“Khoan đã, Diệp Thần nhận hai đồ đệ?”
Trần Dương xoa cằm: “Đã kiểm tra chưa?”
Cách đó 5 triệu dặm, Chúc Dung chân quân nói: “Đã kiểm tra rồi, mẫu nhân vật chính tiêu chuẩn!”
“Được, cứ thu thập theo cách này, đẩy nhanh kế hoạch của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông!”
Trần Dương mỉm cười, không biết Tam Đại Thánh Tông biến thành Tứ Đại Thánh Tông thì ba tông hội còn lại sẽ có cảm nhận gì.
Cùng lúc đó, trên hòn đảo nào đó ở biển: Anh, anh nói xem chúng ta có thể nói chuyện trả thù của mình với sư phụ không?”
Cô bé nhìn anh trai mình nói.
“Tử Nhi, thù của bố mẹ là chuyện của chúng ta, liên quan gì đến sư phụ?”
Cậu bé kia còn nhỏ tuổi, nhưng ăn nói rất già dặn: “Sư phụ đã nói rồi, điều quan trọng nhất của đệ tử Hàng Cổ Đệ Nhất Tông chính là khí phách!”
“Nếu chúng ta không đánh lại được họ thì sao?”
“Thì… chúng ta hãy nói với sư phụ!”
“Hai con đang nói chuyện gì vậy?”
Diệp Thần xuất hiện ở bên cạnh.
“Sư phụ!”
Cô bé nhảy tới bên cạnh Diệp Thần.
“Có phải con đang nói xấu vi sư với Tiểu Nam không?”
Thần Tử vội vàng lắc đầu: “Đâu có sư phụ!”
Thần Nam cũng vội vàng nói: “Sư phụ, con không dám ạ!”
“Được rồi, ta nói đùa thôi!”
Diệp Thần xoa đầu Thần Nam: “Sư phụ biết trong lòng các con có thù hận, nhưng các con hãy nhớ, phải biến thù hận thành động lực, không ngừng nâng cao thực lực bản thân. Đến lúc đó, có thù báo thù, có oán báo oán!”
“Nếu thực lực đối phương mạnh thì còn có vi sư, nếu vi sư không phải đối thủ thì còn có sư bá, sư thúc tổ!”
Diệp Thần bất giác để lộ sự tự tin và bá đạo, cũng lây sang cả hai đứa nhóc.
“Vâng, thưa sư phụ!”
Thần Nam hít mũi, từ sau khi bố mẹ mất, hai anh em cậu lưu lạc bên ngoài, chỉ có sư phụ là đối xử với họ tốt nhất.
Hơn nữa cậu bé có một khả năng thần kỳ, đó là có thể phân biệt tốt xấu, biết Diệp Thần là thật lòng, chân thành đối tốt với hai anh em cậu.
“Được rồi, đi theo ta nào!”
Diệp Thần xoa đầu cậu bé, hai đệ tử này là anh ta vô tình cứu được, một cậu bé 7 tuổi dẫn theo một cô em gái 5 tuổi mưu sinh trên biển, khó khăn vất vả đến đâu chứ?
Anh ta cảm thấy vô cùng thương cảm, nên đã thu nhận cả hai.
Anh ta dẫn bọn nhỏ đến một hang động.
“Hai con hãy tu luyện ở đây, tài nguyên cần thiết trong đó đủ để hai con tu luyện 3 tháng. Công pháp ta đã truyền thụ cho các con, ta sẽ lập pháp trận ở ngoài động, cho dù là tu sĩ Uẩn Thần cũng khó mà phát hiện được. Các con cứ tu luyện ở đây, 3 tháng nữa vi sư sẽ quay lại”.
Diệp Thần nói.
“Sư phụ, có phải người không cần Tử Nhi nữa không?”
Cô bé nước mắt lưng tròng, ôm cổ Diệp Thần, vô cùng buồn tủi.
“Sao có thể thế được?”
Thấy cô bé khóc, Diệp Thần cảm thấy trái tim mình như tan nát, anh ta lau nước mắt, khẽ dỗ dành: “Sư phụ đi tìm căn cứ lập phái cho tông môn, đây là chuyện vô cùng quan trọng, nếu tìm được thì sau này Tử Nhi sẽ có nhà rồi!”
“Thật không ạ?”
Tử Nhi nín khóc, mở to mắt nhìn Diệp Thần.
“Nhà?”
Trong lòng Thần Nam run lên: “Tử Nhi, mau xuống đi, sao em lại không hiểu chuyện như vậy? Sao có thể làm hỏng chuyện lớn của sư phụ được chứ?”
Ngoài phân biệt được thiện ác, cậu bé còn có thể phân biệt được lời nói thật giả, Diệp Thần nói là sự thật.
“Lẽ nào đến lời anh nói mà em cũng không nghe sao?”
“Vậy… thôi được rồi!”
Tử Nhi hít mũi: “Sư phụ, mình móc tay nhé, ba tháng sau người nhất định phải trở về đấy!”
Diệp Thần mỉm cười lắc đầu, giơ tay ra móc ngoéo rồi véo mũi cô bé: “Con quỷ nhỏ này, sư phụ sao có thể bỏ con được chứ?”
Tử Nhi nghe vậy thì bật cười.
“Nam Nhi, tu luyện chăm chỉ, đến lúc vi sư trở về, nếu như con không tiến bộ thì ta nhất định sẽ phạt con!”
“Vâng, thưa sư phụ!”
Diệp Thần xoa đầu cậu bé, dùng thần thông xuất hiện ở cách đó trăm dặm.
Nhờ phương pháp dung luyện của Trần Dương, Diệp Thần không cần phải lo lắng về chuyện pháp lực tiêu hao nữa, thực lực của anh ta hiện giờ so với trước kia có khoảng cách như trời với đất vậy.
Thời gian trước, anh ta đã giết được một hải yêu bán yêu đế, rồi lấy được một tấm bản đồ ở chỗ nó.
Hình như trên đó ghi chép về một hòn đảo chìm dưới đáy biển.
Sau khi thăm dò nhiều nguồn, anh ta đã có manh mối chắc chắn.
Tương truyền hải yêu có 10 đất tổ, nhưng cùng với thời gian, trải qua vô số cuộc chiến, 10 đất tổ đều chìm toàn bộ xuống đáy biển sâu.
Thậm chí có người nói Tam Đại Thánh Tông vốn là đất tổ của hải yêu.
Chỉ là chưa ai từng nghiên cứu tìm hiểu về ý kiến này.
Nhưng Diệp Thần cảm thấy không có lửa sao tự dưng có khói, chắc chắn hai bên có mối liên hệ gì đó.
Sau khi 10 đất tổ của hải yêu chìm xuống, hải yêu liền im hơi lặng tiếng, không thể làm mưa làm gió được nữa.
Theo đánh dấu trên bản đồ, dưới đáy biển sâu cách hải vực Đông Hoang 1 triệu 500 nghìn dặm về phía Bắc có một hòn đảo lớn chìm ở đây, núi Phương Thốn.
Diệp Thần đi mất nửa tháng mới đến được đây, nhìn hải vực mênh mông, Diệp Thần hét lớn: “Sư thúc!”
“Soạt!”
Năm chiếc bóng xuất hiện trên trời.
Là năm đại chân quân Nhục Thu, Câu Mang, Chúc Dung, Cộng Công, Hậu Thổ.
“Diệp Thần!”
Năm người biến trở về diện mạo thật, Nhục Thu là một thanh niên tướng mạo bình thường, Câu Mang tràn đầy sức sống, Chúc Dung tóc đỏ như lửa, tính cách nóng nảy, Hậu Thổ điềm tĩnh, Cộng Công thản nhiên.
Dùng lời của Cổ Lão thì 5 vị sư thúc này sâu không lường được, hơn nữa chỉ là năm đạo pháp thân mà thực lực có thể sánh bằng tu sĩ Uẩn Thần.
Chân thân của bọn họ ít nhất cũng phải là đại tu Uẩn Thần viên mãn.
Hàng Cổ Đệ Nhất Tông có nền tảng sâu không lường được.
“Sư thúc!”
Diệp Thần chắp tay.
“Thôi đừng nói nhiều, cứ xuống thẳng dưới đi”.
Chúc Dung nói thẳng.
Diệp Thần cũng đã quen với sự thẳng thắn của vị sư thúc này, gật đầu.
Cộng Công chân quân nói: “Để tôi mở đường!”
Anh ta cong ngón tay búng một cái, một đường hầm xuất hiện trước mặt mọi người, Cộng Công chân quân dẫn đầu xông vào.
Diệp Thần theo sát phía sau, 4 chân quân còn lại cũng chui vào cùng.
Sáu người chìm xuống nước, đường hầm lập tức đóng lại.
Xuống dưới chục nghìn mét, chém chết không ít hải yêu, nhưng vẫn chưa thấy đáy.
Tất cả mọi người đều dâng pháp độn lên, đề phòng nguy hiểm.
Áp lực 10 nghìn mét dưới đáy biển lớn đến nhường nào chứ, cho dù là Diệp Thần cũng không dám xuống nơi sâu như vậy.
Bởi vì áp lực khủng khiếp hàng tỷ cân sẽ ép anh ta nát vụn trong nháy mắt.
Tiếp tục xuống sâu hơn, Diệp Thần nhìn thấy các loại hải yêu, và các loài thực vật kỳ lạ.
20 nghìn mét, 30 nghìn mét, lúc xuống được 50 nghìn mét, Cộng Công chân quân cũng cảm thấy hơi đuối.
Áp lực nước biển ở chỗ này cho dù là Uẩn Thần thì cũng bị ép cho phát nổ.
“Bốn đạo huynh giúp tôi với!”
Cộng Công vội vàng kêu lên.
Đám Nhục Thu, Câu Mang vội vàng ra tay thì áp lực của Cộng Công mới giảm bớt.
Nhìn bóng tối bao trùm tất thảy, tim Diệp Thần đập thình thịch, dưới này sâu đến mức nào chứ?
Đúng lúc này, dưới đáy biển tối tăm đột nhiên bắn ra hai luồng ánh sáng đỏ.
Dòng nước xung quanh cũng bị khuấy đảo.
“Chết rồi, là cá voi khổng lồ dưới đáy biển!”
Cộng Công chân quân mặt biến sắc, loài cá voi khổng lồ dưới đáy biển này tuy không có linh trí, nhưng thân xác mạnh mẽ, có thể sánh với Uẩn Thần!
Hơn nữa đây còn là sân nhà của nó.
“U!”
Một luồng sóng âm truyền từ đáy biển đến, Diệp Thần lập tức cảm thấy choáng váng.
Đây là tấn công bằng sóng âm của cá voi khổng lồ.
Diệp Thần kinh hãi, lấy Bảo Hồ Lô của mình ra, Cực Hàn Thủy màu xanh ngọc bích bảo vệ quanh người anh ta.
“Mẹ kiếp, dám cản đường à, xem ông đây giết nó cho coi!”
Chúc Dung chân quân tính tình nóng nảy, rút Kỳ Lân Kiếm đỏ rực ra, đạo vận hỏa dày đặc chém ra, nước biển cũng không thể dập được, nghìn mét vuông xung quanh lập tức được chiếu sáng.
Lửa hừng hực đánh xuyên qua nước biển, sau đó mọi người liền nhìn rõ diện mạo của con cá voi khổng lồ.
Đây là một con cá voi khổng lồ dài hơn nghìn mét.
Chúc Dung biến sắc: “Cá voi khổng lồ Uẩn Thần trung kỳ, tất cả cùng xông lên đi!”
Cộng Công, Hậu Thổ nhìn nhau, gật đầu.
“Tách ra!”
Cộng Công chân quân hét lớn một tiếng, cưỡng ép tách đôi không gian, khiến nước biển xung quanh dạt ra, Hậu Thổ lập tức xông tới: “Vạn Nhạc Áp Đỉnh!”
Thanh kiếm lớn ngưng tụ thần thông đánh tới.
Thổ khắc thủy.
Thanh kiếm nặng tới hàng tỷ cân đánh vào đỉnh đầu con cá voi khổng lồ.
“Ầm!”
“Rẹt…”
Lập tức tạo nên một cái hố sâu mấy chục trượng.
“Ặc!”
“Thân xác con này e là phải bằng Uẩn Thần hậu kỳ”.
“Mau ra tay đi, đừng kéo dài nữa, nhân lúc nó vẫn chưa có phản ứng, ra tay đi!”
Đúng lúc này, kiếm quang mang theo ngọn lửa của Chúc Dung chân quân chém tới.
Ngọn lửa lan lên làn da con cá voi khổng lồ, rồi lập tức lan ra.
Làn da dầu mỡ của nó đã trở thành nguyên liệu bắt lửa tốt nhất.
“Đoạt mạng!”
Trong tay Câu Mang chân quân bắn ra tia sáng màu xanh lục, sức sống cuồn cuộn bị anh ta cướp đoạt.
“Xuyên qua!”
Nhục Thu chân quân cong ngón tay điểm một cái, vô số tia sáng vàng bắn ra, xuyên qua mắt con cá voi khổng lồ, lập tức làm vỡ nát đầu và cả hồn phách của nó.
Lúc này con cá voi khổng lồ mới chết.
Cũng may mấy người ra tay nhanh, nếu không nó há miệng hút một cái thì chắc chắn bọn họ sẽ bị hút vào bụng.
Thứ đáng sợ thực sự của cá voi khổng lồ chính là phần bụng của nó, đó là một thế giới tự hình thành, có thể tiêu hóa vạn vật.
“Thứ này có ích rất lớn với tôi, tôi lấy đây!”
Chúc Dung chân quân vung tay một cái, thu xác của con cá voi khổng lồ lại.
Thấy Chúc Dung lấy mất cá voi khổng lồ, bốn người còn lại cũng ủ rũ: “Chỉ chậm có mỗi một bước!”
Diệp Thần cũng không cảm thấy có gì không ổn, anh ta vốn cũng chỉ ăn hôi, không có năm vị sư thúc thì anh ta cũng chẳng xuống được sâu thế này.
“Dạ dày của cá voi khổng lồ có thể dùng để luyện chế pháp bảo không gian, rất quý giá, còn có thể dùng để luyện chế pháp bảo tấn công, xuyên thủng vạn vật!”
Cổ Lão truyền âm: “Nếu có thể xin được ít dạ dày thì có thể luyện Bảo Hồ Lô của cậu thành pháp bảo không gian tấn công, lại thêm dung nham và chân thủy trong Bảo Hồ Lô, cho dù là cường giả Uẩn Thần rơi vào đó thì cũng người chết đạo tan”.
“Mạnh đến thế sao?”
“Đương nhiên rồi!”
Cổ Lão tự hào nói.
Diệp Thần gật đầu: “Vậy tôi xin Chúc Dung sư thúc một ít!”
Diệp Thần bay tới, cũng không giấu giếm ý định của mình, Chúc Dung chân quân gật đầu, lập tức cắt một miếng dạ dày lớn: “Một miếng này chắc đủ để luyện chế không gian chục nghìn mét, Bảo Hồ Lô của con có tiềm năng thăng cấp lên thần khí đấy, hãy đối xử với nó tử tế”.
“Cảm ơn Chúc Dung sư thúc!”
Bảo Hồ Lô vốn chính là đạo khí cực phẩm, chỉ là vẫn chưa có khí linh, nếu luyện khí linh vào thì chính là bán thần khí.
Luyện dạ dày của cá voi khổng lồ vào, có khi có thể thăng cấp lên thần khí thật.
Nghĩ đến đây, Diệp Thần thấy vô cùng vui vẻ.
Chúc Dung gật đầu: “Đồ đệ nhà mình, không cần nói cảm ơn”.
Sau đó sáu người tiếp tục xuống sâu hơn, xuống đến được trăm nghìn mét, nơi này vẫn có áp lực, cho dù không ai liên hợp ra tay thì cũng hơi đuối.
Càng xuống dưới thì áp lực càng gia tăng, Diệp Thần đoán áp lực dưới đáy biển chỗ này cho dù là Uẩn Thần viên mãn cũng không chịu được.
“Cứ xuống thế này thì bao giờ mới đến nơi, núi Phương Thốn là tiên sơn, nhỡ nó di chuyển được thì phải làm sao?”
Nhục Thu chân quân nói.
“Có lý!”
Cộng Công chân quân nói: “Sư điệt, con xem kĩ lại bản đồ xem có bí mật gì không!”