Con nhãi này sống dai thật đấy, bị trúng một đòn xuyên thủng người, còn bị nọc độc của nham xà làm thối rữa mà vẫn chưa chết.
Ánh mắt Trần Dương tỏ vẻ suy tư.
Mày giả chết đấy à?
Trần Dương lấy Thích Tần ra, Thích Tần đã hấp thụ rất nhiều oán khí, cũng dần khôi phục lại, bất kể là người hay thú, chỉ cần tồn tại linh hồn thì đều sinh ra oán khí.
Nhất là ở ven núi Thập Vạn, ngày nào cũng có vô số dã thú bị các đoàn thợ săn giết chết, hoặc là các tu sĩ loài người bị dã thú giết, Thích Tần có thể cảm ứng rõ ràng luồng oán khí dày đặc trong núi Thập Vạn, sau đó hấp thụ.
Thích Tần lơ lửng giữa không trung, dần nhắm đúng vào lửng mật: “Tao đếm đến ba, nếu mày còn không dậy thì tao sẽ chém đầu mày, móc Yêu Đan của mày, lột da róc xương mày, ăn thịt của mày”.
Anh vừa nói xong, lửng mật yếu ớt mở mắt, nó không ngờ ở đây còn có một tu sĩ loài người.
Nó nhe răng với Trần Dương, nhưng không dám động đậy, nó hoàn toàn có thể cảm nhận được thanh đoản kiếm đang lơ lửng trên đầu đáng sợ đến mức nào.
Luồng oán khí đậm đặc đó gần như khiến linh hồn nó đông cứng lại.
“Anh… anh muốn làm gì?”
Trong đầu Trần Dương vang lên một giọng nói.
“Còn biết truyền âm cơ à?”
Trần Dương ngạc nhiên.
Trong đôi mắt nhỏ tí của lửng mật lộ vẻ khinh khỉnh: “Việc này có gì mà khó?”
Dưới Vương thú đều là thú, còn đột phá lên được Vương thú thì chính là yêu!
Yêu có sức mạnh, biết nhân tính, tự lập thành tộc!
Đây cũng là lý do tại sao Vương thú có thể ra lệnh cho các loài thú, yêu tộc có đẳng cấp rất cao, đột phá lên Vương thú sẽ có hiện tượng lại giống, món quà đến từ tổ tiên, sự áp chế của huyết mạch là thứ mà các dã thú đẳng cấp thấp không thể chống lại được.
“Tôi khuyên anh hãy thả tôi đi, trong núi Thập Vạn có hàng chục nghìn yêu vương, chỉ cần tôi cầu cứu họ thì anh không thoát được đâu!”
“Mày đang uy hiếp tao đấy à?”
Trần Dương mỉm cười: “Mày nghĩ tao sẽ cho mày cơ hội cầu cứu sao?”
Thích Tần hạ xuống từng chút một, cảm giác nguy hiểm ngày càng mạnh hơn, lông toàn thân nó dựng hết cả lên.
Tuy nó cứng đầu, tính cách hiếu chiến, nhưng nó biết tu sĩ loài người trước mặt này chắc chắn dám giết nó.
“Khoan khoan khoan, đừng hạ nó xuống nữa!”
“Được thôi!”
Trần Dương búng tay một cái, Thích Tần dừng lại: “Nói đi, mày tên là gì?”
“Anh nghe cho rõ đây, tôi chính là Thôn Kim Thú chí cao vô thượng!”
Giọng nói nó đầy vẻ kiêu ngạo: “Tu sĩ loài người ngu dốt kia, tôi khuyên anh hãy thả tôi đi, nếu không… a… đau đau đau… mau dừng lại đi!”
Mũi kiếm đã chạm đến đầu nó, chỗ cứng rắn nhất của nó chính là đầu, nhưng nó vẫn có thể cảm nhận được mũi kiếm đâm xuyên da lông, máu thịt, dần chạm đến đỉnh đầu của nó.
“Ăn nói cho cẩn thận, rốt cuộc mày tên là gì?”
Trần Dương liếc nó một cái, không dạy cho nó bài học, nó lại tưởng anh dễ tính!
“Tôi… tôi tên là Thiết Đầu…”
Nói xong, trong đôi mắt nhỏ tí của lửng mật lộ vẻ tức tối, nó là vua của tộc Thôn Kim Thú, thế mà lại có cái tên đáng xấu hổ như vậy, đây chính là nỗi sỉ nhục của nó!
Thiết Đầu?
“Phụt”
Trần Dương phì cười: “Ha ha ha… hóa ra mày tên là Thiết Đầu!”
“Anh cười tôi à?”
Ánh mắt nó vô cùng giận dữ, nếu không phải thanh kiếm lơ lửng trên đầu có thể đâm xuyên đầu nó bất cứ lúc nào, thì nó đã liều mạng với Trần Dương rồi.
Trần Dương cười không nhìn thấy trời đất đâu cả.
Nếu là người quen anh mà thấy anh để lộ vẻ mặt này thì chắc chắn sẽ có người gặp xui xẻo.
Thiết Đầu trong lòng căng thẳng: “Anh… anh muốn làm gì?”
“Bây giờ mày là tù binh của tao, sống chết đều phải xem ý tao”.
Trần Dương cười nói: “Thế này đi, mày ngoan ngoãn giao ra nguyên hồn – căn nguyên, nguồn gốc linh hồn, nhận tao làm chủ, tao sẽ tha mạng cho mày!”
“Yêu thú vĩnh viễn không bao giờ làm nô!”
Thiết Đầu hất đầu lên, giọng nói ủ rũ thê lương: “Có giỏi thì anh giết tôi đi, tôi chết rồi bọn chúng sẽ trả thù cho tôi!”
“Được lắm, cũng là một con yêu thú có khí phách”.
Trần Dương toét miệng cười: “Thôi được rồi, nếu mày không màng sống chết như vậy thì tao sẽ cho mày toại nguyện!”
Thích Tần hạ dần xuống, cảm giác lạnh lẽo xuyên qua đỉnh đầu ngấm vào người Thiết Đầu, khiến đầu óc và suy nghĩ của nó đều đóng băng lại.
Nhưng nó vẫn có thể nghe thấy tiếng mũi kiếm cắt vào xương, mũi kiếm đang dần xuyên vào xương đầu, chẳng bao lâu nữa sẽ vào đến óc, đến lúc đó thì nó sẽ chết thật.
Tên tu sĩ loài người này đúng là ác quỷ, chắc chắn là anh ta cố ý, thanh kiếm này sắc bén như vậy, có thể giết nó trong chớp mắt, cần gì phải hành hạ mình như vậy chứ?
Nó là vị vua đẹp trai nhất trong trăm ngàn năm nay của tộc Thôn Kim Thú, được con dân yêu quý vô cùng, vô số Thôn Kim Thú cái chầu chực trước ổ của nó, chỉ mong có một đêm bên nó.
Nó được ca tụng là vị vua có thiên phú nhất của Thôn Kim Thú, cũng là yêu thú có hy vọng đột phá lên Hoàng thú nhất.
Không được, nó không thể cứ thế mà chết được!
Nhưng bảo nó hiến nguồn gốc linh hồn rồi làm thú cưng của cái tên này thì cũng mất mặt nó quá.
Trần Dương cũng không sốt ruột, yên tĩnh chờ đợi.
Anh tin con nhãi này biết nên lựa chọn thế nào.
Thực ra, cho dù nó không giao nguồn gốc linh hồn ra thì Trần Dương cũng không tổn thất gì, chỉ là hồi ở Địa Cầu anh từng xem một tập thế giới động vật, không hiểu sao anh rất thích loài lửng mật không sợ trời không sợ đất này.
Nhưng nếu nó bướng bỉnh không nghe lời thì anh cũng sẽ không nương tay.
“Tên tu sĩ loài người chết tiệt này, lẽ nào cứ bắt bản vương phải cúi đầu sao? Không thể để mình xuống nước được sao?”
Thiết Đầu tức lắm, nhưng đúng lúc này, Trần Dương lấy mấy viên đan dược trong nhẫn trữ đồ ra, ném vào miệng như ăn kẹo.
Mùi hương thơm ngọt đó, Thiết Đầu lập tức trợn mắt, mùi… mùi hương thơm ngọt quá, đây rốt cuộc là bảo bối gì vậy?
Thực ra mỗi yêu thú đều có sức mạnh bẩm sinh của riêng mình, sức mạnh bẩm sinh của Thiết Đầu là tìm báu vật. Đây cũng là lý do tại sao nó chỉ mất 10 năm đã làm vua trong tộc Thôn Kim Thú.
“Anh… trong tay anh là gì vậy?”
Thiết Đầu nuốt nước miếng, trực giác nói cho nó biết, thứ này rất có lợi với nó.
“Mày nói cái này hả?”
Trần Dương xòe lòng bàn tay ra, trong đó là mấy viên đan dược có đường vân: “Muốn biết thì giao nguyên hồn ra đây”.
Anh nói xong lại vứt một viên đan dược nữa vào miệng.
“Anh…”
Thiết Đầu tức giận nhìn Trần Dương, nhìn anh nhét từng viên đan dược vào miệng, đúng lúc nó tưởng đã hết rồi thì trong bàn tay anh lại có thêm mấy viên nữa.
Hơn nữa lần này, mùi thơm ngọt còn nồng hơn, vừa nhìn đã biết là còn tốt hơn mấy viên vừa nãy.
Làm sao bây giờ? Muốn ăn quá đi mất!
Thiết Đầu cảm giác mình sắp rỏ dãi đến nơi.
“Có muốn ăn không?”
Trần Dương cầm một viên đan dược: “Muốn ăn tao cũng không cho!”
“Anh…”
Nhìn Trần Dương nhét từng viên đan dược vào miệng, còn đan dược trong tay anh ngày càng ít, Thiết Đầu nằm sấp dưới đất, tức lắm nhưng chẳng làm gì được.
“Còn mỗi một viên cuối cùng!”
Trần Dương ợ lên một cái, linh khí của Phục Nguyên Đan năm đường vân mây đúng là tốt hơn loại có ba đường vân mây nhiều.
Công dụng chính của Phục Nguyên Đan là trị trương mà không làm ảnh hưởng đến linh khí trong đó, hiện giờ linh khí trong người Trần Dương đã trở nên vô cùng dồi dào, anh đến đại lục Thần Ma, điều duy nhất làm khó anh chính là hấp thụ linh khí.
“Giao nguyên hồn, không giao nguyên hồn… Giao hay là không giao?”
Cuối cùng cán cân chiến thắng dần nghiêng về một bên, Thiết Đầu đỏ mắt nói: “Nếu tôi giao nguyên hồn ra thì có thể ăn thứ trên tay anh đúng không?”
Cắn câu rồi!
Trần Dương mỉm cười: “Chỉ cần mày muốn ăn thì bao nhiêu cũng có, điều kiện là mày phải một lòng trung thành với tao!”
“Anh tưởng tôi ngu chắc, thứ trên tay anh chắc hẳn là đan dược chứ gì? Nhìn dao động linh khí thì hẳn là đan dược tương đối cao cấp”.
Thiết Đầu tuy sống trong núi Thập Vạn đã lâu, nhưng không phải không biết gì. Loại đan dược này có giá trên trời, người bình thường không thể mua nổi.
“Ồ, mày nói Phục Nguyên Đan à? Đây chỉ là đan dược khá tầm thường, chỉ cần có đủ dược liệu, tao có thể luyện được cả đống”.
Trần Dương mỉm cười: “Mày có biết thực ra tao còn là một thầy luyện đan không?”
“Đan dược tầm thường, thầy luyện đan!”
Thiết Đầu nghe vậy thì lập tức sáng mắt lên: “Anh nói gì cơ? Anh là thầy luyện đan?”
“Đúng vậy, theo cấp bậc của thầy luyện đan thì tao hẳn là thầy luyện đan cấp tông sư!”
Sao cơ?
Lần này đến lượt Thiết Đầu kinh ngạc, thầy luyện đan cấp tông sư, sao… sao có thể thế được?
Không tin à?
Trần Dương mỉm cười, cũng không nói gì, bèn lấy dược liệu hái được trong núi Thập Vạn ở nhẫn trữ đồ ra, bàn tay nổi lên linh hỏa, luyện đan dược trước mặt Thiết Đầu luôn.
Vẫn là Phục Nguyên Đan, nhưng lần này đều sử dụng các dược liệu trên trăm năm, Dược Lực mạnh hơn số dược liệu ở Viên phủ gấp mấy chục lần.
Ở Địa Cầu, đan dược càng cao cấp thì càng cần nhiều dược liệu, nhưng ở đại lục Thần Ma, chỉ cần đầy đủ linh khí và có dược liệu cao cấp, cho dù là Phục Nguyên Đan thấp cấp thì anh cũng tự tin luyện được thành đan dược cao cấp.
Thiết Đầu là vua của Thôn Kim Thú mà cũng thấy khó hiểu trước hành động của Trần Dương, không cần ấm sắc mà cứ thế dùng tay không luyện đan dược sao?
Nó vốn định mỉa mai vài câu, nhưng khi nhìn thấy đan dược bị linh hỏa nấu thành đan dịch thì nó liền ngậm miệng.
Lẽ nào anh ta thực sự có thể dùng tay không luyện đan?
Trần Dương tập trung tinh thần luyện đan dược, sau khi linh dược tan thành chất lỏng, anh liền gom một lượng lớn linh khí trời đất. Linh khí ở núi Thập Vạn cực kỳ dồi dào, lại thêm chất lượng của đan dược lần này, anh dung hòa linh khí cũng không cần phải lo lắng sợ hãi như trước kia.
Khoảng hai phút sau, linh khí được hấp thụ đến cực hạn, đan dịch bắt đầu ngưng kết lại.
Đúng lúc này, một tia sét xuất hiện trên không trung, bổ vào đan dịch.
Trần Dương nhìn lại, lúc anh luyện Siêu Thoát Đan cũng từng xảy ra tình huống tương tự, nhưng đó là đan dược cấp thần, Phục Nguyên Đan này chỉ là đan dược hạng 8, sao có thể sinh ra sấm sét được?
Anh dằn sự khó hiểu trong lòng xuống, để mặc tia sét bổ vào đan dịch.
Cùng với tia sét đánh xuống, từng chút tạp chất bị loại trừ, đan dịch cũng ngày càng trở nên trong suốt.
Trần Dương mừng rỡ trong lòng, Phục Nguyên Đan lần này luyện được rất có khả năng sẽ có công hiệu kỳ diệu.