Long Tế Chí Tôn

Chương 391: Bóp vỡ




Lúc này, Chân Dương Kiếm đâm thẳng lên người Trần Dương, tia lửa văng khắp nơi.

Mũi kiếm sắc nhọn kia, thậm chí không thể nào đâm sâu được vào dù chỉ một chút!

Ngay cả linh khí trung phẩm là Chân Dương Kiếm cũng không đâm thủng nổi, nếu như vậy thì đồng nghĩa với việc thân xác anh có thể sánh ngang linh khí thượng phẩm hay sao? Thậm chí là linh khí cực phẩm?

Linh khí có linh hồn, Chân Dương Kiếm đã phong ấn một con chim hồng hạc.

Một tiếng chim hót chói tai, thanh Chân Dương Kiếm liền bốc lên một ngọn lửa hừng hực, dường như là muốn thiêu chết Trần Dương!

Nhưng, Trần Dương huy động Thích Tần, trực tiếp bổ vào Chân Dương Kiếm.

Linh hồn kiếm bị tiêu diệt, thanh Chân Dương Kiếm này chính là linh khí bản mệnh của Ninh Thiên Hùng, Chân Dương Kiếm bị hủy rồi, miệng ông ta phun ra máu tươi và bị thương nặng.

Trong mắt ông ta tràn đầy vẻ hoảng loạn, bản lĩnh của ông ta một nửa là nằm trên thanh kiếm này, nhưng hôm nay nó đã bị phá hủy, nên sao ông ta có thể là đối thủ của Trần Dương được!

Hơn nữa thanh đoản kiếm trong tay Trần Dương kia, dường như không cần tốn chút sức lực nào đã có thể phá vỡ được Chân Dương Kiếm của ông ta, nên chắc hẳn đây là một loại vũ khí cực phẩm.

Lần này, Trần Dương cũng coi như được thử độ cứng của thân thể.

Chân Dương Kiếm là một linh khí trung phẩm, vậy mà không thể đâm thủng da anh, vậy thì thân thể anh có thể sánh ngang với linh khí thượng phẩm, thậm chí là linh khí cực phẩm.

Diêm Đồ trố mắt nghẹn họng, dường như không dám tin vào mắt mình.

Lấy sức mạnh của thân xác để chống lại linh khí trung phẩm sao, chuyện… đây là chuyện một tu sĩ có thể làm được sao?

Binh lính xung quanh, ai nấy đều bị Trần Dương dọa cho sợ kinh hồn bạt vía.

“Mau buông binh khí xuống!”

Trần Dương cũng không muốn giết bọn họ, những người này âu cũng chỉ là nghe lệnh làm việc thôi, kẻ đầu sỏ chính là Ninh Thiên Hùng.

Bão thú cũng sắp đến rồi, thành Vô Úy còn cần có những người này canh phòng.

Anh cũng không phải một kẻ khát máu, nên cũng không muốn giết người vô tội.

“Keng, keng…”

Bọn họ không dám chống cự, lần lượt ném binh khí trong tay mình xuống đất, sau đó chủ động dạt ra hai bên.

“Các người… các người mau nhặt binh khí lên cho tôi!”

Ninh Thiên Hùng giận dữ, lúc này trong tay ông ta xuất hiện một bảo kiếm hạ phẩm, ông ta hung hăng chém chết hai người, khiến những người xung quanh đều sợ hãi.

Ngay lúc này, tên tướng thủ thành cao giọng hô: “Mọi người mau tránh ra!”

Dứt lời, đám binh lính lùi về phía sau, tạo ra một khoảng trống rộng lớn.

“Các người là lũ phản chủ, đáng chết!”

Ninh Thiên Hùng hiểu được hôm nay nếu ông ta không liều mạng, thì sẽ không còn cơ hội!

Khí thế toàn thân tăng vọt, 1800 huyệt khiếu trong người liên kết với nhau, không ngừng hút linh khí của đất trời.

Ngưng Đan trung kỳ. Hiện giờ ông ta đã đả thông được tổng cộng 1800 huyệt khiếu, cũng là những huyệt khiếu hạng 5. Không phải ông ta không muốn đả thông được những huyệt khiếu cao hơn, mà là lực bất tòng tâm.

Huyệt khiếu càng cao cấp, thì càng khó đột phá, cần đến lượng tài nguyên lớn hơn, cả thành Vô Úy này cũng chỉ để cung phụng cho Ninh Thiên Hùng, mấy chục năm qua, ông ta cũng đã đả thông được 1800 huyệt khiếu.

Một phần là do khả năng thiên phú của ông ta có hạn, nhưng điều này cũng chứng minh, tu vi càng cao thì lên đến cấp mới càng khó.

Tốc độ hút linh khí đất trời này, còn nhanh hơn so với Trần Dương.

Hệ thống tu luyện của đại lục Thần Ma quả nhiên không thể coi thường được, nên Trần Dương cũng không cho rằng, hệ thống tu luyện hàng tỉ năm của đại lục Thần Ma kém hơn so với Địa Cầu.

Ánh mắt anh sáng quắc nhìn Ninh Thiên Hùng, kẻ này là Thành chủ thành Vô Úy, có lẽ nào ông ta lên đến công pháp cấp Thần rồi không?

Nghĩ đến đây, Trần Dương kích động.

Anh vận động suy nghĩ, sau lưng liền xuất hiện một người khổng lồ cao đến mười mấy trượng, người khổng lồ kia có ba đầu sáu tay, khuôn mặt lúc khóc, lúc cười, lúc giận!

Tay cầm vô số vũ khí như Hàng Ma Chử, Kim Cương Khuyên, Phật Pháp!

Thiên Ma Hóa Thân.

Thực lực của Trần Dương tăng lên, hình ảnh của Thiên Ma Hóa Thân cũng trở nên thật hơn, thậm chí còn nhìn thấy rõ được cả những đường hoa văn cơ bắp của Thiên Ma!

Trong giây phút đó, tất cả mọi người đều choáng váng!

Pháp Tướng Thiên Địa?

Ninh Thiên Hùng trố to mắt ra, người này biết Pháp Tướng Thiên Địa sao, bí tịch cao thâm như vậy, thì chỉ có những gia tộc cao cấp mới có thể có được!

Vậy tại sao lại đến thành Vô Úy xa xôi hẻo lánh này?

Ninh Thiên Hùng nghiến chặt răng, trong lòng ông ta phẫn nộ vô cùng, nhưng cũng không quên điều chỉnh lại tâm thế để liều mạng với Trần Dương.

Không ra tay thì cũng chết, nhưng ra tay thì cũng cầm chắc 9 phần là bỏ mạng.

Nhưng tên anh đã giết chết con trai ông ta, vậy sao ông ta có thể để Trần Dương sống được.

“Mày chết đi!”

Khí thế trên thân thể Ninh Thiên Hùng ngưng tụ lại đến đỉnh điểm, một thanh kiếm cực lớn được linh khí hóa thành bay lơ lửng trên đỉnh đầu của mọi người, hơn nữa còn đang không ngừng ngưng tụ kiếm thế.

Năm xưa, ông ta đã học được chiêu không tên này từ một kiếm mộ.

Tuy nhiên uy lực lại rất lớn, bởi vì không hề có giới hạn.

Chỉ cần chân khí dồi dào, là có thể tăng lên đến vô hạn!

Ông ta đã từng dùng chiêu này để chém chết cường giả Ngưng Đan hậu kỳ, kẻ đó ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp, liền bị tiêu diệt.

Cho dù Trần Dương lợi hại, nhưng ông ta tin rằng một chiêu này đủ để chém chết Pháp Tướng Thiên Địa của anh!

Uy thế của thanh kiếm rất nặng, Trần Dương có thể cảm nhận được mùi nguy hiểm.

Mặc dù anh tự tin rằng ông ta không phải là đối thủ của anh, nhưng hiện giờ phong độ của anh chưa đạt đến đỉnh, không thể để đối phương tiếp tục ngưng tụ chân khí như vậy được.

Chính vào lúc này, Ninh Thiên Hùng nhếch mép cười, chân khí của toàn bộ 1800 huyệt khiếu dồn hết vào bên trong thanh kiếm kia, đây là lần đầu tiên ông ta sử dụng lại chiêu này kể từ khi đột phá Ngưng Đan trung kỳ.

Uy lực đến cỡ nào, ông ta cũng không biết.

Kiếm thế kinh thiên động địa, khiến người ta sợ hãi.

Ánh mắt Trần Dương lạnh đi, chiêu này đến cao thủ Thiên Nhân Hóa Sinh cũng khó mà làm được.

“Mày chết đi!”

Ninh Thiên Hùng chắp hai tay, rồi chém về phía trước,

Đại kiếm dài đến mấy trượng mang theo uy thế không thể địch nổi hướng thẳng về phía Thiên Ma Hóa Thân.

“Diệt!”

Trần Dương lạnh lùng thét ra một chữ, ngay vào lúc này, Thiên Ma Hóa Sinh đột nhiên mở đôi mắt ra, 3 đôi mắt đỏ au, tràn đầy sự lạnh lẽo vô tình.

Một bàn tay khổng lồ đưa đến, nắm chặt đại kiếm kia.

“Ầm”

Năng lượng lớn vô cùng tạo nên một cơn chấn động, trực tiếp đánh bay mọi người, một số binh lính tu vi thấp liền bị trọng thương, miệng hộc máu tươi, sau đó bất tỉnh.

Ngay cả người đạt đến Quy Chân như Diêm Đồ mà cũng bị cơn chấn động ấy làm choáng váng đầu óc.

Quá mạnh, thực sự là quá mạnh!

Đây là cảnh giới mà năng lực con người có thể đạt đến được sao?

Hắn không nghĩ rằng Ninh Thiên Hùng lại mạnh đến như vậy, nếu như không có người thần bí này ra tay, chắc chỉ còn con đường chết.

Nực cười là bọn họ còn tưởng rằng mình có thể đánh bại phủ Thành chủ, đúng là không biết tự lượng sức mình.

“Không… điều này sao có thể?”

Đại kiếm bị Thiên Ma Hóa thân ung dung tóm lấy, kiếm khí cắt ngang dọc trên người khổng lồ, giống như gãi ngứa!

“Sức mạnh không tồi, nếu đổi thành người khác nhất định đã bị chém chết rồi!”

Nếu như Trần Dương vẫn còn là Thiên Nhân Hóa Sinh, thì e là đối mặt với chiêu này thì chết chắc, tiếc rằng, hiện giờ anh đã đạt đến cảnh giới Nguyên Thần, trải qua sự tôi luyện của sấm sét, còn xuyên qua hư không, đã trút bỏ được lớp áo phàm thế rồi!

“Đánh vỡ cho ta!”

Người khổng lồ cười, sau đó nắm chặt lấy đại kiếm.

“Đoàng” một tiếng, đại kiếm lập tức bị bóp nát, biến thành mảnh vụn sau đó tiêu tán trong trời đất!

“Ựa…”

Ninh Thiên Hùng bị phản đòn, miệng phun ra máu tươi, ánh mắt ông ta đờ đẫn, không dám tin vào mắt mình.

Bình thường ông ta chỉ cần dùng đến sát chiêu này, thì bất luận là kẻ địch mạnh nhường nào cũng không chống đỡ nổi, thế nhưng hôm nay lại bị Trần Dương đánh bại một cách dễ dàng.

“Rốt cuộc mày là thần thánh phương nào?”

Giờ phút này, ông ta nhìn về phía Trần Dương với ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

“Tôi chỉ là một người qua đường, nếu không phải vì con trai ông làm ra chuyện trời không dung đất không tha, thì tôi sẽ không phải ra tay như thế!”

Trần Dương nói đúng sự thật, chuyện này chính là do Ninh Khang khơi mào trước.

Anh vốn định sau khi dẹp được Bão thú, sau đó sẽ rời khỏi nhà họ Viên, để đi ra bên ngoài mở mang tầm mắt.

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, nếu như không phải do Ninh Khang hống hách, anh sẽ không ra tay.

“Vị tiền bối này, là do tôi có mắt mà không biết thái sơn, đã đắc tội ngài”.

Để giữ lại mạng sống, thì mấy cái lòng tự trọng không còn quan trọng nữa.

“Xin ngài bỏ qua cho tôi, chỉ cần ngài bỏ qua, ngài muốn cái gì cũng được, quyền lực, tài sản, tài nguyên tôi đều nguyện dâng!”

Có mất đi một đứa con trai thì đã sao, chết một binh lính đã là cái gì, ngay cả bị Trần Dương sỉ nhục thì cũng không sao hết.

Mất con rồi thì có thể sinh đứa khác, binh lính chết rồi thì chiêu mộ thêm, bị sỉ nhục thì sau này tu luyện lấy lại thể diện là được.

Nhưng nếu mất đi mạng sống, thì coi như mất đi tất cả.

“Tiền bối, xin ngài đừng nghe lời lão ta, lão ta lắm mưu nhiều kế, nhất định đừng tha cho lão!”

Diêm Đồ gắng gượng đứng dậy, căm tức nhìn Ninh Thiên Hùng: “Đồ chó, hôm nay mày phải chết!”

Nếu như Ninh Thiên Hùng không chết, vậy thì cái chết của các anh em hắn chẳng phải là vô ích sao?

Trần Dương cười lạnh một tiếng: “Quyền lực, tài sản, tài nguyên tôi cần ông cho tôi sao? Ông đang định bố thí cho tôi đó à?”

Vừa nói, bàn tay người khổng lồ nhanh như chớp lao đến, nhẹ nhàng bóp vỡ Ninh Thiên Hùng, máu me bắn đầy trên sân.

Anh ngoắc tay, một chiếc nhẫn trữ đồ liền rơi vào trong bàn tay, Ninh Thiên Hùng là Thành chủ thành Vô Úy, bên trong nhất định giấu nhiều thứ tốt!

Hiện giờ ở đây tạp nham như vậy, nên thôi để trở về rồi xem.

Đám binh lính ngơ ngác nhìn Trần Dương, Ninh Thiên Hùng một kẻ đã làm vương làm tướng ở vị trí Thành chủ hơn 20 năm bị bóp vỡ như vậy, chết không toàn thây.

Diêm Đồ thấy vậy cười lớn, hắn vừa khóc lại vừa cười: “Mọi người, Ninh Thiên Hùng chết rồi, mọi người có thể nhắm mắt được rồi”.

Vừa nói hắn vừa quỳ xuống trước mặt Trần Dương: “Tiền bối, đại ân đại đức của ngài tôi không thể nào báo đáp hết được, sau này nếu ngài cần, kể cả nhảy vào nước sôi lửa bỏng tôi cũng cam lòng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.