Người ta nói giết người phóng hỏa tiền giắt đầy lưng, lần này túi tiền của Trần Dương lại đầy lên, thậm chí còn kiếm thêm được 120 nghìn nguyên thạch thượng phẩm.
Số nguyên thạch thượng phẩm này được anh đổi thành nguyên thạch cực phẩm.
Tuy bây giờ nguyên thạch thượng phẩm vẫn có hiệu quả cho việc tu luyện của anh, nhưng không được nhiều lắm, chỉ có nguyên thạch cực phẩm mới đủ bù số linh khí anh tiêu hao.
Tính một cách chính xác thì bây giờ anh mới là cảnh giới Ngưng Đan, nếu anh tiến thêm bước nữa thì e là nguyên thạch cực phẩm cũng mất hiệu quả, đến lúc đó lại phải dùng nguyên thạch thần phẩm để tu luyện.
Tất cả tài sản của anh bây giờ cũng không đổi được nổi 100 nguyên thạch thần phẩm.
Nghĩ thôi đã thấy chán nản!
Phải kiếm tiền, kiếm nhiều hơn nữa.
Chẳng bao lâu nữa, Trần Dương sẽ lên đến Ngưng Đan viên mãn, muốn đột phá Nguyên Thần chắc chắn không phải chuyện khó khăn.
Nhưng bây giờ Trần Dương vẫn phải tu luyện hệ thống, anh không quên lý do chính mình đến biển Vô Ngần, đó chính là gia nhập tông môn, học tập có bài bản.
“Dương chưởng quầy, lần này tôi đến thánh thành Hải Tân chủ yếu là để tìm hiểu về đại hội nhận đệ tử, tôi ngưỡng mộ Tam Đại Thánh Tông đã lâu, vậy nên…”
Dương Quảng Tài vừa nghe đã hiểu, hóa ra Trần Dương chạy từ nội địa xa xôi đến là muốn tìm một chức vụ trong Tam Đại Thánh Tông.
Theo ông ta thấy thì Trần Dương ít nhất cũng là cường giả Nguyên Thần trung kỳ, cường giả như anh thì đã vượt quá yêu cầu thu nhận đệ tử của các tông môn lớn.
Vì vậy khả năng duy nhất là ứng tuyển làm trưởng lão ngoại môn.
Thực ra có rất nhiều người như anh, đa phần là lão quái của một số gia tộc, bởi vì tu luyện không có hy vọng theo đuổi đại đạo, bèn gửi gắm hy vọng vào các con cháu có thiên phú hơn người.
Hầu hết bọn họ đều là tu sĩ Nguyên Thần, dẫn mấy con cháu gia tộc gia nhập tông môn, mặt ngoài là trưởng lão ngoại môn của tông môn, nhưng trên thực tế lại là người bảo vệ đám con cháu kia.
Cũng coi như một mũi tên trúng hai đích.
Chuyện như vậy cũng thường gặp ở các tông môn nhỏ hạng hai, hạng ba.
Nhưng Trần Dương lại có tham vọng muốn gia nhập Tam Đại Thánh Tông, việc này… thì hơi khó.
Muốn gia nhập Tam Đại Thánh Tông, cho dù là trưởng lão ngoại môn thì cũng phải có tu vi Nguyên Thần hậu kỳ, hơn nữa còn chưa chắc đã được gia nhập.
Năm nào cũng có mấy chục nghìn cường giả Nguyên Thần từ khắp nơi, gần thì chục nghìn dặm, xa thì triệu dặm đổ về.
Tăng nhiều cháo ít, trưởng lão ngoại môn chỉ có nhiêu đó, Tam Đại Thánh tông lại đi theo con đường chọn lọc ưu tú, không thu nhận đệ tử ồ ạt, mà chỉ nhận 100 trưởng lão ngoại môn.
Gần như là một chọi một trăm.
Có thể nổi bật trong số mấy chục nghìn Nguyên Thần thì chắc chắn là cường giả thuộc cảnh giới Nguyên Thần, rất có khả năng thăng cấp lên Uẩn Thần.
Nếu nói Ngưng Đan là cơ sở hưng thịnh của một môn phái, thì cường giả Nguyên Thần chính là trụ cột của môn phái, cường giả Uẩn Thần thì tìm tòi lĩnh ngộ sự biến hóa của trời đất, sự vận chuyển của vạn vật để mong lên Hóa Thần.
Còn về Hóa Thần thì đó chắc chắn là sự tồn tại ngang với sư tổ.
Là người có tiếng nói tuyệt đối ở biển Vô Ngần.
Cường giả cấp độ này đã thực sự đến gần ranh giới của Đạo, sự mạnh mẽ của họ đã không thể dùng từ ngữ để diễn tả.
Dời non lấp bể, vật đổi sao dời, xoay chuyển càn khôn.
“Xin lỗi, tôi nói hơi xa rồi!”
Dương Quảng Tài cười hi hi.
Trần Dương thì nghe say sưa, đây chính là những điều mà anh muốn biết.
“Đúng rồi, ông nói cường giả Hóa Thần có thể tung hoành trong vũ trụ sao?”
Trần Dương hỏi.
“Đúng vậy, cường giả Hóa Thần cần quá nhiều tài nguyên để tu luyện, cho dù là đại lục Thần Ma cũng không thể cung cấp đầy đủ, chỉ có thể mở rộng ra ngoài không gian”.
Dương Quảng Tài nói: “Tương truyền đại lục Thần Ma không có biên giới, nhưng thực ra không phải vậy, đại lục Thần Ma cũng có biên giới, chỉ là biên giới này rất rất xa, với cảnh giới của tôi, cho dù không ăn không uống, bay không ngừng nghỉ cả đời thì cũng không thấy được biên giới của đại lục Thần Ma”.
Thế cũng là lớn lắm rồi, cường giả Nguyên Thần mà dốc toàn lực bay thì một ngày có thể bay được mấy chục nghìn dặm.
Hơn nữa cường giả Nguyên Thần có tuổi thọ cao, mất mấy trăm năm mà cũng không bay tới được biên giới của đại lục Thần Ma thì cũng lố quá, thế thì khác gì vô hạn.
Trong lòng Trần Dương cảm thấy tò mò, sẽ có một ngày anh phải đến biên giới của đại lục Thần Ma xem thế nào.
Điều quan trọng nhất là Hóa Thần có thể đi lại trong vũ trụ, anh… liệu có thể tìm được Địa Cầu trong vũ trụ không nhỉ?
Hay là cứ đặt một mục tiêu nhỏ, đột phá Hóa Thần trước đã?
Nói chuyện với Dương Quảng Tài một lúc nữa thì Trần Dương đã hiểu được tường tận về đại hội nhận đệ tử.
Nửa tháng sau, trên mặt biển phía Nam thánh thành Hải Tân, các tông môn lớn của biển Vô Ngần sẽ mở đạo trường, đo thiên phú, sờ căn cốt, tổ chức đấu võ.
Đương nhiên, đây là Tam Đại Thánh Tông và 10 môn phái đứng đầu.
Những tông môn nhỏ hạng hai, hạng ba, chỉ cần là người, chỉ cần có thiên phú tu hành thì đều có thể tham gia.
“Cảm ơn Dương chưởng quầy!”
Trần Dương nói lời cảm ơn xong liền dẫn ba yêu rời đi.
Dương chưởng quầy tiễn đám Trần Dương ra khỏi căn phòng bí mật, đến khi bốn người bọn họ biến mất khỏi tầm mắt mới quay người vào.
Trần Dương đi trên đường mà không ngừng suy nghĩ, tu vi của anh đã lên đến Ngưng Đan, muốn làm đệ tử bình thường thì người ta cũng không nhận, người ta chỉ nhận những đệ tử dưới Ngưng Đan, dưới 30 tuổi.
Xem ra chỉ có thể tranh chức vị trưởng lão thôi.
Thực ra làm trưởng lão hay đệ tử cũng được, chủ yếu là anh muốn chỉnh lý những gì mình đã học được và hệ thống tu luyện, tiện kiếm chác thêm ít lợi ích.
Vô Danh Kiếm Quyết anh đang tu chính cũng đủ để anh tu luyện lên Hóa Thần rồi. Chờ xử lý xong chuyện này, đột phá Nguyên Thần, anh nhất định phải đến kiếm mộ tìm hai quyển bí tịch còn lại.
Anh đoán Vô Danh Kiếm Quyết này hẳn có thể đủ cho anh tu luyện lên Hóa Thần.
Anh không thiếu công pháp mà thiếu bí tịch, thiếu thủ đoạn công phá, trong Tam Đại Thánh Tông thì anh nghiêng về Vô Cực Kiếm Tông.
Dù sao thủ đoạn tấn công của kiếm tu thực sự quá mạnh, anh chủ tu Vô Danh Kiếm Quyết, nên cũng không thể làm pháp gia được.
Anh đang thầm nghĩ, nếu như có thể làm thêm phương pháp tấn công bằng thần niệm thì hoàn hảo.
“Mày xem chủ nhân cứ cười ngu suốt kìa, chắc không phải đầu óc có vấn đề đấy chứ?”
Thiết Đầu chỉ Trần Dương nói.
Quản Đồ trợn mắt lên: “Chủ nhân, Thiết Đồ nói xấu ngài!”
Trần Dương định thần lại, đấm vào đầu Thiết Đầu một cú, khiến nó xây xẩm mặt mày.
Lưỡng Vạn giật thót mình, sau đó cười hi hi.
“Dám nói xấu sau lưng tao, phạt mày hôm nay không được ăn thịt, tháng này phải cung phụng gấp đôi!”
Thiết Đầu nuốt nước mắt vào trong: “Lão Quản chó chết, tao với mày không đội trời chung…”
Trần Dương dẫn ba con yêu đến một sàn trung gian, ông chủ của sàn trung gian cũng là một tu sĩ Ngưng Đan.
Anh cũng chẳng nhiều lời, ném luôn một túi nguyên thạch thượng phẩm xuống trước mặt ông ta: “Cho tôi một biệt viện yên tĩnh, loại riêng biệt ấy”.
Nhìn nguyên thạch thượng phẩm sáng lấp lánh, ông chủ sàn trung gian cười híp cả mắt lại.
Không đến hai tiếng, Trần Dương đã thuê được một biệt viện vô cùng trang nhã.
Cũng không đắt lắm, mỗi tháng 30 nguyên thạch thượng phẩm.
Bởi vì là nội thành nên những người sống xung quanh cũng đều là tu sĩ, biệt viện còn có pháp trận chuyên môn để tránh người khác nhìn trộm nhòm nhó.
Nhưng pháp trận cấp thấp này vẫn còn thô sơ lắm.
Trần Dương tiện tay bày bố mấy pháp trận, bao trùm cả biệt viện, như vậy là có thể yên tĩnh tu luyện được rồi.
“Mấy đứa chúng mày hai ngày nay yên tĩnh chút cho tao nhờ, tao phải bế quan một thời gian, không có chuyện gì đặc biệt thì đừng làm phiền tao!”
Trần Dương nói xong liền lấy một chiếc nhẫn trữ đồ ra, trong đó có mấy nghìn cân thịt thú hoàng, đủ cho ba bọn hắn ăn nửa tháng.
Dứt lời, Trần Dương đóng cửa, bày pháp trận cảnh giới và pháp trận bảo vệ.
Anh yên tâm tu luyện.
Anh lấy đồng Trọng Sơn ra, tuy nó chỉ nhỏ bằng nắm tay, nhưng cho thêm nước Trọng Nguyên vào thì sẽ sinh ra phản ứng cực mạnh.
Một cục nho nhỏ này có thể khiến pháp bảo nặng hơn cả 5000 cân.
Trừ/Ngoài đồng Trọng Sơn còn có quặng Long Giác, quặng này nổi tiếng vì độ cứng và trọng lượng, tương truyền quặng Long Giác là do sừng của thần long bị rơi xuống hóa thành, thật giả thế nào chưa từng ai kiểm chứng.
Trần Dương có thân thể mạnh mẽ, anh muốn có một thanh binh khí thuận tay, cộng thêm trọng lượng của phôi kiếm Đại Địa, một kiếm đâm ra mang theo trọng lượng mấy triệu cân, bất kể là Nguyên Thần yêu hoàng gì cũng đừng mong đỡ được.
Lúc chiến đấu anh thích gọn gàng dứt khoát, không thích lằng nhằng.
Bất kể mày có thủ đoạn gì, tao chỉ cần một kiếm là đỡ được.
Anh gọi cây Thích Tần ra, Thích Tần truyền tới suy nghĩ bất an.
Nó với thân kiếm này có mối quan hệ mật thiết, nếu bất ngờ tước bỏ thì chắc chắn sẽ làm tổn hại đến linh hồn Kinh Kha.
Mấy nghìn năm nay, thần trí của linh hồn Kinh Kha đã sớm bị tiêu tán, linh trí mới hiện giờ đã chẳng còn liên quan gì đến Kinh Kha nữa.
Nhưng… nguyên liệu để chế tạo Thích Tần ở Địa Cầu rất quý, còn ở đại lục Thần Ma thì lại quá đỗi bình thường, chỉ là hàng chợ ngoài đường.
Sở dĩ Thích Tần mạnh như vậy là vì khí linh, chức năng hấp thụ oán khí đã biến nó từ một khối sắt bình thường trở thành đạo khí.
Nhưng đạo khí cực phẩm đã là đỉnh cao của Thích Tần, thân kiếm đã hạn chế khả năng thăng cấp của nó.
Trần Dương cũng đã sớm nghĩ đến chuyện khí linh bị tổn thương.
Trong quỷ vực của Thích Tần, linh hồn của những yêu thú kia được Trần Dương dùng để tu bổ khí linh, anh đã nghĩ đến ngày hôm nay từ lâu rồi.
Sau khi vỗ về Thích Tần, Trần Dương hạ quyết tâm, dùng thuật Tước Linh, tước đoạt khí linh của Thích Tần.
Giữa bầu trời lóe lên ánh sáng đỏ, khí linh gần như ngưng kết thành thực thể yếu ớt quét qua đó.
Đây không phải lần đầu Trần Dương tận mắt nhìn thấy linh hồn Kinh Kha.
Khí linh thuần túy chẳng có gì cả, thậm chí… còn không có giới tính, anh còn tưởng linh hồn Kinh Kha sẽ là một người đàn ông có râu chứ.
Cũng may là không phải, nếu không… chắc Trần Dương sẽ cảm thấy buồn nôn mất.