đúng là thù dai.

“Tiền bối…”

Trần Dương vừa mở miệng thì phát hiện người đàn ông kia đã biến mất trước mắt anh.

Khôi phục được một lúc, nhưng lần này Trần Dương không thích ứng được nhanh, đúng ba canh giờ sau anh mới thích ứng hoàn toàn.

Anh lại tiếp tục con đường leo lên.

260 nghìn bậc, 270 nghìn… 300 nghìn, 350 nghìn… 400 nghìn.

Trần Dương mất hai ngày hai đêm mới trèo được từ bậc 250 nghìn lên bậc 400 nghìn.

Áp lực ở chỗ này đã lên đến 200 triệu cân.

Mỗi bậc thang Trần Dương đều phải chịu áp lực cực kỳ lớn, cơ thịt bị chèn ép, máu ngừng chảy, xương cốt phát ra tiếng ma sát “răng rắc”.

Thân thể vốn vô cùng cường tráng cũng bị ép thu nhỏ lại một chút.

Nhưng Trần Dương có thể cảm nhận rõ ràng thân xác anh đang trở nên mạnh mẽ hơn.

“Thế thì tiếp tục leo lên thôi!”

Trần Dương leo lên bất kể ngày đêm, cuối cùng đến ngày thứ 7 đã leo lên bậc thang thứ 500 nghìn.

“A… ngủ bốn năm ngày thật là thoải mái…”

Người đàn ông vươn vai trên bậc thang, xoa xoa bụng, lấy linh tửu và một con gà nướng ra, tiếp tục nhậu.

Trần Dương há hốc miệng nhìn người đàn ông: “Anh ngủ ở đây bốn năm ngày á?”

Áp lực lớn như vậy mà anh ta vẫn có thể ngủ được.

“Liên quan quái gì đến anh!”

Người đàn ông cắn một miếng gà béo ngậy, khinh thường nhìn Trần Dương.

“Mẹ kiếp, anh cũng vênh quá đấy!”

“Tôi cứ vênh đấy thì sao nào? Có giỏi thì anh đuổi tôi đi, vô dụng!”

Người đàn ông khinh khỉnh nói.

“Anh nói cái gì? Anh chửi tôi là vô dụng?”

Trần Dương sững sờ, sau đó nổi giận, đây là lần đầu có người bảo anh là vô dụng.

“Đừng dùng pháp lực, nếu không áp lực trên người anh sẽ tăng vọt lên trăm lần, đến lúc đó anh sẽ bị ép nổ đó!”

“Anh lừa tôi chứ gì?”

“Tôi lừa anh đấy thì làm sao? Có giỏi anh dùng pháp lực đi!”

Người đàn ông nhìn Trần Dương cười như không cười.

“Tôi… tại sao tôi phải dùng pháp lực?”

Trần Dương cười ha ha, lấy Túy Tiên Nhưỡng từ trong nhẫn trữ đồ ra, đây là linh tửu nổi tiếng của Cực Nguyên chân quân.

Rồi lại lấy thịt Côn Bằng trong nhẫn trữ đồ ra, cắn miếng thật to.

Người đàn ông hếch mũi: “Đây là rượu gì thế? Cả thịt trên tay anh nữa… là thịt yêu thú gì vậy?”

“Muốn ăn à?”

Trần Dương hỏi.

“Anh bạn, anh xem… tôi lấy rượu của tôi đổi với rượu của anh, dùng gà của tôi đổi lấy…”

“Nằm mơ đi!”

“Túy Tiên Nhưỡng này cho dù là Uẩn Thần hậu kỳ mà uống cũng có hiệu quả cực lớn, tôi khó khăn lắm mới lấy được từ chỗ lão già”.

“Còn nữa, gà của anh mà cũng muốn đổi với thịt Côn Bằng của tôi?”

“Túy Tiên Nhưỡng, thịt Côn Bằng?”

Người đàn ông đột nhiên cảm thấy gà trong miệng mình nhạt như nước ốc.

Thằng nhãi này lấy đâu ra nhiều đồ ngon vậy nhỉ?

Thịt Côn Bằng là dị thú mãn hoang, sải cảnh một cái là 98 nghìn dặm, cho dù anh theo kịp tốc độ của nó thì cũng phải đánh được nó nữa cơ.

Trần Dương vẫn luôn quan sát người đàn ông qua khóe mắt, sau khi hớp một ngụm to Túy Tiên Nhưỡng, Trần Dương ợ một cái: “Đã quá!”

“Ừng ực!”

Người đàn ông không nhịn được nuốt nước miếng.

“Anh bạn, phải thế nào thì anh mới chia cho tôi ít Túy Tiên Nhưỡng?”

“Anh muốn uống sao? Cũng không phải không được!”

Trần Dương nói: “Con người tôi thích nhất là kết bạn, chúng ta có thể gặp nhau ở đây cũng là duyên phận, tôi cũng nói thẳng luôn vậy”.

“Anh có phải là người của Tử Hỏa Tông không?”

“Phải!”

“Đạo khí huyết anh nói lúc trước là cái gì?”

Người đàn ông nheo mắt, khóe miệng hơi nhếch lên: “Lẽ nào anh không nên chia sẻ trước với bạn bè sao?”

Trần Dương cười ha ha, rót một ly Túy Tiên Nhưỡng, cắt một miếng thịt Côn Bằng lớn.

Người đàn ông nâng ly Túy Tiên Nhưỡng lên, nhấp một ngụm, cảm thấy như có trăm hương vị bùng nổ ở vị giác, cắn thêm một miếng thịt Côn Bằng, sức mạnh cuồn cuộn chảy vào cơ thể.

“Phê thật!”

Người đàn ông cười lớn.

“Đạo khí huyết này cũng là một loại trong thể tu, ví dụ như cái lúc trước anh tu luyện chắc là một loại thần thông khí huyết nào đó, khiến khí huyết của anh lớn mạnh hơn!”

Người đàn ông vào thẳng vấn đề.

“Đúng vậy”.

Trần Dương gật đầu đáp.

“Vừa rồi lúc anh lên núi, có phải anh cảm thấy sức mạnh thân xác vốn dậm chân tại chỗ lại tiếp tục tăng lên không?”

“Sao anh biết hay vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.